“Cái đệt, thật hay giả!” Từ club đêm đi ra, Bạch Du và Trình Trì đứng bên Ferrari nói chuyện.
Trình Trì châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm, nhìn về phía ngọn đèn rời rạc gần bờ sông, chửi một tiếng: “Mẹ nó.”
“Bố cậu… Đúng là trâu bò, cho cậu một ông anh trai lớn như vậy.” Bạch Du lắc đầu: “Thế nên, vừa rồi cậu ôm tớ khóc như chó chết, là vì chuyện này?”
Mắt Trình Trì vẫn còn đỏ, hừ lạnh: “Không duyên không cớ tự dưng lại lòi ra một tên nhóc, sau này phân chia tài sản với tớ, có thể không khóc hả?”
“Cũng đúng.” Bạch Du đồng tình nhìn Trình Trì: “Thương cậu thật đấy, có một ông anh khốn nạn, có một cô em gái sen trắng (1), có một bà mẹ kế tâm thần, bây giờ lại có thêm một… Đứa con riêng, nhà cậu hội tụ được cả năm cực phẩm xã hội, đội ngũ này… Chậc, thật giống sân khấu hài kịch!”
“Luyên thuyên.” Trình Trì liếc cô ấy một cái, ném tàn thuốc xuống đất: “Đêm nay tớ đến nhà cậu ngủ nhé, ông già kia vừa suýt chút nữa gϊếŧ tớ rồi.”
“Được.”
Trình Trì lên xe, Bạch Du ngồi vào, cài chặt đai an toàn, tay Trình Trì mò vào trong túi, lấy sợi dây xích gắn chuông đỏ ra, tự dưng cảm thấy buồn phiền, dứt khoát ném ra ghế sau, quả chuông lăn lăn, rơi xuống một góc.
———-
Trường Trình Trì học, trường 13 Lộc Châu, là trường tư nhân tốt nhất Lộc Châu, đội ngũ giáo viên rất giỏi, ngay cả những trường công phát triển nhất cũng không sánh bằng, học sinh học trong trường, không phải con nhà giàu thì cũng là con ông cháu cha.
Trình Trì không bao giờ ngờ được, Trình Chính Niên lại dẫn đứa con tiêng họ Hứa kia đến trường cấp ba này, đã thế còn học cùng lớp với cô!
Một ngày chó má.
Nhìn Hứa Nhận mặc áo khoác cao bồi giặt đến trắng bệch, nghiêm túc đi lên bục giảng, Trình Trì suy sụp đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Tên đối đầu, oan gia, kẻ địch phân chia tài sản!
Thế mà lại học cùng lớp với cô!
Quan trọng là, nếu ông già kia thích con riêng như vậy, tại sao không chuẩn bị cho anh ta mấy bộ quần áo sang trọng một chút.
Bộ quần áo mặc hôm qua tuy là đồ rẻ tiền, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được, còn hôm nay ngày đầu tiên tới lớp, anh lại ăn mặc như lúc ở trên núi, nhìn bộ dáng nghèo đói kia, ở cấp ba Lộc Châu, giữa một đám công tử tiểu thư tranh nhau khoe sắc, trông anh nghèo túng như đi lên bục giảng, không bị cười nhạo mới là lạ!
“Chào các bạn, tôi tên là Hứa Nhận, rất vui khi được làm quen với mọi người.”
Anh trưng khuôn mặt vô cảm như người chết giống lúc mới gặp Trình Trì trên sườn núi, hoàn toàn không nhìn ra vui vẻ ở đâu.
Trình Trì ngồi bàn hai đếm ngược từ dưới lên, cô chú ý tới mấy bạn nữ ngồi bên trên chụm đầu ghé tai bàn tán.
“Bạn mới đẹp trai thật đấy!”
“Đúng vậy! Giá trị nhan sắc không hề kém cạnh soái ca Lâm Giản lớp bên cạnh đâu!”
“Nhưng trông nghèo quá, khí chất không cùng một cấp bậc với Giản nam thần.”
“Nhưng cũng lạ thật đấy, loại người nghèo như thế này tại sao lại vào được lớp chúng ta?”
……
Trình Trì khụt khịt mũi, buồn phiền xé lớp sơn móng tay màu đỏ rượu ra.
Các bạn nữ chỉ nói khe khẽ, nhưng ở nhóm các bạn nam bên này, nhất là mấy người thích kiếm chuyện gây sự, giọng nói vô cùng to.
“Thứ low (Thứ rẻ tiền).” Không biết là ai hét một câu như vậy, cả lớp ồ lên.
Trình Trì vẫn nhớ rõ cuộc đối thoại giữa hai người phụ nữ rửa bát thuê trước đây, nói anh hung dữ, đánh người ta đến mức bố mẹ cũng không nhận ra.
Cô đột nhiên bắt đầu chờ mong, nếu lúc này Hứa Nhận nổi bão, thật tuyệt, buổi đi học đầu tiên đã đánh nhau, dựa vào tác phong nghiêm chỉnh của Trình Chính Niên, chắc chắn sẽ không thể tha cho anh, đến lúc đó, đuổi anh ra khỏi cấp ba Lộc Châu, hoặc là lùi một bước, đuổi sang lớp khác học, cũng được đấy.
