8:30 PM
__________
"............"
"........................"
Nhà ai lại mang trẻ con vào KTV để tìm hiểu sự đời!
"Không được." Lâm Tùy Châu quyết đoán từ chối, "Loại địa phương này không dành cho trẻ con, không thể cho con vào đó."
"Chúng ta đi một cách chính đáng, huống chi chúng ta vẫn ở cạnh bọn trẻ mà, sợ cái gì."
Lương Thâm lập tức hứng thú, lắc lư cẳng chân: "Ba, con muốn đi KTV."
Lương Thiển cũng gật đầu: "Con cũng muốn đi..."
Hai đứa trẻ hò hét muốn đi, lại còn được thêm Giang Đường thêm mắm dặm muối bên cạnh, Lâm Tùy Châu cuối cùng đồng ý.
Giang Đường cười tươi, quay đầu nhìn ba đứa nhỏ, mượn cơ hội nói: "Để cảm ơn mẹ, tí nữa các con phải hát "Mẹ là người tốt nhất trên đời", các con rõ chưa?"
Hát thôi mà, cũng không phải việc gì lớn, bọn nhỏ lập tức gật đầu.
Lâm Tùy Châu lái xe lại thở dài lần nữa, đi theo bản đồ hướng dẫn.
Lâm Tùy Châu dẫn bọn họ tới nơi giải trí nổi danh nhất thành phố A, người ra vào đều là nhân vật nổi tiếng, con nhà giàu, nơi này rất an toàn, phục vụ cũng rất tốt. Chỉ là... Hắn là người đầu tiên dắt trẻ con tới câu lạc bộ đêm cho người lớn.
Thật sự, khi Lâm Tùy Châu dẫn vợ dắt con bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Gần đây mấy em học sinh tiểu tam tiểu tứ dắt nhau vào câu lạc bộ đêm rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người mang theo trẻ con vào, khó gặp a.
Hắn đi thẳng về phía trước đưa thẻ hội viên ra. Sau đó, bọn họ được đưa vào thang máy.
Ánh mắt bọn trẻ tò mò, nhìn ngang nhìn dọc, các gì cũng chạm vào, tới đâu cũng ầm ĩ.
Giang Đường nói nhỏ bên tai hằn "Anh có vẻ rất quen thuộc nơi này..."
Lâm Tùy Châu nhàn nhạt nói: "Đã tới vài lần."
"Anh rất thật thà nha."
Hắn liếc mắt nhìn: "Không cần nghĩ linh tinh, tôi tới với mục đích đứng đắn."
"À..."
Giang Đường còn chẳng hề quan tâm làm Lâm Tùy Châu bực bội trong lòng, không khỏi tăng thêm ngữ khí: "Không cần suy nghĩ linh tinh."
"Tôi có nói gì đâu, anh khẩn trương làm gì? Không thể hiểu được." Lâm Tùy Châu liếc mắt, Giang Đường dẫm giày cao gót tiến vào phòng.
Căn phòng rất lớn, có thể chứa tới mấy chục người, sô pha trái phải rất lớn, ở giữa có một màn hình cực lớn và sân khấu, ánh đèn trên đỉnh đầu hơi lay động xoay tròn, ái muội không rõ.
Lâm Tùy Châu không thích màu tím thâm trầm này, hắn điều chỉnh ánh sáng sáng lên, lập tức cảm thấy thoải mái.
Ba đứa nhỏ lần đầu đến loại địa phương này, trong lòng kích động hiếu kỳ, đặc biệt là Lương Thâm, trực tiếp cởi giày nhảy lên ghế sô pha, vừa nhảy nhót vừa cười khanh khách, Lương Thiển thấy, cũng học theo.
"Không phải muốn hát sao? Con chọn đi?"
Sơ Nhất liếc mắt nhìn Giang Đường: "Mẹ là người tốt nhất trên trời."
"Ừ." Đưa bài hát vào danh sách nhạc, lại nhìn Giang Đường, "Cô thì sao?"
"Cho bọn nhỏ hát trước đi."
"Con muốn hát bài Mặt trời nhô cao!"
"Con... Con muốn hát buông lụa" [Bài buông lụa là bài gì :> ?]
