Nghiện Sắc Đẹp

Chương 46

Sầm Hỉ tiễn những người bạn học khác lên

taxi, đi

vòng

trở về lên

xe của Sầm Qua. Sầm

Qua

quay

sang

hỏi Giang

Bạch

Lộ: “Em đến chỗ

tôi

hay về nhà?”

“Về nhà đi.” Giang Bạch Lộ ngồi ghế phụ cầm điện

thoại di động ngẩng đầu lên,

đọc địa chỉ của nhà

họ Giang cho Sầm Qua,

lại quét mắt nhìn mặt Sầm Hỉ

từ kính chiếu

hậu,

tỏ vẻ

hơi ngạc nhiên,

“Anh còn có em

trai?”

Sầm Qua lái xe,

không hề

quay

đầu đáp: “Không

phải

em ruột.”

Giang Bạch Lộ

nghe vậy,

nhớ

tới vẻ

lanh

lợi

của Sầm Hỉ

hơn

mười phút

trước đây

trong

ngõ

nhỏ khi

cậu

chàng

ngẩng đầu gọi

cậu.

Cậu

lại

liếc

mắt

nhìn kính

chiếu

hậu,

đúng

lúc

thấy đối phươngnghe xong

lời Sầm Qua

nói,

mím

môi

chột dạ

nổi giận

mà không dám

ho

he,

liền

nở

nụ

cười.

Bây giờ cậu vô cùng xác định,

người em

trai này của Sầm Qua

biết cậu.

Nhưng mà,

Giang Bạch Lộ rũ mắt rơi vào

trầm

tư,

cậu chưa

từng gặp qua cậu em này của anh,

đối phương ở đâu

thấy cậu?

Khóe

mắt liếc thấy Giang

Bạch

Lộ mấy lần

ngước mắt

nhìn

gương chiếc hậu, vẻ

mặt

Sầm Qua tỏ

ra suy tư, “Các em

quen

nhau?”

Giang Bạch Lộ sửng sốt,

chưa kịp

lắc đầu,

chợt

nghe

thấy Sầm Hỉ

ngồi ở ghế sau

nhanh

chóngmở

miệng: “Không quen biết.”

Sầm Qua nghe xong, hơi mỉm cười, “Nếu không quen nhau,

sao các em

lại

đâm đầu vào cùng một

chỗ?”

“Trùng

hợp

thôi.” Sầm Hỉ khe khẽ lẩm

bẩm,

cực kì nhạy cảm kẹp chặt đuôi,

tội nghiệp lái sang chuyện khác,

“Anh ơi,

đêm nay em về

trường

học.”

Sầm Qua không hề lay

động, “Không được.”

Sầm Hỉ dịch về

phía

trước, cố

gắng

giải

thích: “Anh, em

không đánh nhau với

anh

ấy. Em và

người

khác

đánh

nhau, muốn nhờ

anh

ấy giúp đỡ.”

“Chẳng lẽ anh còn không

biết

hai người các em đánh nhau

hay không?” Người đàn ông

bật cười,tiếp đó

biếng nhác chế giễu Giang Bạch Lộ,

“Nếu em đánh nhau với Sầm Hỉ,

bây giờ mặt mày còn có

thể lành lặn ngồi ở đây được

hả?”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu

ho

nhẹ

một

tiếng,

không

hề

muốn giải

thích.

Lời Sầm Qua

nói

chính

là sự

thật,

người

ta

nói khi

còn

nhỏ bé

trai

lăn bùn

nhiều,

không

cần

ai dạy

cũng

hiểu đánh

nhau.

Nhưng

cậu đích xácchưa

từng đánh

lộn,

từ

nhỏ đã không.

Ở ván

cờ này Giang Bạch Lộ rơi

vào

thế yếu, nhưng

ngựa

không

dừng

vó mà tìm

cách

thay

đổi

tình

cảnh,

“Em

không

đánh

đấm

bao giờ. Nhưng

mà…” Cậu

hàm

ý sâu

xa nheo lại mắt, “Sao anh lại

biết

em không

biết

đánh

nhau?

Cho

đến bây giờ em

chưa

từng

đánh

nhau

với anh.”

Sầm Qua nghẹn họng,

không nói

gì.

Giang Bạch Lộ

cười

tủm

tỉm

nhìn

chằm

chằm vào

anh,

“Không phải

lại

là bạn

từ

thời

tóc đểchỏm

của em

nói

cho

anh

chứ?” Lúc

này,

vừa

lúc gặp đèn đỏ,

xe dừng

lại ở giao

lộ.

Giang Bạch Lộ

nghiêng

người dùng

một

tay bắc

lên vai đối phương,

“Sầm Qua,

bao giờ

anh và bạn

thân

của em quan

hệ

tốt

như vậy?”

Sầm Qua bình thản đẩy tay

cậu

xuống, “Thật ra

tôi

không

biết

em có biết đánh nhau hay

không.” Cuối cùng,

tỉnh

bơ che đậy

sự bất thường

trong

đáy

mắt,

anh quay đầu cười hừ

một

tiếng, “Tôi chỉ

là muốn nói cho em

biết,

từ trước

đến nay khi Sầm

Hỉ đơn độc đánh nhau với

người khác, chẳng thắng

nổi ai.”

