스토리 번역 페이지로 돌아온 것을 환영합니다. 저는 haullyn입니다😉.
Edit: Haullyn
__________
Cô nâng mắt lên, trên tấm bảng phòng quái thú là hai con mắt đỏ lập lòe, nhìn rất đáng sợ.
Giang Đường có chút sợ, lại thấy mấy đứa trẻ thích thú hớn hở, chỉ có thể gật đầu: "Được, chúng ta đi phòng quái thú."
Lâm Sơ Nhất trên môi nở nụ cười, Lương Thâm nhìn Giang Đường, làm như có chuyện muốn nói, lại như không dám nói ra khỏi miệng.
Mua vé vào phòng, phải đi qua một hành lang dài tối tăm.
Vì chú ý trẻ em, phòng quái thú làm cũng không đáng sợ, hai bên treo áp phích quái thú hoạt hình, vách tường và sàn đều dùng màu sắc rực rỡ, xuyên suốt hành lang, là mô hình quái thú cực lớn, tuy rằng hình dạng không đáng sợ, nhưng từ mô hình phát ra tiếng rống lớn vẫn dọa sợ Lương Thiển trong ngực.
"Ma ma, con không thích quái thú......" Lương Thiển gắt gao ôm cổ Giang Đường, giọng nói vừa tủi thân vừa sợ hãi.
Cô vỗ vỗ lưng trấn an con bé, "Sơ Nhất, em sợ, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Thế nhưng Lương Thâm rất muốn chơi." Cậu nhíu mày, "Đúng không, Lương Thâm."
Lương Thâm hơi há mồm, dùng sức gật đầu: "Đúng, tôi muốn chơi."
Cô thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Đi tiếp vào trong là một gian lại một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng bị cách ly bởi một cánh cửa, mà trong phòng bố trí bẫy khác nhau, chỉ cần đạp trúng, đủ loại kiểu dáng quái thú sẽ nhảy ra từ một góc nào đó.
Giang Đường với nguyên chủ đều mắc chứng sợ không gian kín, không gian nhỏ hẹp đóng kín sẽ làm cô hoa mắt váng đầu, xuất hiện trạng thái thiếu oxy trong chốc lát, cũng may ánh đèn đầy đủ, không đến mức quá khó chịu.
Đi vào phòng thứ sáu, ánh sáng ấm áp đột nhiên u ám xuống, ánh sáng đỏ chớp tắt bốn phía trong phòng chiếu đến quái thú giương nanh múa vuốt ở trong góc, làm da đầu cô tê dại một trận.
Giang Đường có phần chống đỡ không nổi, khom người thả Lương Thiển xuống.
"Mẹ, Lương Thâm muốn đi vệ sinh, con dẫn em đi."
"Ở đây nhiều người, để mẹ dẫn các con đi."
"Nhà vệ sinh ở ngay đằng sau, đi một chút là đến, mẹ với Thiển Thiển chờ tụi con là tốt rồi."
Nói xong, Sơ Nhất và Lương Thâm nắm tay đi ra ngoài.
Trong phòng có một cái ghế nhỏ, Giang Đường để Lương Thiển ngồi xuống, từ trong túi lấy bình nước nhỏ ra đưa cho cô bé: "Thiển Thiển uống nước."
Lương Thiển cắm ống hút, chân nhỏ hơi đung đưa.
Gian phòng bỗng nhiên nóng lên, cô nhắm mắt lại, hô hấp dần dần dồn dập.
"Ma ma khó chịu hả?" Lương Thiển cẩn thận hỏi.
"Ma ma không có khó chịu." Nàng khẽ cắn môi đứng lên, từ trong túi lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trán.
Hai ba phút trôi qua, hai đứa bé vẫn chưa trở về, tay chân Giang Đường nhũn ra, trước mắt bốc lên sương đen, rốt cuộc cô ngồi không nổi nữa, dắt Thiển Thiển chuẩn bị rời đi.
Nhưng --
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Dù cho Giang Đường kéo như nào, cũng không nhúc nhích chút nào.
Nội tâm cô vừa loạn vừa hoảng, một bên sợ con xảy ra chuyện, một bên bởi vì thiếu oxy quá mà khó chịu.
Thiển Thiển ôm bình nước đứng đằng sau: "Ma ma......"
"Không có gì, ma ma lập tức dẫn con ra ngoài."
Giang Đường nhắm mắt lại, loạng choạng đi đến cái nút khẩn cấp trước, tay của cô còn chưa đυ.ng tới cái nút, cơ thể liền nặng nề ngã xuống mặt đất.
Nhìn Giang Đường sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, Lương Thiển méo miệng, ngửa đầu khóc lớn.
Ý thức Giang Đường hỗn loạn, tiếng khóc của con bé làm cô tâm phiền ý loạn.
Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hô hấp của mình, sau khi đợi chuyển biến tốt một chút, chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Đúng vào lúc này, răng rắc, cửa bị đẩy từ ngoài ra.
Giang Đường hơi nheo mắt, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy một người đàn ông thân hình thon dài đi tới chỗ cô, ngay sau đó, một cánh tay dày rộng ấm áp đỡ cô lên.
Lông mi cô run run, tầm mắt hướng lên, người đàn ông có một đôi môi độ cong đẹp mắt.
"Con gái của tôi còn ở bên trong..."
"Không sao cả, cô bé ở cùng với trẻ nhà tôi."
Giang Đường ừ một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa, "Hai đứa con trai của tôi còn chưa đi ra......"
Anh ta trầm thấp nói: "Chỉ cần ở bên trong thì không lạc được, lát nữa tôi gọi nhân viên công tác đưa bọn chúng ra."
"Ừm."
Giang Đường cuối cùng cũng yên tâm.
Ra khỏi phòng quái thú, không gian to lớn cùng ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu làm cô dần dần khôi phục thanh tỉnh.
Người đàn ông đưa Giang Đường đến ghế nghỉ ngơi ở cửa, lấy chai nước đưa đến bên miệng cô, Giang Đường liền uống hai ngụm, thể lực và lý trí cuối cùng cũng trở về.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người ngồi bên cạnh cô có một gương mặt ôn hòa, ánh mắt dịu dàng, giống như noãn ngọc, đồng tử màu nâu nhạt đang nhìn Giang Đường, trong mắt mang theo lo lắng không hề che giấu.
"Vừa rồi thất lễ."
Giang Đường dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy bên cạnh con gái còn có một cô gái nhỏ mặc đầm màu vàng nhạt đứng, đang tò mò đánh giá cô.
Giang Đường thu lại ánh mắt: "Đâu có, tôi còn muốn cám ơn anh đây."
Anh ta nói: "Tôi và La La ở cách vách cô, nghe tiếng trẻ em khóc thì cho rằng đã có chuyện xảy ra, bây giờ cô khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi, bây giờ tôi đi vào đưa hai đứa con trai cô ra."
"Không cần." Giang Đường nhìn hai thân ảnh cách đó không xa đi tới chỗ cô, sắc mặt dần dần lãnh đạm, "Tôi nghĩ bọn chúng đã ra tới rồi."
_____
↪ Tháng tới sẽ là tháng đế chế của Haullyn :)))) . Chờ tớ biến hình nhé!
↪Và nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