Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 64: Rung động lần đầu

7:51 PM

__________

Lâm Tùy Châu lăn lộn ở giới giải trí bao lâu nay sao không đoán được tâm tư nhỏ của cô gái. Đơn giản chỉ là xem hắn có tiền có dung mạo, thì đừng nên động một chút nào tâm tư nhỏ nhoi đó.

"Cô Lưu giống như đang chú ý đến anh..." Giang Đường liếc mắt cũng thấy trong mắt cô giáo trẻ có ánh sáng, nhỏ giọng trêu ghẹo, "Anh nghĩ sao?"

"Uống nước không?"

"Tôi đang hỏi anh nghĩ gì mà."

"Vậy, là vẫn không cần uống nước nữa." Lâm Tùy Châu bỏ cốc nước, kéo ghế ngồi xuống, chân dài bắt chéo, đôi tay bình tĩnh đặt trên đùi, một khuôn mặt thâm thúy, "Đầu cô nước đủ nhiều rồi."

"Anh mới là người bị nước vào óc!" Trừng mắt nhìn hắn, sau đó Giang Đường nhắm mắt lại.

Đuôi lông mày Lâm tùy Châu cong cong, tròng mắt mng ý cười, hắn không khỏi duỗi tay xoa đầu cô, tay hắn rất lớn, che hẳn gương mặt nhỏ của cô.

Ánh mắt hắn như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, chậm rãi lướt qua cái trán căng bóng, hai hàng lông mày thon dài, lông mi kiều diễm và...... đôi môi mê người.

Người khác đều nói vợ hắn đẹp.

Khi còn đi học, những nam sinh bàn luận nhiều nhất chính là bóng đá và nữ sinh.

Mà một cái tên thường xuyên xuất hiện trong đó.

Giang Đường.

Lầm Tùy Châu từ trước đến nay đều trầm mặc lãnh đạm, ngẫu nhiên thoáng nhìn, thấy nữ sinh đi ngang qua, bộ dáng là đẹp, nhưng cũng rất nhạt nhẽo.

Đẹp thì đẹp, lại không đẹp tới bên trong.

Đầu ngón tay hắn hung hăng ấn môi cô, chọc Giang Đường kêu lên đau đớn.

"Anh làm gì vậy?"

Hắn nói: "Cô tức giận lên rất đẹp."

"......"

Gì?

Người này có bệnh à?!

Không chờ Giang đường phát hỏa, một đôi tay nhỏ mạnh mẽ kéo cánh tay đang lộn xộn của Lâm Tùy Châu ra, cô bé nhìn Lâm Tùy Châu lắc đầu, không mặt nhỉ đầy nghiêm túc, "Baba không thể làm như vậy."

"Baba làm gì vậy?"

"Mama đang bị bệnh, ba không thể bắt nạt mẹ." Lương Thiển nằm sấp xuống bảo vệ Giang Đường, "Thiển Thiển không thích ba bắt nạt mama đang bị bệnh."

Khuôn mặt nhỏ của cô bé như quả cầu nước, vừa dai dẳng vừa run sợ.

Nhưng mà... có chút nóng.

Lâm Tùy Châu cúi đầu cười: "Ừ, ba không bắt nạt mẹ."

Lương Thiển nghe thế nhẹ nhàng thở ra, từ trên người cô bò dậy.

Ánh sáng ngoài cửa loang lổ, tiếng ve kêu rất lâu...

Giang Đường bỗng nhiên nhớ tới, "Sơ Nhất..."

"Tôi đã cho người qua đón con, cô không cần lo lắng."

Lòng cô bớt căng thẳng hơn.

"Xứng đáng, cô ăn cho nhiều cay nữa vào."

"......"

"Còn đau không?"

Giang Đường: "Anh lăn xa xa một chút tôi liền không đau."

Lâm Tùy Châu: "Sợ tôi đau lòng?"

Giang Đường: "Thấy anh dạ dày tôi đau hơn."

Lâm Tùy Châu: "......"

Giang Đường lại nói: "Tức."

