[5 장을 준다]
__________
"Bởi vì con không biết, con không biết cái gì đã xảy ra." Cậu tiến lên vài bước, cẩn thận giữ chặt ống tay Giang Đương, đôi mắt nhiễm nước gần như cầu xin, "Mẹ không cần ly hôn với ba ba, mẹ đừng không cần Sơ Nhất......"
"Con sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ con đi."
Cậu quá sợ hãi, sợ đến không nhịn được nước mắt, sợ đến toàn thân lạnh băng.
Sơ Nhất biết mình là anh cả, cho nên phải luôn bao dung che chở cho em trai em gái, muốn hiểu chuyện, phải kiên cường, phải làm một anh trai tốt.
Nhưng mà......
Cậu không muốn không có mẹ.
"Sơ Nhất." Giang Đường nâng khuôn mặt cậu lên, "Mẹ chỉ muốn biết, con vì sao lại xúi giục em trai bỏ đinh vào giày mẹ."
Sơ Nhất bỗng nhiên trố mắt: "Con không có nói......"
Đột nhiên, thần sắc cậu biến đổi, giọng có chút run run: "Là, là A Vô?"
Từ trong miệng cậu truyền tới một cái tên xa lạ khiến Giang Đường ngạc nhiên, cô nhìn về phía Sơ Nhất, cô cất giọng: "A Vô là ai?"
"A Vô chính là A Vô a." Sơ Nhất nghiêng đầu, "Anh ấy luôn nói là không thích Lương Thâm, luôn thích những trò đùa dai, anh ấy xúc phạm mẹ sao?"
Cuối cùng kia vừa nói xong, trong mắt Sơ Nhất mang theo bất an cùng sợ hãi.
Yết hầu như bị rễ cây châm vào, làm cô không thể nói được.
Sau lưng Giang Đường phát từng trận rét run, nhìn đôi mắt đứa trẻ thanh thuần trong suốt, cô mới ý thức được sự tình có lẽ không giống như cô nghĩ.
"Sơ Nhất, con về phòng trước đi."
Sơ Nhất gật gật đầu, đi được hai bước, lại ngoái đầu nhìn: "Mẹ sẽ cùng ba ba ly hôn sao?"
"Con về nghỉ ngơi trước đi."
Cậu không hỏi nhiều, nhắm hai mắt ra ngoài cửa, không lên tiếng trở về phòng.
Sơ Nhất ngồi trên bàn học nhỏ, nắm cây bút mãi vẫn không viết ra chữ.
Cậu nhấp môi, đột nhiên bắt đầu viết lên trang giấy: "Là anh bảo Thâm Thâm bỏ đinh vào giày mẹ sao?"
Bàn tay cầm bút, lại viết một dòng chữ, so với nét chữ non nớt kia, lần này chữ viết của cậu rõ ràng xảy ra biến hóa, hỗn độn qua loa, như được viết từ tay người trưởng thành.
[ Anh không muốn mẹ rời em đi. ]
Sơ Nhất nhíu mày, viết: Em không thích anh làm như vậy.
[ Anh chỉ muốn bảo vệ em. ]
Cậu cắn môi: Em không muốn anh làm tổn thương ma ma, lần trước anh đã làm như vậy.
[ Anh vẫn luôn bảo vệ em, từ khi bắt đầu, em tại sao lại tức giận a? ]
Sơ Nhất tốc độ di bút càng lúc càng nhanh, bút chì để lại những dấu vết thật mạnh trên trang giấy, cậu như lâm vào điện cuồng , trang giấy mỏng manh đầy những vết loang lổ.
[ vì cái gì? ]
[ vì cái gì? ]
[ vì cái gì? ] ...
Vô số chữ [ vì cái gì? ] lấp đầy hai trang giấy, thẳng đến khi âm thanh răng rắc, đầu bút chì tách ra, thần sắc cậu mới khôi phục sự tỉnh táo.
Sơ Nhất phảng phất bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn những thứ hỗn độn trước mắt, một lúc, cậu ghé vào bàn vô lực nghẹn ngào khóc.
*
Giang Đường ở trong phòng đợi một lát, quay đầu thấy Lương Thâm còn ở ngoài sân, cô bảo Tiểu Cao mang Lương Thâm về phòng, lại gọi điện thoại cho Lâm Tùy Châu, câu giờ chậm chạp không bắt máy, nhìn chằm chằm màn hình đang sáng, Giang Đường gạt qua, rốt cuộc, thanh âm máy móc nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Hắn lại ép cô.
Giang Đường tâm như nước lặng, mở thông tin danh bạ gọi một số điện thoại khác.
Vài giây sau, điện thoại được nhân.
"Xin chào, tôi là Hạ Hoài Nhuận."
Âm thanh anh ta êm như nước, ôn nhu lại lịch sự tao nhã, Giang Đường chợt nhẹ nhàng: "Hạ tiên sinh, là thế này, chân tôi bị thương, khả năng ngày mai sẽ không thể qua được......"
"Nghiêm trọng sao?"
Giang Đường lắc đầu: "Không nghiêm trọng, bất quá còn một chút chuyện cần xử lý, khả năng cuối tuần mới có thể qua, nếu anh sốt ruột, có thể thuê thầy dạy khác, rốt cuộc tôi......"
"Không sao." Anh thấp thấp cười, "Vừa vặn La La còn một bài kiểm tra, em từ từ nghỉ ngơi thật tốt."
