9:00PM
__________
Khi Giang Đường đưa Sơ Nhất đến thì gặp được Âu Dương và bà ngoại, bọn họ ở hoa viên tiểu khu phía đối diện, khu vực đó là vùng ZF sắp xếp cho các góa phụ và người già thuê nhà, mỗi tháng chỉ cần 50 tệ, toàn bộ điện nước đều miễn phí, sinh hoạt thuận tiện, chỉ là tòa nhà hơi cũ, hoàn cảnh so ra thì kém với khu dân cư nhiều.
Ánh sáng mặt trời loang lổ, thân thể nhỏ bé gầy gò của Âu Dương đang vác trên vai hai cái túi da trâu, bên trong chứa đầy khoai lang đỏ.
Cái bao tải kia đối với người trưởng thành thì không nói, nhưng cơ hồ như muốn đè nặng lên đôi vai nhỏ đang dần suy sụp của cậu.
"Dương Dương, để bà cầm cho."
Âu Dương không nói chuyện, trầm mặc lắc đầu.
Bà lão thở dài, lấy ra một chiếc và lau trán cậu, nện bước tập tễnh đi bên người cậu.
Bóng cây đong đưa đuổi theo ánh nắng, đôi tay cậu đã sớm bị trầy do chiếc túi bao cứng rắn, nhưng đôi mắt vẫn luôn cứng cỏi kiên định.
Đột nhiên, Âu Dương có cảm giác nhìn qua, tầm mắt vừa vặn đụng trúng hai người.
Chú ý tới bộ đồng phục trên người Sơ Nhất, bà lão thân mật hỏi: "Dương Dương, cậu bé đó học cùng trường với con à."
Thần sắc Sơ Nhất có chút do dự, chậm rãi mở miệng: "Con chào bà, con và bạn Âu Dương học cùng lớp."
"Chào con, chào con." Bà lão hòa ái dễ gần, nghe được là bạn của Âu Dương, lập tức cười cong mắt, "Bà còn lo lắng Dương Dương không có bạn, đứa nhỏ này không thích nói chuyện."
Bà vui vẻ cực kỳ, kéo cái bao trên người Âu Dương, từ túi áo trước ngực lấy ra một túi vải nhăn nhúm, mấy tờ tiền lẻ được cất trong túi, đoán sơ qua phỏng chừng chỉ có hơn 80 tệ, bà lấy ra một tờ mười tệ lớn nhất đưa cho Âu Dương, khom lưng khiêng cái bao tải trên mặt đất, "Con mau cùng bạn đi học đi, đừng để bị trễ, lần trước cô giáo con đã phản ánh với bà rồi."
"Vẫn còn sớm." Âu Dương nhấp môi, "Hai bước cũng không xa."
"Đi thôi đi thôi, lấy tiền giữa trưa ăn chút gì đó, buổi tối bà ngoại sẽ hầm cá cho con ăn."
Bà vẫy tay, xoay người lảo đảo rời đi.
Giữa những người đi qua đi lại trên đường, thân ảnh của bà thấp bé tang thương rất nhanh lẫn vào trong đó, đảo mắt liền biến mất.
Âu Dương liếc mắt nhìn hai người một cái, nắm chặt tờ tiền không nói lời nào đi thẳng tới trường học.
Sơ Nhất chớp chớp mắt, đột nhiên gạt tay Giang Đường: "Mama, để con tự mình đến trường đi."
Giang Đường sửng sốt: "Con có thể chứ?"
"Có thể." Sơ Nhất gật đầu, "Buổi tối mẹ cũng không cần tới đón con, tạm biệt mama."
Vẫy vẫy tay với Giang Đường, Sơ Nhất từ từ rời đi.
Cô nhẹ nhàng hạ mi, lại nhoẻn miệng cười.
Dọn ra ngoài ở quả nhiên là quyết định chính xác, Sơ Nhất đã trở nên hoạt bát hiếu động hơn.
Cùng với tiếng ve kêu chim hót, Các bạn học sinh cùng nhau đến trường.
Sơ Nhất rất mau liền đuổi theo Âu Dương, cậu chạy quá nhanh, hơi thở hơi gấp gáp, sau khi thở hổn hển vài cái, Sơ Nhất nhìn về phía bạn cùng bàn mới của mình, "Bạn học Âu Dương, chúng ta làm bạn nhé."
