Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 41: Baba không cần em

H-A-U-L-L-Y-N

__________

chân nhỏ của Sơ Nhất cuộn lại, mắt mở hơi hơi to mang theo sự ngạc nhiên không thể đề phòng.

Trong lòng cậu không khỏi nhớ đến lời Giang Đường nói hôm qua, có lẽ...... Cha mẹ thật sự muốn ly hôn, baba và mama muốn tách ra, cậu cũng phải tách em trai em gái ra.

Tâm tư Sơ Nhất vốn mẫn cảm, giờ khắc này Lâm Tùy Châu nói làm thần kinh cậu yếu ớt tới nỗi giống như chất lỏng trong suốt, lại càng như pha lê mỏng manh, chạm một cái liền vỡ.

"Sơ Nhất, không phải như con nghĩ." Thấy thần sắc lạ thường của con cả, Lâm Tùy Châu vội vàng kéo cậu qua, đem cậu ôm vào trong ngực. Hắn ôm con trai lớn, không khỏi nghĩ đến, hình như là lần đầu tiên hắn ôm Sơ Nhất sau lần đi bộ.

"Mẹ con muốn đưa con ra ngoài ở một thời gian, lại muốn đổi cả trường học, cuộc sống có thể không tốt như hiện tại. Nhưng mà...... Mẹ muốn cho con thoải mái một chút, đương nhiên, về phần lớp học thêm con cũng không cần phải đi, thời gian nhàn hạ ta sẽ mang em trai và em gái tới thăm con, Con thấy thế nào?"

"Vì sao con nhất định phải dọn ra ngoài với mẹ?"

Lâm Tùy Châu yết hầu khô lại, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn không thể nói chính xác cho Sơ Nhất, con sinh bệnh, sợ nhân cách phản xã hội của con sẽ làm tổn thương hai em, ảnh hưởng đến bọn trẻ.

Cậu còn quá nhỏ, có một số việc không thể hoàn toàn thừa nhận.

"Vâng ạ." Sơ Nhất hiểu chuyện cảm thấy ở phương diện này có ẩn tình, cậu thông minh ngừng ép hỏi, "Con đồng ý cùng mama dọn ra ngoài."

"Sơ Nhất." Lâm Tùy Châu sờ sờ khuôn mặt nhỏ, "Baba sẽ không bỏ mẹ và con, vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hai người, được chứ?"

"Vâng."

Cậu đứng dậy từ trong ngực Lâm Tùy Châu: "Con đi thay quần áo."

"Ừ."

Trở về phòng, Sơ Nhất mở tủ quần áo ra, y phục nhỏ của cậu được treo chỉnh tề, Sơ Nhất tùy tiện chọn một quần Jean cùng thắt lưng.

Đột nhiên, có người nói chuyện cùng cậu.

[ Baba em không cần em ]

Sơ Nhất sửa sang lại quần áo nhăn nheo: "Baba sẽ không không cần em."

[ Ông ta đã đuổi em và mẹ đi. ]

"Cha vừa nói sẽ không vứt bỏ chúng em."

[ Vậy vì cái gì ông ta lại muốn hai người dọn đi? ]

"A Vô!" Sơ Nhất tức giận, khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng, "Em không cho phép anh nói như vậy! Baba sẽ không không cần em!"

Sơ Nhất tay nhỏ gắt gao nắm chặt, toàn thân cậu phát run.

Trong gương, Sơ Nhất nhìn thấy phía sau có một bóng dáng rụt rè sợ sệt.

Cậu ngẩn ra, trong thời điểm chính mình còn không có phản ứng, cầm lấy tập tranh dày trên bàn ném qua: "Đều là mày sai ——!!"

Lương Thiển tuy rằng trốn rồi né được, vẫn còn hoảng sợ, cô bé ngơ ngác nhìn người anh trai bình thường không như vậy, lại nhìn sách vở hỗn độn dưới chân, khóe miệng gục xuống, há mồm khóc lên.

"Thiển Thiển, em làm sao vậy?" Nghe được động tĩnh, Lương Thâm vội vàng chạy tới.

