Cam Xanh Nhỏ

Chương 10

Đào Dụ Ninh là một thanh niên có lòng tự trọng rất cao, lúc trước bị người ta nghi ngờ độ thông minh mà bản thân đã tức chết đi được, bây giờ thầy giáo lại tự dưng hoài nghi nhân phẩm của cậu, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Cậu nói: "Thầy Tiết, em rất tôn trọng thầy, nhưng phiền thầy cũng nên tôn trọng học sinh của mình một chút."

Thầy Tiết xưa nay chưa từng thấy học sinh nào nói chuyện với mình như vậy, nhất thời cảm thấy tức giận, hơn hết là còn có thầy cô giáo lớp khác đang ở đây.

Sĩ diện của thầy giáo so với học sinh còn lớn hơn.

Ông thầy vỗ bàn một cái: "Cậu còn lý luận?"

"Tại sao em không thể lý luận? Tự thi bằng khả năng của mình, tại sao không thể lý luận?" Đào Dụ Ninh phát hiện, khi mình có đầy đủ tri thức*, nói chuyện cũng có sức lực hơn hẳn.

*Câu gốc là Học phú ngũ xe (学富五车): Năm xe nghĩa là năm xe sách, ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú.

Thầy giáo nóng nảy: "Cậu còn tranh luận với tôi."

"Không có, thái độ của em rất bình thường." Đào Dụ Ninh nói: "Không phải thầy đã hỏi em thi thế nào được 129 điểm ư? Vậy để em trả lời thầy là được."

Đào Dụ Ninh hắng giọng: "Là thế này, lúc trước trường mình mở nhóm nhỏ để giúp đỡ lẫn nhau, Triệu Tiểu Minh đã phụ đạo em một ngày, sau đó tụi em đã cãi nhau một trận rồi cậu ta đình công. Tiếp đó em gặp được một người bạn đẹp trai tốt bụng là Dư Hiện, à, cậu ấy là lớp trưởng A6 đó, thầy biết cậu ấy không?"

Đúng lúc này, Dư Hiện đẹp trai tốt bụng ôm một chồng sách bài tập đi vào phòng.

Đó không phải ngẫu nhiên, cũng không phải trùng hợp, là Dư Hiện cố ý.

Vừa nãy hắn đi tìm Đào Dụ Ninh, nghe Triệu Tiểu Minh nói Đào Dụ Ninh bị thầy gọi đi, hình như là gây họa gì đó.

Dư Hiện lo lắng, trăm phương nghìn kế kiếm cớ đến văn phòng, vừa khéo gặp được đại biểu khoá (người đại diện một khoá) muốn đem xấp bài tập tới đó, hắn liền xung phong nhận việc.

Mà khi hắn mới vào cửa cũng vừa vặn nghe được Đào Dụ Ninh khen hắn, nhịn không được cười cười.

Đào Dụ Ninh quay đầu liếc nhìn hắn, nói tiếp với thầy giáo: "Dưới sự giúp đỡ của bạn học Dư Hiện tốt bụng, nỗ lực phấn đấu, quyết chí trở thành người nối nghiệp của chế độ xã hội chủ nghĩa, mỗi ngày ăn ít hơn heo, thức dậy còn sớm hơn gà, mấy tháng trôi qua, từ một thiếu niên hoạt bát đáng yêu thành công trở thành một cỗ máy học tập không cảm xúc. Em nỗ lực nhiều như vậy, rốt cuộc đợt thi giữa kỳ này cũng gặt hái được kết quả."

Cậu nói: "Thầy Tiết, đây không phải là gian lận, em cũng không phải là mèo mù gặp phải chuột chết, mà đó chính là, thiên đạo phù cần!"

Trong phòng làm việc, hết thẩy giáo viên kể cả Dư Hiện đều cùng thưởng thức đoạn tấu đơn này, sau cùng, hận không thể đứng dậy vỗ tay.