Cô nhìn Hứa Nhận, mặt Hứa Nhận lạnh tanh, ánh mắt rất sâu, anh không hề không tiếp chiêu.
Vì thế bạn học vừa mới chửi anh lại mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Mày tên là Hứa Nhận?”
“Ừ.” Hứa Nhận lại nở nụ cười, nhìn về phía tên Vương Khôn đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Vương Khôn là tên thích gây sự nhất lớp, nhà làm bất động sản, có chút tài sản, rất kiêu ngạo, ngoại trừ Trình Trì không dám chọc, cậu ta không sợ bất kỳ ai.
Vương Khôn cười đểu, kéo dài giọng: “Nhận nào nhỉ?”
Hứa Nhận đang định mở miệng, Vương Khôn lập tức tiếp lời: “Là Nhận trong công nhận? Hay là Nhậm trong bị bắt nạt nhỉ (2)?”
Cậu ta vừa dứt lời, cả lớp cười vang, bạn học xung quanh Vương Khôn cầm sách giáo khoa bắt đầu đập mạnh xuống mặt bàn.
Ấn đường Trình Trì nhíu lại, ngẩng đầu lên, cùng anh liếc nhìn nhau từ xa, cô vội vàng dời đi, bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh chịu đựng đi! Cứ chịu đựng đi!
Xem anh chịu đựng được tới khi nào!
Hứa Nhận từ từ mở miệng, gằn từng chữ một: “Nhận trong lưỡi dao.”
Ánh mắt anh, sắp kết thành băng.
Tim Trình Trì đột nhiên đập mạnh.
Sau đó chủ nhiệm lớp Tôn Hồng đi vào, học sinh trong lớp mới thôi ồn ào ầm ĩ, Tôn Hồng sắp xếp cho Hứa Nhận ngồi vào một cái bàn chưa có ai ngồi, ngay sau đó bắt đầu giảng bài, xoa dịu bầu không khí xấu hổ này.
Cả buổi học, Trình Trì chỉ khoanh tay, nhìn bóng dáng Hứa Nhận, dáng người anh rất cao, bờ lưng rộng lớn, bộ đồ cao bồi giặt đến trắng bệch, phong cách hoàn toàn khác biệt với đồ hiệu mà các bạn nam trong lớp diện.
Đương nhiên, tư thế học cũng khác hẳn bọn họ, anh ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn bảng đen, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép, thái độ rất nghiêm túc.
Đương nhiên, anh viết bằng tay trái.
Nghe nói người có bán cầu não phải phát triển rất thông minh.
Trình Trì buồn chán vươn vai, chẳng có gì thú vị.
Đúng lúc này, một tờ giấy từ phía sau truyền lên, Trình Trì nhận ấy, trên mặt là dòng chữ cẩu thả của Dương Tĩnh: “Tại sao lại thế này?”
Tất nhiên người cậu hỏi là Hứa Nhận.
Trình Trì quay đầu lại, Dương Tĩnh vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt mờ mịt.
Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai?
Trình Trì còn muốn biết tại sao lại thế hơn cả cậu ta, cô vo tròn tờ giấy, ném đi.
Sau khi hết tiết, Trình Trì để ý thấy, Vương Khôn dẫn đầu, đi về phía Hứa Nhận, đương nhiên cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, bây giờ đúng là lúc ra oai, cậu ta có lý do tìm Hứa Nhận gây phiền phức.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Nhận cũng đột nhiên đứng dậy, lấy một chiếc cặp Kimura Harajuku (3) màu đen trắng từ trong túi vải cũ kỹ của mình ra, trên lối đi nhỏ hẹp, anh bước qua người Vương Khôn, đi đến trước bàn Trình Trì.
“Cặp sách của em, bố em bảo tôi mang cho em.” Hứa Nhận dứt lời, không đợi cô phản ứng lại, ném cặp sách lên đầu cô, xoay người bước đi.
Trình Trì bị bất ngờ không kịp đề phòng, choáng váng cả người, ôm cặp sách, ngồi ngẩn ra.
Bạn học xung quanh, bao gồm cả Vương Khôn, cũng ngẩn người, cái tên nghèo kiết hủ lậu này, quan hệ với Trình Trì… Thoạt nhìn không hề nông cạn!
Không nhắc đến câu nói mờ ám khiến mọi người phải suy nghĩ vừa rồi, chỉ cần nhìn thái độ anh đối xử với cô, trong lớp, thậm chí là trong trường, không có được mấy người, dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với Trình Trì.
Vương Khôn sững sờ trên lối đi nhỏ, nhìn Trình Trì, lại nhìn Hứa Nhận đã trở về chỗ ngồi, mơ màng không rõ quan hệ của bọn họ, nhất thời cũng không đi tìm anh gây phiền phức nữa.
“Cáo mượn oai hùm à!” Bạch Du đến bên cạnh Trình Trì, nhìn Hứa Nhận, phán một câu: “Đây đúng là boy tâm cơ.”