Giang Bạch Lộ: “…”

“Nhưng

bây giờ

tôi

biết rồi.

Nếu em không nói,

sau này nếu đánh nhau

tôi còn có

thể nhường em,

thế nhưng em lại không

biết đánh đấm gì

hết.” Sầm Qua dừng lại một chút,

thong dong cong khóe môi,

“Nếu em gây rắc rối,

cũng chỉ có

thể nằm yên mặc

tôi

trừng

trị.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Yên tĩnh ngắn ngủi,

thấy

đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Sầm Hỉ

im lặng hồi lâu không nhịn được nữa mà

mở miệng nói: “Anh ơi, rẽ

phải

là đến cổng phía bắc của

trường học chúng em.”

Nói xong,

cậu chàng

mở to mắt

nhìn

nắp xe vun

vυ't

xuyên

qua

ngã tư đường, chạy thẳng

về phía trước.

Sầm Qua nhíu mày nặng giọng nói: “Đã bảo

em không

được

phép

tiếp

tục đánh nhau,

lời của anh em

nghe

tai này lọt tai

kia

hả?”

Sầm Hỉ tức

giận

muốn

trợn

trắng mắt, “Tại sao

anh

có thể đánh nhau còn

em thì không thể?”

Sầm Qua nghe vậy ngước mắt lên, “Ít

nhất

anh

có thể đánh thắng. Đánh không

nổi người

khác

bị người ta đè

xuống

đánh

mà còn không hề xấu

hổ,

cuối

cùng

còn mặt dày muốn tìm

quân

cứu

viện.”

Sầm Hỉ: “...”

Cậu

chàng ủ



ngồi

trở

lại.

Sầm Qua dạy dỗ

Sầm Hỉ xong, tiếp theo liếc mắt nhìn Giang Bạch Lộ

bên

cạnh,

“Em

không

quen

biết

Sầm

Hỉ còn giúp nó?”

Giang Bạch Lộ không

rõ Sầm Qua

hỏi

cái

này



hàm ý gì,

tạm

lời

lặng im không

nói.

Đối phương

tỏ vẻ không

cần

cậu

trả

lời

ngay

lập

tức,

chỉ

cong khóe

môi buồn

cười

nói: “Chừngnào em

trở

nên

thích

lo

chuyện bao đồng?”

Giang Bạch Lộ không

còn gì để

chống đỡ,

ngẩng đầu đang

muốn

mở

miệng

nói

chuyện,

lại bị

lờinói

của Sầm Qua

chắn

miệng: “Nếu em

muốn

nói dối



cảm

thấy



nhìn giống

tôi,

tôi khôngthèm

tin đâu.

Dù sao

tôi và

nó không

cùng

mẹ

cũng không

cùng ba,

mẹ

tôi



người Mỹ.”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu chậm rãi nở nụ cười,

“Em không quen

biết em nó nhưng không chịu được em

trai anh luôn nhìn

trộm em

trong quán

bar.

Em cho rằng em nó

biết em nên mới giúp đỡ.”

Sầm Hỉ: “...”

Đυ.ng vào đường

nhìn

của Sầm Qua

trong kính

chiếu

hậu,

cậu

chàng vội vã

cuống quýt giơ

haitay

làm sáng

tỏ: “Em

thề em không phải

là gay.”

“Em không phải là gay…” Sầm Qua cười nhạo,

“Vậy em nhìn chằm chằm vào cậu ấy làm gì?”

Sầm Hỉ cúi

đầu,

ấp úng không nói nên lời.

Tầm nhìn của Giang Bạch Lộ lần

lượt

đảo

qua Sầm Qua và

Sầm Hỉ. Người bên ngoài nhìn vào hơn phân nửa

nghĩ

lầm

rằng

Sầm Qua bất mãn, nhưng Giang Bạch Lộ lại

biết

đó chỉ là

nửa

thật

nửa giả. Tay cậu chống má, hơi

híp

mắt,

không

biết

đang

suy

nghĩ

cái gì. Bên trong xe

bỗng

chốc

chìm

vào

yên tĩnh,

vẻ mặt ba

người

như

thường, nhưng trong

lòng

lại có những tâm sự

khác

nhau.

Rốt cuộc Sầm Hỉ

người nhỏ

tuổi

nhất

mất

kiên

nhẫn

đầu tiên,

cậu chàng

trộm

ngẩng

đầu

quan

sát hai người ngồi phía trước.

Mặc

dù cậu không nhạy bén như

Giang Bạch Lộ

nhưng

cũng

láng

máng

nhận

ra,

anh trai túm cậu không buông,

ngoại

trừ

thật

sự nhìn cậu không vừa mắt, còn

có ý

đồ khác.

Tuy nhiên,

Sầm

Hỉ là

người ngoài cuộc, cậu không nắm bắt được ý nghĩ trong

lòng

của Sầm Qua.

Cậu

chỉ



hồ

cảm

nhận được,

trong



thể

anh

trai

cậu

chôn dấu

một sợi dây

ngầm



cậu không

thể

nhìn

thấy.

