あなたたちは幸せですか? @haullyn
__________
Ngày hôm sau, Giang Đường nói tin mình muốn đi làm cho Lâm Tùy Châu nghe.
Lâm Tùy Châu cũng chưa nói gì, nhàn nhạt Ừ một tiếng, đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Đột nhiên được đưa tiền Giang Đường: "......"
Nhìn ra thần sắc cô hoang mang, Lâm Tùy Châu nói: "Bồi thường."
Giang Đường nháy mắt đã hiểu.
Cầm lấy thẻ ngân hàng trả lại, không vui nói: "Tiền bo tối hôm qua."
Lâm Tùy Châu: "......"
"Thật sự không cần?"
"Không cần."
Cô hừ lạnh, đứng dậy đi vào phòng tập.
Lâm Tùy Châu nhíu nhíu mày, hắn chỉ nghĩ là lịch sự đưa tiền tiêu mà thôi, huống chi mẹ cô cũng muốn đến đây, không thể hiểu được như thế nào liền không vui? Giống lúc trước, Giang Đường cũng đều không lên tiếng mà nhận. Nhìn có vẻ hắn một chút cũng không hiểu cô.
Tuy nhiên......
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn tìm hiểu.
Lâm Tùy Châu tự nhận trời sinh máu lạnh, trừ bỏ người mẹ duy nhất, đối với ai cũng đều không thừa quan tâm. Cho đến khi Giang Đường sinh con cho hắn, hắn mới hiểu được vài phần. Có lẽ là hắn quá mức lãnh đạm, bây giờ mới làm cô áp lực mà không hề nhường nhịn.
"Ba, gần đây ngày nào mẹ cũng tới phòng tập."
Sơ Nhất đeo cặp sách từ trên lầu đi xuống, cậu nâng mắt nhìn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Mẹ muốn làm đi dạy nhảy cho con người ta."
"Dạy tại nhà? Khi nào?"
Lâm Tùy Châu thuận miệng đáp: "Thứ bảy này."
Thứ bảy......
Còn có hai ngày.
khuôn mặt nhỏ của cậu bỗng nhiên trầm hạ, nửa ngày không nói.
Sau bữa sáng, ba anh em ngồi lên xe tới trường học.
Dọc đường đi, Sơ Nhất trầm mặc ít lời, còn Lương Thâm ngược lại hò hét ồn ào, thường làm mặt quỷ trêu em gái, chọc đến khi cô bé cười khanh khách không ngừng.
Trường tiểu học của Sơ Nhất và nhà trẻ của Lương Thâm, Lương Thiển nằm gần nhau, tới trước cổng, ba người cùng xuống xe.
"Anh trai, chiều gặp lại." Lương Thâm dắt Lương Thiển, xoay người đi vào trường.
"Lương Thâm." Sơ Nhất đột nhiên nắm lấy quai cặp cậu.
"Anh trai?"
Sơ Nhất đưa em trai em gái tới dưới góc cây tàng, bóng cây thưa thớt, ánh mặt trời chói sáng dừng trên mái tóc đen dày của cậu.
Cậu cúi đầu nhìn Lương Thâm, ánh mắt thâm thúy: "Ma ma muốn đi dạy, em biết không?"
Lương Thâm lắc đầu: "Em không biết."
"Ma ma muốn đi dạy đứa trẻ khác khiêu vũ."
Lương Thâm chớp mắt: "Thật tốt nha, như vậy bà ta cũng không cần phải xuất hiện trước mặt em cả ngày, phiền."
Sơ Nhất âm thanh bình tĩnh: "Mẹ khả năng sẽ đem đồ chơi của em tặng cho đứa trẻ kia, cũng sẽ mang đứa trẻ đó đi công viên trò chơi, nếu nó ngoan, có thể mẹ sẽ đưa luôn tiền tiêu vặt của em cho nó."
Trẻ con rất dễ bị lừa gạt, nghe Sơ Nhất nói như vậy khi, khuôn mặt nhỏ của Lương Thâm lập tức nhăn thành một cái bánh bao.
"Em không muốn đem đồ chơi cho người khác......"