"Con con con!" Lương Thâm giơ tay, "Con muốn hát《 Bé còn chút vội vàng 》"
Lâm Tùy Châu: "......"
Giang Đường: "......"
Nhớ không lầm thì đây là bài hát chủ đề của phim hoạt hình dành cho trẻ con.
Lương Thiển cắn ngón tay, mềm mại nói: "Con muốn hát cùng baba."
"Thiển Thiển muốn hát bài gì?"
"Hát... Hát bài "thỏ con ngoan ngoãn"."
Khóe mắt Lâm Tùy Châu hung hăng giật giật, bàn tay run rẩy chọn bài "Thỏ con ngoan ngoãn" cho con gái.
Giang Đường ngồi dưới cười sắp điên rồi, cô tin sau đêm nay, tổng giám đốc bá đạo Lâm Tùy Châu sẽ không trở về nữa.
Tiếng hát của bọn nhỏ thanh thúy vang lên, Lương Thâm trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, Lương Thiển đứng sau bắt chước nhảy theo anh trai, động tác cộc lốc nhưng đáng yêu vô cùng, Giang Đường ngắm ngắm, lần đầu tiên cảm thấy không chán ghét hai đứa nhỏ như vậy.
Và nhiệm vụ của Giang Đường đã hoàn thành, nhận được HP x 30 ngày.
Ngay sau đó, đến lượt Lâm Tùy Châu hát cùng con gái.
Cô dọn đồ qua một bên, lấy điện thoại ra, chuẩn bị lưu lại hình ảnh vô cùng trân quý này.
Nhạc đệm dí dỏm vang lên, Thiển Thiển bắt đầu hát: "Con thỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mau mau mở ra, ta muốn đi vào."
Thỏ con Ma vương mặt không cảm xúc: "Không mở không mở chắc chắn không mở, mẹ không trở về, ai gọi cũng không mở."
Chiếc micro đem thanh âm từ tính của hắn lan rộng gấp mười lần, truyền vào tai thành một mảng tê dại.
Giang Đường giương mắt, dưới ánh đèn, Lương Thâm chơi đùa nhảy nhảy phía sau Lâm Tùy Châu, trong ánh mắt cô có sự ôn nhu từ ái.
Giờ phút này, hắn không phải nhân vật tội ác tày trời trong cái trò chơi kia, cũng không phải Lâm tổng trên thương trường máu lạnh vô tình, hắn chỉ là một người cha, giống như một người cha sở hữu cả thiên hạ, yên lặng vô tư yêu thương con mình không cần đáp trả.
Nguyên chủ đã từng cảm thấy chồng lạnh nhạt xa cách, chỉ có sợ hãi với hắn, bây giờ nghĩ lại, cô không biết mình phải làm sao, nếu cô ấy nguyện ý tiến thêm một bước nhỏ, thử từ từ tiếp cận chồng và con, có lẽ đã không rơi vào kết cục như vậy, có lẽ... cũng sẽ không có Giang Đường như hiện tại.
Một bài đã hát xong.
Lâm Tùy Châu bỏ micro xuống, chớp mắt, trong phòng đột nhiên tối đen.
Hắn tới mở đèn.
Trong hoảng hốt, Giang Đường bị một bàn tay to bóp trụ vòng eo, giây tiếp theo, một đôi môi nóng bỏng kề sát cô.
Giang Đường trố mắt chậm chạp không hoàn hồn, cô cảm nhận được đầu lưỡi người đàn ông ướt át quấn lấy đôi môi đỏ mê người của cô, như phác họa sự dụ dỗ khiêu khích đảo một vòng, sau đó hơi thở nhanh chóng rời xa.
Ánh đèn lại sáng.
Giang Đường ngồi trên sô pha ngây ra như phỗng.
Lông mi cô run vài cái, không thể tin tưởng nhìn về phía Lâm Tùy Châu.
Chân dài của hắn bắt chéo, lười nhác dựa vào sô pha, ánh mắt lơ đãng nhìn con trai đứng trên sân khấu, bên môi treo một nụ cười thỏa mãn.
Vẻ mặt hắn tràn ngập đắc ý.
Làm càn như thợ săn thành công bắt được con mồi.
_____
Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