1.1. Bạn trai cũ
Sau khi ăn xong ở canteen bước ra, Giang Bạch Lộ liếc mắt nhìn ánh mặt trời bỏng rát dưới chân, hơi đau đầu nheo mắt lại, “Tôi nghĩ tôi cần một chiếc ô che nắng.”
Chàng trai người da trắng cùng phòng đi bên cạnh cậu nghe vậy cười to, “Giang, nếu cậu nhất quyết kiên trì che ô đi học, như vậy ngày mai, cậu sẽ bị toàn bộ nữ sinh trong trường học cười nhạo. Cậu nên nhớ…” Allen nhún vai, “Họ thậm chí không thèm che ô vào mùa hè. Người chế tạo ra ô dù đã định sẵn là không có thị trường ở nước Mỹ.”
“Tôi nghĩ tôi còn lựa chọn khác.” Giang Bạch Lộ nói đùa, “Tôi có thể tìm một sinh viên nữ người Trung Quốc làm bạn gái.”
“Sau đó hết mùa hè cậu sẽ đá nàng?” Allen giơ tay ôm vai cậu, giọng điệu khoa trương giống như đang diễn kịch, “Người yêu dấu hỡi, cậu không cần làm thế đâu. Chỉ cần cậu đồng ý lên giường với tôi, tôi sẵn sàng mạo hiểm để mọi người cười nhạo tôi ẻo lả, mỗi ngày che ô cho cậu.”
Giang Bạch Lộ đã quá quen với trò đùa này của hắn ta, đẩy tay hắn ra, “Allen, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng đυ.ng tay đυ.ng chân với tôi. Nếu không tôi sẽ xin trường học đổi ký túc xá.”
“Được rồi.” Allen giơ hai tay lên tạo cử chỉ cầu xin tha thứ, “Không có gì có thể làm tôi thỏa hiệp ngoại trừ việc cậu chuyển ký túc xá. Nhưng mà, Giang, cậu nên tìm bạn trai. Cậu nên biết, trong trường học có rất nhiều tên nhà quê chưa trải sự đời, nhìn chằm chằm vào những bé trai Trung Quốc trẻ khỏe giống như tôi đối với cậu vậy. Họ thậm chí còn nói chuyện riêng với tôi trên mạng xã hội, đòi tôi bán ảnh khỏa thân của cậu.”
Giang Bạch Lộ không còn gì để nói, “Tôi cũng muốn tìm bạn trai. Nhưng thật đáng tiếc, các cậu không phải gu của tôi.”
Allen không đồng ý, lắc đầu, “Gu mãi mãi chỉ là thứ yếu, kích thước và độ thoải mái mới là thứ quan trọng nhất.”
Giang Bạch Lộ cười, “Người Trung Quốc chúng tôi luôn theo đuổi sự hoàn hảo.”
Họ trở lại phòng ký túc xá hai người của tòa nhà chung cư sinh viên, Giang Bạch Lộ cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ trưa, mặt tường cạnh chiếc giường bên kia truyền đến tiếng nói lảm nhảm. Giang Bạch Lộ đi giày, đẩy cửa bước ra rồi gõ cửa căn phòng sát vách. Gavin ra mở cửa, nét mặt tràn ngập sự xin lỗi, nghiêng người sang một bên, lộ ra Logan tinh thần sa sút uể oải ở phía sau, “Cậu ấy vừa bị từ chối.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt giây lát, nuốt lại những lời định nói.
Logan ngước mắt lên, ỉu xìu nói: “Tôi cần rượu.”
Gavin bất đắc dĩ chen vào: “Logan nói đêm nay đi quán bar uống rượu. Giang, cậu và Allen có đi cùng không?”
Giang Bạch Lộ chưa kịp trả lời, giọng nói của Allen đã vang lên từ phía sau, “Đi chứ, tôi có linh cảm, tối nay ở quán bar tôi có thể tìm được bé trai cùng chung đêm xuân với tôi.”
Giang Bạch Lộ buồn cười, “Vậy đi thôi.”
Ăn tối xong, bốn người đến quán bar phía sau trường học. Giang Bạch Lộ – một nam sinh Châu Á tóc đen mắt đen đứng cùng ba người da trắng – đặc biệt nổi bật. Mới bước vào quán bar, có rất nhiều ánh mắt dõi theo cậu. Cậu tập mãi thành quen mà ngồi xuống, tươi cười duỗi tay lấy bao thuốc lá, rút một điếu thuốc ngậm vào môi.
Allen ở một bên giơ tay bắt lấy điếu thuốc của cậu, đưa thuốc lá trong lòng bàn tay cho cậu, “Thử cái này xem?”
Giang Bạch Lộ khẽ nhíu mày, “Tôi không hút thuốc lá thơm.”
Allen tiếc nuối đưa điếu thuốc vào trong miệng hắn rồi giúp cậu đốt thuốc. Vẫn nhớ đến chuyện tình một đêm kiều diễm, hắn xoay lưng hòa vào trong đám người. Giang Bạch Lộ cắn thuốc lá nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt đừng tại người nam sinh cao lớn đứng sau quầy bar.
Khác với những ánh mắt nóng bỏng mà người khác nhìn cậu, tầm mắt của đối phương nhìn cậu không có chút nhiệt độ, nhưng mang tính xâm lược mạnh mẽ.
Có phải là người Trung Quốc không?
Chú ý tới mái tóc sáng bóng của đối phương dưới ánh đèn, Giang Bạch Lộ hơi mơ hồ rung động, cậu do dự tiến đến gần quầy bar. Khi đi đến bên cạnh ghế chân cao, cậu mới nhìn rõ, nam sinh đứng phía sau quầy bar phụ trách pha chế rượu có mái tóc ngắn màu đen, cao và đẹp trai, những đường nét trên khuôn mặt thâm thúy và nổi bật hơn đàn ông Châu Á nhiều. Màu đồng tử không phải màu đen, mà là màu hổ phách sâu thăm thẳm…
Đối phương vẫn bình thản nhìn chằm chằm vào cậu như trước.
Giang Bạch Lộ im lặng một lát, cuối cùng không thể chịu được, cậu quay đầu xác nhận vị trí của Allen trong đám đông. Sau đó, cậu rút điếu thuốc trong miệng xuống, chớp mắt chầm chậm thật nhẹ nhàng, “Anh… muốn đánh lộn hả?”