Giây phút

này,



nơi

cậu không

thấy được,

hoặc



thể vào

thời gian sớmhơn,

Giang Bạch Lộ đã giơ

tay gắt gao

nắm

lấy đầu sợi dây

nọ,

lặng

lẽ

từng

chút

một kéo sợi dây kia

lên.



lẽ

thời gian im

lặng bên

trong xe kéo dài quá

lâu,

hoặc



lẽ

thời gian Giang Bạch Lộ

nghiêng đầu

tựa

lưng vào ghế

rất dài,

phút

chốc sau đó,

toàn bộ



mắt

hơi sụp xuống

của

cậu đều đóng kín.

Suy

nghĩ

hỗn

loạn

theo

tầm

mắt bị bóng

tối

nuốt

chửng,

lỗ

tai

cũng không

nghe được bất kì

tiếng động

nào.

Đương

nhiên,

Giang Bạch Lộ

càng không

nghe được,

rất

lâu sau khi

cậu

ngủ say,

mấy

lần Sầm Hỉngập

ngừng

muốn

nói

rồi

thôi,

cuối

cùng

cậu

chàng khe khẽ

hỏi

ra: “Anh ơi,

các

anh

thật sự…”

Một chân Sầm Qua dẫm

phanh, anh nhíu mày, nét

mặt

bực bội quay đầu lại.

Quán

tính

bất thình

lình

khiến

cơ thể cậu chàng nghiêng

về phía trước,

chàng trai trẻ

tuổi

bỗng

nhiên hoàn hồn, cổ

họng

thắt lại,

gắt gao giữ chặt dây

thanh quản, nhanh chóng

ép xuống những

từ chưa kịp buột miệng thốt ra, giống như muốn nuốt chúng trở lại

trong bụng. Cậu chàng khó khăn nuốt nước bọt, sau

đó mới run rẩy

bổ sung nửa câu kia, “Đang yêu đương?”

Sầm Qua im

lặng, ánh

mắt

bình

ổn mà

sắc

bén quét về phía cậu

chàng. Sầm Hỉ

cứng

đờ người tại chỗ, trái tim bất

an đập toán loạn. Dường

như giây tiếp theo,

tầm mắt của Sầm

Qua

đã xuyên qua cơ

thể

cậu,

ép những chữ cậu nuốt vào

bụng

nhảy

ra.

Nhưng

mà chịu đựng hồi lâu, đối phương chỉ thản nhiên thu lại biểu cảm, “Không phải thật,

chẳng

lẽ còn có

thể

là giả?”

Ngay

sau đó, Giang Bạch Lộ bị

lay tỉnh.

Cậu ngái ngủ mở

mắt,

nhìn

màn

đêm vô tận

bên

ngoài

cửa

sổ, theo bản năng thì thào: “Đến rồi sao?”

Sầm Qua chậc một tiếng, giơ tay lên

bóp

má cậu, “Ngủ choáng

váng?”

Đôi

mắt Giang Bạch Lộ

trong dần

lên,

sau khi

tạm biệt

người

trong xe,

cậu

tháo dây

an

toàn và đẩy

cửa xuống xe.

Trong

chớp

mắt xoay

người đóng

cửa,

cậu quét

mắt

nhìn Sầm Hỉ

ngồi ở ghế sau,

bước

chân khựng

lại,

từ đầu xe vòng qua

cửa sổ bên ghế

lái xe.

Sầm Qua hạ

kính

xuống, “Sao vậy?”

“Hôn ngủ ngon.” Giang Bạch Lộ cong mắt,

cong người giơ

tay đặt

trên

bệ cửa sổ,

cúi đầu

hôn một cái lên má Sầm Qua.

Người

đàn

ông mang theo đôi mắt thâm thúy quay mặt

lại,

một

tay lướt qua đầu cậu

đỡ lấy ót, tay

kia

đỡ mặt cậu

lên,

cằm

anh khẽ nâng, lấp kín bờ

môi cậu, bắt đầu không xem ai

ra gì

mà hôn môi.

Sau một lúc, Sầm Qua

mới

tách

khỏi

môi cậu, bàn tay nâng mặt

cậu

cũng

buông

ra,

ngón

tay ấm nóng thô

ráp

mạnh

mẽ vuốt môi cậu, giúp cậu

lau

nước

bọt dính ở

khóe

môi.

Giang Bạch Lộ không vội vàng

rút

lui,

môi

cậu

mấp

máy,

hơi

thở ấm áp phả vào

mặt Sầm Qua.Cậu

cụp

mắt,

giọng

nói khẽ khàng giống

như đang

thì

thầm: “Không phải

anh

muốn biết,

tại saotrong quán bar em

trai

của

anh

nhìn

chằm

chằm vào em sao?

Em không biết

nó,



cũng

thật sự không biết em.”

Cậu dừng

lại

một giây,

giọng điệu

nghi

hoặc

nhưng

lại

mang

theo sự

chắc

chắn đầy

mâu

thuẫn,“Nó

nhất định

từng

thấy em.”