"Ân, cảm ơn anh."
Điện thoại cắt.
Giang Đường cả người ném lên giường, cô bực bội lăn hai vòng, tùy tay mở phòng chat nói chuyện phiếm.
Buổi tối là thời điểm các thành viên khác náo nhiệt, cô mới vừa vào, liền thấy mọi người khí thế ngất trời.
【Tang Thi Vương - Điền Điềm: A --! Gϊếŧ tôi đi! Tôi muốn ăn thịt người a!!! Tôi không muốn ăn thịt chuột tre a!!! 】
【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Con người đáng yêu như vậy, cô vì sao muốn ăn thịt người người.】
【Đại thái giám - Ninh Lăng: A nha, Đường Quả Nhi, nhiệm vụ hôm nay là gì a? 】
【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Tương đối đơn giản, cùng bọn nhỏ ăn cơm trưa. 】
【Satan - Thánh mẫu: Trời ơi......】
【Thánh mẫu - Satan: Chội ôi. 】
【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Trời ơi. 】
【Đại thái giám - Ninh Lăng: Trời ơi. 】
【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Trời ơi, làm người phụ nữ của gia đình cũng rất mệt có được không? 】
【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Nhìn thế giới tận thế của tôi xem, tôi cũng muốn làm người phụ nữ của gia đình a. 】
【Đại thái giám - Ninh Lăng: Nhìn hậu cung tôi tranh đấu xem, tôi cũng muốn làm người phụ nữ của gia đình a. 】
【Satan - Thánh mẫu: Nhìn nhóm thánh mẫu Maria bên tôi xem, tôi cũng muốn làm người phụ nữ của gia đình a. 】
【Thánh mẫu - Satan: Nhìn người dưới địa ngục xem, tôi cũng muốn làm người phụ nữ của gia đình a. 】
Nói xong, lại một tiếng thở dài.
Giang Đường hằng ngày tìm được sự tự tin trong nhóm này, cô cảm thấy mình cùng bọn họ đối lập, chính mình cũng không đến nỗi không xong.
【Satan - thánh mẫu: Tôi có mấy lọ thuốc thu nhỏ, chia cho các bạn mỗi người một lọ đi. 】
Nói xong, Giang Đường liền thấy giao diện cá nhân của mình xuất hiện đạo cụ, mặt trên hiện dòng chữ nhỏ X10: Chưa sử dụng.
【Satan - thánh mẫu: Ăn cái này sẽ trở lại trạng thái năm tuổi, mỗi viên liên tục dùng được một giờ. 】
【Thánh mẫu - Satan: Này hình như là đồ vật của thánh giới chúng tôi, anh vì sao lại có? 】
【Satan - thánh mẫu: Mỉm cười.JPG, bởi vì tôi hiện tại chính là thánh mẫu nha. 】
Vô pháp phản bác.
Giang Đường mắt nhìn viên thuốc, cảm thấy sẽ không dùng.
Đóng cửa giao diện, cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm các chuyên gia tâm uy tín, cuối cùng tìm thấy một nhà tâm lý ở trung tâm thành phố.
Lên mạng đặt hẹn trước, Giang Đường lưu lại phương thức liên lạc.
Cô cả đêm tâm sự nặng nề, cơ hồ không có chợp mắt, đều nhớ lại những dấu hiệu lúc trước của Sơ Nhất, không biết là do nguyên chủ không quan tâm Sơ Nhất, hay cố tình quên đi ký ức về Sơ Nhất, hình ảnh và ấn tượng của cậu đối với cô là rất ít.
Lâm Tùy Châu một đêm không về, buổi sáng gọi điện thoại như cũ vẫn là tình trạng tắt máy.
Giang Đường từ bỏ, sớm sửa soạn cho mình, mang theo Sơ Nhất đi tới bệnh viện tâm lý đã hẹn trước.
Hôm nay Sơ Nhất mặc áo sơmi kẻ caro, quần cao bồi có in hoa văn phi thường nghịch ngợm đáng yêu, có lẽ là khó được đi cùng mẹ một mình, Sơ Nhất vẫn luôn trầm mặc, bây giờ, biểu hiện vô cùng kích động vui vẻ.
"Ma ma, chúng ta đi đâu vậy"
Giang Đường không dám nói thẳng là dẫn cậu đi tới bác sĩ tâm lý, nhẹ nhàng sờ sợi tóc mềm mại của cậu: "Tới rồi con sẽ biết."
Sơ Nhất tươi cười ấm áp: "Chỉ cần ma ma không bỏ con đi,đi nơi nào cũng tốt."
Nghĩ đến việc phải đối mặt với vận mệnh, đột nhiên cảm thấy nụ cười của cậu chua xót, cô thử nhấp khóe môi, vẫn khó nén được ánh mắt thấp thỏm bất an.
"Phu nhân, tới rồi."
"Anh ở đây chờ tôi, nếu tiên sinh gọi điện thoại, bảo anh ta trực tiếp tới đây."
Dặn dò tài xế xong, Giang Đường nắm Sơ Nhất xuống xe.
Để giảm bớt sự khẩn trương, bệnh viện tâm lý trang trí rất bình thản ôn hòa, thậm chí ở trên vách tường còn treo một bộ trang sơn dầu quý ngày xưa. Tới nói chuyện với quầy tiếp tân, Giang Đường ôm Sơ Nhất lẳng lặng chờ đợi.
_____
[Chapter edited by Haullyn]
Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