Thầy Tiết còn tức giận, nói: "Nói cậu một câu cậu liền trả treo lại một câu, nếu cậu muốn đặt hết tâm tư lên bàn học, vậy thì về phần..."

"129 điểm." Đào Dụ Ninh nói, "Thầy Tiết, em thi 129 điểm, vừa nãy thầy nói em đứng thứ mấy cả lớp? Thầy muốn nói gì?"

Thầy giáo thật sự bị cậu chọc tức chết rồi, tức giận lấy một bộ bài thi từ trong ngăn kéo ra, vứt xuống bàn ở đối diện: "Tiết sau cậu không cần về, ngồi ở đây làm bài thi cho tôi, tôi nhìn cậu làm, nếu cậu có thể được 100, chuyện ngày hôm nay coi như qua."

"Vậy không được." Đào Dụ Ninh nói, "Như thầy nói, bài thi này em có thể được 100, thì ít nhất phải nói rõ bài thi 129 điểm kia là do em tự làm, cũng phải nói thầy đã nghĩ oan cho em, không thể cứ như vậy mà cho qua được, thầy phải đến xin lỗi em."

Sắc mặt thầy Tiết khó coi đến hết mức có thể, đây là lần đầu tiên ông ta thấy qua loại học sinh như vậy.

"Được." Thầy Tiết vỗ bàn một cái, đầu bốc khói tức giận nói, "Bây giờ cậu mau làm bài cho tôi, không được 100 đến lúc đó tôi lại tính sổ!"

Đào Dụ Ninh kìm nén lửa giận, không nói hai lời ngồi xuống ghế: "Thầy, em không mang bút."

Thầy Tiết ném cây bút cho cậu.

Đào Dụ Ninh cầm bút lên, quay đầu đưa mắt nhìn Dư Hiện, Dư Hiện dùng khẩu hình miệng nói với cậu một câu "Cố gắng lên", Đào Dụ Ninh cười ha ha.

Tiết học sau, Đào Dụ Ninh không quay về phòng học, mọi người đều đoán được cái người này lại gây họa.

Phòng học lớp kế bên, Dư Hiện đứng ngồi không yên, không biết chuyện kia giải quyết thế nào rồi. Hắn đương nhiên tin tưởng Đào Dụ Ninh, người này đã nỗ lực bao nhiêu, hắn biết rõ nhất, đối với thái độ của thầy Tiết hắn cũng có hơi tức giận, nhưng ngoài tức giận ra hắn còn cảm thấy lo lắng, không biết bài thi đó Đào Dụ Ninh có thể làm được 100 hay không.

Hai tiết trôi qua, Đào Dụ Ninh huýt sáo đi về.

Dư Hiện kéo cậu: "Thế nào rồi?"

Đào Dụ Ninh nhíu mày cười nói: "Đào gia quá trâu bò, chỉ sợ IQ đã vượt quá 135."

Ngày đó, thầy Tiết khen ngợi Đào Dụ Ninh trước mặt cả lớp, nói cậu tiến bộ thần tốc, là tấm gương để mọi người noi theo.

Buổi tối, Đào Dụ Ninh ngồi yên sau xe đạp để Dư Hiện đèo về nhà, ôm eo đối phương, đắc ý nói: "Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của giám thị Tiết lúc tôi làm bài được 117 điểm đặc sắc thế nào đâu, tôi nên gọi cậu qua hưởng thức một chút mới phải."

"Cậu không cãi nhau với thầy ấy nữa sao?"

"Không có." Đào Dụ Ninh nói, "Tôi rất hiểu chuyện nha, thầy cũng có sĩ diện, biết nhận sai là được, lần này tôi sẽ tha thứ cho thầy ấy."

Dư Hiện cười, hắn phát hiện hắn rất yêu thích Đào Dụ Ninh.

Đào Dụ Ninh nhéo nhéo eo Dư Hiện, nói: "Haiz, hôm nay tôi còn có thể làm cho mặt của cậu dài ra, sao tôi lại xuất sắc đến vậy cơ chứ."