Bấy giờ Trình Trì mới phản ứng lại, cái đệt! Bị anh lợi dụng!
Cô tức giận đến mức dựng lông, Hứa Nhận người ta đã ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình, sau đó chuông vào tiết vang lên.
Vừa rồi không kịp phản ứng, bây giờ cô đã đánh mất thời cơ nổi bão tốt nhất.
Binh pháp có mây, hết lần này đến lần khác, lần hai thì suy, lần ba thì kiệt.
Trình Trì đã suy kiệt, chỉ có thể nhét mạnh cặp sách vào ngăn bàn, cắn răng, vẫn còn hờn dỗi.
Chuông tan học vang lên, Trình Trì đút tay vào túi, khoác cái cặp Kimura Harajuku lên vai, đi ra khỏi lớp, Vương Khôn vội vàng đuổi theo cô, hỏi: “Trình Trì, cậu có quan hệ gì với tên oắt học sinh mới kia?”
Trình Trì liếc cậu ta một cái, thờ ơ nói: “À, chỉ quen biết mà thôi, không có quan hệ gì cả.”
“Vậy… Nếu tôi dạy dỗ anh ta, cậu có quan tâm không?”
Trình Trì quay đầu lại, trong lớp học đầy bụi đất, Hứa Nhận đang cầm chổi, tỉ mỉ quét dọn lối đi.
“Chậc, không quan tâm.” Cô không kiên nhẫn đáp lời, sau đó lập tức đi về phía cầu thang.
Trên sân thể dục, Trình Trì quay đầu lại nhìn về phía hành lang tầng năm, Vương Khôn triệu tập vài bạn nam trong lớp, đứng dựa lưng vào lan can, có vẻ đang chờ các bạn trong lớp rời đi.
Trông dáng vẻ này, Hứa Nhận chắc chắn không tránh được một trận đánh tơi bời.
———-
Trình Trì đút tay vào trong túi, chân bước nhanh, vội vàng đi ra khỏi cổng trường.
Thân thủ Hứa Nhận thế nào, cô không biết, nhưng trước đây anh một hơi cõng cô lên Kim Đỉnh, thể lực rất tốt, ứng phó với bọn nhóc con Vương Khôn kia, chắc chắn không vấn đề gì.
Nhưng trong lòng Trình Trì vẫn luôn thấp thoáng bất an, Vương Khôn lăn lộn ở trường cấp ba này, đánh nhau ra tay tàn nhẫn có tiếng, trước đây đã từng đánh một bạn học đυ.ng phải cậu ta đến dập nội tạng.
Hứa Nhận là người có xương cốt cứng cáp, nhất định sẽ chống trả cậu ta, chưa chắc đã bị đánh bại.
Một hòn đá nhỏ dưới chân bị Trình Trì đá ra thật xa.
Thật không thể hiểu nổi, lo lắng cho anh ta làm gì, đáng ra phải ước anh ta bị đánh chết mới đúng chứ.
Từ từ, không được, nếu như tên con riêng kia bị đánh chết, chắc chắn Trình Chính Niên sẽ không bỏ qua cho cô.
Đúng vậy, cô không muốn rước phiền phức vào mình.
Trình Trì bỗng nhiên dừng bước, dường như đã tìm được cho mình một lý do để quay lại, cô lập tức xoay người, vội vàng chạy về phía trường học.
Hoàng hôn buông xuống, sắc mây như máu, bùng cháy vẻ vang.
Trên sân bóng rổ còn mấy bạn nam đang chạy đến mức mồ hôi tuôn như mưa, Trình Trì vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dương Tĩnh.
Cô hồng hộc chạy đến sân thể dục, dừng bước, ổn định lại nhịp tim, vẫy tay với cậu.
“Dương Tĩnh, lại đây!”
Dương Tĩnh ném bóng rổ trong tay cho đồng đội, chạy chậm về phía Trình Trì: “Sao thế?”
“Cậu đến lớp học nhìn xem, có vẻ vẻ bọn Vương Khôn định tìm Hứa Nhận để gây sự.”
“Cậu quan tâm anh ta làm gì?” Dương Tĩnh nghi ngờ.
“Tớ mà mặc kệ anh ta, chắc chắn ông già sẽ đánh tớ.”
“Vậy được.” Dương Tĩnh không nghĩ nhiều, nhặt cặp sách dưới tán cây: “Tớ đi xem.”
“Chạy nhanh lên!” Trình Trì đứng phía sau vội vàng hét lên một tiếng với cậu.
Hết chương 10
(1): Sen trắng hay còn gọi là Bạch liên hoa, ý chỉ những người con gái có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng lòng dạ lại xấu xa, độc ác.
(2): Đây là hiện tượng đồng âm khác nghĩa của Trung Quốc. Cùng phát âm là “rèn” nam chính tên Hứa Nhận, Nhận (刃) trong lưỡi dao (的刃), còn cậu bạn kia cố tình nói đồng âm thành Nhận (认) trong công nhận (的认) và Nhậm (任) trong bị bắt nạt (的任).
(3): Kimura Harajuku là một loại cặp sách vải thời trang nổi tiếng của Nhật.