"Cho nên chúng ta không thể để ma ma làm lão sư cho người khác."
Lương Thâm gật gật đầu, lại nhìn về phía Sơ Nhất: "Cái này, khi nào về chúng ta sẽ cùng ma ma nói chuyện?"
"Ma ma sẽ không đáp ứng." Sơ Nhất nhấp nhấp môi, "Chỉ cần ma ma không thể nhảy, coi như mẹ không thể dạy được nữa rồi."
Lương Thâm cái hiểu cái không, suy tư mà dắt tay Lương Thiển.
Nhìn bóng dáng thấp bé của Lương Thâm dần dần đi xa, Sơ Nhất khóe môi câu nhẹ, cuối cùng trong nháy mắt, ánh mắt như cũ lại sạch sẽ trong sáng.
Cùng tiếng chuông vào học, bóng cây cổ thụ l*иg lộng, chỉ còn lại mùi hoa thoang thoảng chào đón.
*
Thời gian chính thức làm việc là một ngày.
Buổi tối, sau khi tùy ý ăn chút gì lót lót bụng, Giang Đường trực tiếp tới phòng tập, cô muốn đêm nay luyện tập tốt một chút, rốt cuộc kỹ năng thân thể này nhiều năm đã không sử dụng, có vài chỗ vẫn còn cứng đơ.
Buộc mái tóc dài lên, mở nhạc, Giang Đường bỏ đôi dép lê ra, thay giày nhảy vào.
Nhưng thời khắc duỗi chân mang vào, lòng bàn chân đột nhiên truyền đến một trận đau nhói.
Giang Đường khẽ kêu một tiếng, vội vàng ném giày ra.
Giày nhảy màu trắng đã bị máu tươi nhuộm dần, cô nhe răng trợn mắt nâng chân lên, chỗ lòng bàn chân, một cây đinh bạc bị cắm trong đó.
Giang Đường khẽ cắn môi, nắm chặt lan can đứng lên, chậm rãi đi đến cái đệm mềm mại.
Cô thở sâu, trực tiếp hung hăng rút cây đinh ra ngoài.
Vừa rồi còn không thấy quá đau, lúc này mới cảm thấy đau đớn như hỏa thiêu lan tràn.
Khối thân thể này da mỏng thịt nộn, lúc này lòng bàn chân máu chảy không ngừng, sưng đỏ một mảnh.
"Lưu mẹ --!" Giang Đường hướng ra ngoài hô to một tiếng.
Không lâu sau, bảo mẫu sinh hoạt chạy tới.
Nhìn phòng tập một mảnh hỗn độn, Lưu mẹ nhịn không được hô lên: "Chuyện này là sao vậy? Ai làm?"
"Còn có thể là ai." Giang Đường không có tức giận nói, "Trừ bỏ kia mấy thằng nhãi ranh kia còn có thể là người khác?"
Đau đớn qua đi, bàn chân bắt đầu tê dại, Giang Đường đưa tay ra: "Mẹ hãy đỡ tôi xuống trước đi."
"Chúng ta kêu xe đi bệnh viện?"
"Nói sau." Giang Đường chỉ chỉ đôi giày trên mặt đất và cây đinh dính máu, "Những cái đó cũng mang theo."
Lưu mẹ một tay đỡ lấy Giang Đường, một tay nhặt mấy đồ vật trên mặt đất.
Cô nâng chân, động tác gian nan tiến về phía trước.
Tới đầu cầu thang, Tiểu Cao dưới nhà chính rối ren thấy bộ dáng bực tức của Giang Đường lập tức sửng sốt, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
"Chân như thế nào lại bị thương?"
"Tiểu Cao, con đi lấy hộp y tế lại đây, băng bó cho Lâm phu nhân một chút."
"Không cần." Giang Đường lạnh mặt ngồi trên sô pha, trực tiếp đem cái chân bị thương đặt lên trước mặt bàn, "Hai người mau gọi ba tên nhóc hỗn trướng kia xuống cho tôi."
Sắc mặt cô âm trầm đáng sợ.
_____
Spoil: "nhân chi sơ, tính bản thiện"
Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