Lâm Tùy Châu: "......"

Cuối cùng hắn vẫn không đi, chờ trợ lý tới, đem giao Lương Thiển cho anh ta.

Gần chiều tối, vạn vật ẩn dưới hoàng hôn.

Lâm Tùy Châu đi xuống mua cơm, quanh bệnh viện không có cái gì ngon, hắn chỉ mua một chút gì đó thanh đạm, mở túi bọc, thuần thục đút cô ăn, bộ dạng giống hệt như lúc bắt Lương Thiển ăn cơm.

Giang Đường có chút khó chịu, "Tôi tự mình làm......"

Lâm Tùy Châu tránh tay cô, nói: "Cô không cần tốn sức, lỡ rơi thì làm sao bây giờ."

"... Sức tôi cầm bát vẫn được."

"Ngoan." Lớn tiếng một câu, sau đó mạnh mẽ đưa cơm tới miệng Giang Đường.

Giang Đường chỉ ăn một lát, khi bát cháo nhỏ nhìn thấy đáy, cô mới ý thức được: "Anh làm gì mà quát mắng tôi như con gái anh vậy hả?!"

Lâm Tùy Châu: "Bây giờ Thiển Thiển không cần người đút cơm nữa."

"......"

Được, cô còn không bằng Thiển Thiển a.

Buổi tối, người đàn ông trên ghế hôbg phải rảnh rỗi, hắn như đang cùng người bàn luận công việc, vẫn luôn cúi đầu nhắn tin trên điện thoại, đôi mày thường xuyên nhăn lại, môi mím chặt, thoạt nhìn tâm tình không được tốt.

Đối với việc làm ăn của hắn, Giang Đưingf cũng không có tâm tư để hỏi.

Thể chất người bệnh suy yếu, cô rất dễ cảm nhận được cơn buồn ngủ, Giang Đường ngáp một cái, mí mắt nặng nề gục xuống.

Lâm Tùy Châu thở sâu, ngẩng đầu: "Giang......"

Giọng nói rơi xuống, cô đã ngủ say.

Ánh đèn rọi chiếu khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, cô ngủ rất an tĩnh, vô cớ làm thần kinh căng chặt của Lâm Tùy Châu thả lỏng.

Tầm mắt rơi xuống bờ môi Giang Đường.

Hắn nhớ rõ sau đêm đó, chính mình đã cầm lòng không được, sờ soạng hôn cô.

Không biết vì cái gì, chỉ là xúc động đột nhiên dâng lên, có lẽ vì ánh mắt cô trên sân khấu quá sáng, quá mức khiếng người ta rung động.

Kết hôn 6 năm, đó là lần duy nhất rung động.

Hắn như thằng bé mới lớn có mối tình đầu, lén lút hôn môi người mình thầm thương, một loại mỹ diệu không tên, đều là cô mang lại sung sướиɠ cho hắn khi ở trên giường.

Lâm Tùy Châu nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người, chống nửa thân thế cẩn thận tiếp cận Giang Đường.

Hắn rũ lông mi che đậy ánh mắt thâm trầm, tay chống ở méo giường không ngừng nắm chặt.

Lâm Tùy Châu thực sự khẩn trương, bên tai hắn chỉ còn tiếng hít thở dày đặc và tiếng tim đập mạnh.

Nhìn cánh môi kia gần trong gang tấc, hầu kết Lâm Tùy Châu động động.

Mắt thấy bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Thấy lông mi Giang Đường run run như muốn mở mắt, trong lòng Lâm Tùy Châu lộp bộp, tức khắc bừng tỉnh, tay chân luống cuống ngã xuống ghế, một tay chống cằm, làm bộ nhìn khắp nơi ngắm cảnh.

Lưng hắn cứng đờ, trong đầu lại vang lên âm thanh quen thuốc.

"Mama, con tới thăm mẹ!"

"......"

Là con trai lớn của hắn, Sơ Nhất.

Lâm Tùy Châu...... Trong lòng có chút phiền.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