Âu Dương mặt không cảm xúc.
"Cậu không nói lời nào với tớ coi như là đồng ý rồi nhé." Sơ Nhất nghiêng đầu, duỗi tay nhẹ nhàng kéo ống tay cậu ta.
Động tác này lập tức làm Âu Dương nhíu mày, cậu ta hất tay Sơ Nhất, ghét bỏ nhìn cậu: "Cút ngay, ai muốn làm bạn với cậu!"
Âu Dương hừ lạnh, kéo thẳng cặp sách chạy vào trường học.
Sơ Nhất bị xô đẩy ngã xuống đất trưng ra cái vẻ mặt kinh ngạc, cậu hơi há mồm, nhìn về phía con người đang chạy ở xa kia khẽ phát ra âm thanh nỉ non: "Không thể đánh người......"
Sơ Nhất cắn môi, dưới tầm mắt của các bạn học khác chậm rãi đứng dậy.
Cậu phủi sạch bụi trên người, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh đã lâu không xuất hiện.
[ Em không nên kết bạn với loại người như vậy. ]
Sơ Nhất kéo quai cặp lại: "Không có bạn, mama sẽ rất khổ sở."
[ Nhưng mẹ lại không yêu em,sẽ khổ sở thế nà chứ? ]
Sơ Nhất nhíu mày: "A Vô, em không thích anh nói như vậy."
[ Chúng ta thử xem một chút là được, một khi em làm sai, mẹ em sẽ dạy lại em như cách đã dạy Lương Thâm! ]
Cậu không nói, cúi đầu một mình trở về lớp.
Âu Dương như không chưa có chuyện gì xảy ra ngồi xuống bàn học, thấy Sơ Nhất tiến vào, cậu ta chọn nhắm mắt, chờ khi Sơ Nhất sắp ngồi vào chỗ, Âu Dương trong ánh mắt xoẹt qua trò đùa dai, cậu ta bỡn cợt cười, cái chân dưới gầm bàn nhẹ nhàng dịch ghế ra chỗ khác.
Chỉ nghe một tiếng ầm lớn, Sơ Nhất không hề phòng bị té ngã ngồi trên đất.
Lập tức, các bạn cùng lớp cười vang.
Sơ Nhất từ trước tới nay chưa từng gặp phải sự việc này, các bạn học ở trường cũ đều có giáo dục tốt, rất hiểu lễ nghĩa, chỉ cần làm ra những loại hành vi hơi quá phận một chút liền bị giáo viện giáo huấn lại, điển hình như chuyện dịch ghế này cũng chưa từng phát sinh qua.
Cậu cũng không tức giận, một lần nữa đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Bạn Âu Dương, cậu không thể làm như vậy."
"Tôi đã làm gì?"
"Cậu bắt nạt người."
"Con mắt nào của cậu cho là tôi bắt nạt cậu?"
Sơ Nhất nắm tay, tiếp tục nói: "Cậu nhất định phải xin lỗi tớ."
"Có quỷ mới xin lỗi cậu."
Sơ Nhất rũ lông mi xuống, trong mắt tràn ngập sự mất mát.
Lúc này, chuông vào học vang lên, tiếng bước chân của cô Lý từ ngoài cửa đi vào, các bạn học đang vui đùa ầm ĩ lập tức dừng lại, ngoan ngoãn trở về vị trí của mình.
Chỉ có Sơ Nhất không nhúc nhích.
Cậu nhìn cô Lý đứng trên bục giảng, chậm rãi nhấc tay.
"Làm sao vậy, Lâm Sơ Nhất."
Sơ Nhất chỉ vào Âu Dương nói: "Cậu ta dịch ghế làm em ngã, còn không xin lỗi."
Cô Lý bỏ sách vở xuống, có chút bất đắc dĩ: "Âu Dương, tại sao lại là em?"
Âu Dương không nói chuyện.
"Đứng lên."
Cậu ta đứng phắt dậy, dáng lưng thẳng tắp.
"Xin lỗi Sơ Nhất."
Âu Dương không tình nguyện: "Rất xin lỗi."
Sơ Nhất nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ lại trở nên ôn nhu, "Tớ tha thứ cho cậu, lần sau cậu đừng làm như vậy, không tốt."
Thấy sự việc được giải quyết tốt đẹp, cô Lý cũng nhẹ nhàng không ít, "Được rồi, ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu tiết học."
_____
Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