Lương Thiển sợ hãi đến không dám nói lời nào, túm ống tay áo Lương Thâm run bần bật.

Động tĩnh của bọn trẻ nháo quá lớn, không trong chốc lát, Giang Đường và Lâm Tùy Châu dưới lầu đi lên.

Nhìn hai người, Sơ Nhất vẻ mặt vô cảm đứng hình, cậu nhìn lại mặt đất, trên mặt vẫn nét ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại lạnh băng dị thường: "Thiển Thiển ném bài tập của con xuống đất."

"Không phải con......" Thiển Thiển nghẹn ngào ngẩng đầu, "Không phải Thiển Thiển, là anh trai đánh con......"

"Nói dối là đứa trẻ hư, anh đối xử với em rất tốt, mỗi ngày đều thắt bím tóc cho em, tại sao lại phải đánh em."

"Thật sự không phải Thiển Thiển...... Không phải Thiển Thiển......" Lương Thiển ủy khuất cực kỳ, tay nhỏ dang ra muốn baba ôm.

Lâm Tùy Châu khom lưng đem cô bé bế lên, được baba ôm làm Thiển Thiển khóc càng lớn.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt thoáng nhìn, thâm thúy nhìn Sơ Nhất.

"Anh trai chắc chắn sẽ không đánh em đâu." Lương Thâm phồng lên má giúp, "Khẳng định là Thiển Thiển không nghe lời."

"Thiển Thiển không có không nghe lời!"

Bị oan uổng vốn dĩ rất ủy khuất, kết quả Lương Thâm còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu, cô bé nhỏ yếu bất lực không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc mà hóa thành nước mắt.

Tiếng khóc Lương Thiển rất có lực thấu, Giang Đường bị ồn ào đến từng trận đau đầu, cúi người nhặt tập tranh dưới đất, từ trên bàn rút ra tờ giấy khăn lâu nước mắt nước mũi cho cô bé, "Mama tin Thiển Thiển không có làm, con đừng khóc cái mũi sẽ đau?"

"Thật...... Thật vậy sao?" Lương Thiển chôn trong ngực Lâm Tùy Châu từ từ ngẩng đầu lên, cái mũi nhỏ hồng hồng, "Mama thật sự tin tưởng con?"

"Ừ, mẹ tin con."

Nghe tiếng, Lương Thiển nín khóc mỉm cười.

Thái độ ôn nhu của Giang Đường làm Lương Thâm sự sợ hãi khi bị kim đâm, rõ ràng đều là một mẹ, dựa vào cái gì cô đối xử tốt với Thiển Thiển như vậy? Đối với cậu lại thật hung dữ!

Lương Thâm tức lại không cam lòng, ngửa đầu hét: "Mama ác quỷ lừa người, Thiển Thiển là đồ ngốc!"

Sau khi làm cái mặt quỷ, Lương Thâm giơ chân liền chạy.

Thiển Thiển bị hét: "Oa ——! Mama gạt con!"

Giang Đường: "......"

Cuộc sống này vô pháp.

Lâm Tùy Châu đưa Thiển Thiển cho bảo mẫu bế xuống lầu, túm lại Lương Thâm giao cho Tiểu Cao, cuối cùng trấn an tốt Sơ Nhất, làm xong tất cả, mới cùng Giang Đường nói chuyện đơn độc với nhau

"Anh đã thấy đi, tôi quyết định không sai."

Lâm Tùy Châu bận việc công tác, gần như hai ngày không có chợp mắt, lại hao tâm vì con cái, mặc kệ là thể xác hay tinh thần, sớm đã mỏi mệt bất kham.

"Lương Thâm và Lương Thiển đều còn nhỏ, trước tình hình không ổn định của Sơ Nhất, tôi sẽ giảm bớt tiếp xúc với bọn trẻ."

Hắn nhìn về phía vợ, hơi hơi gật đầu: "Vậy thì theo ý cô."

"Cảm ơn anh đã đồng ý."

"Tôi chỉ vì con."

Giang Đường trào phúng cười, xoay người ra khỏi phòng.

_____

Spoil: Cô không thể dọn ra ngoài...

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