Nghiện Sắc Đẹp

Chương 32

Ngày

kết thúc công tác trở về,

Sầm

Qua dẫn cấp dưới đến

trung tâm

thành phố

để liên hoan.

Nhưng

không ngờ

là,

anh lại bắt gặp

Giang Bạch Lộ

và một người đàn ông

xa lạ trên đường bước ra

khỏi

nhà

hàng

tình

nhân

rất nổi tiếng,

cậu còn dắt theo con

chó

Alaska xinh đẹp

và mạnh mẽ của

nhà

anh theo cùng.

Giang Bạch Lộ

lại

càng không

ngờ được.

Cậu

ngại

mỗi

ngày

chạy đến

nhà Sầm Qua quá phiền phức,

nên

tự

mình đưa

con

chó về

nhàcậu.

Nuôi

mới được vài

ngày,

chó đã dính

chặt

lấy

cậu

như sam.

Ban

ngày

cậu đi

làm,

con

chóngậm dép

của

cậu

tha vào

trong ổ,

đè đầu

nằm sấp

lên dép

cậu



lim dim

ngủ.

Buổi

tối đi

ngủ,thậm

chí



còn

muốn

leo

lên giường

chen

chúc

ngủ

cùng

cậu.

Cuối

tuần Lương Hiết

hẹn

cậu

ra

ngoài gặp

mặt,

Giang Bạch Lộ đồng ý

mà dắt

chó

theo.

Nhiềunăm

cậu không

trở về Bắc Kinh,

nên

cậu

thật sự không biết địa

chỉ

mà Giang

tổng gửi

cho

cậu

làmột

nhà

hàng

tình

nhân

nổi

tiếng ở

trung

tâm

thành phố.

Cậu kéo

chó bước vào

cửa,

phục vụ

nghênh

tiếp

muốn

nói

lại

thôi

mà giúp

cậu dắt

con

chó Alaska,

trong

lòng không

nhịn được

nghĩ

thầm,

lần đầu

tiên

nhìn

thấy



người

hẹn



cònmang

theo

chó.

Một phục vụ bàn

khác

dẫn

cậu đến bàn cơm

đặt

trước. Một

người đàn

ông

trẻ tuổi nhã nhặn mặc áo

sơ mi

trắng, ngồi bên cửa

sổ quay lưng về phía cậu, dường như đợi

đã lâu.

Giang

Bạch

Lộ vòng qua ngồi xuống.

Hai tay Lương Hiết chắp lại, dựa vào cửa

sổ,

cậu ta gật

đầu

nhìn

cậu,

“Ba tôi đặt chỗ

ở nhà hàng này

theo

ý của ông

ấy.”

Cậu không quan

tâm,

khoát khoát

tay,

cong khóe

môi

mỉm

cười,

“Tôi

cũng không

thoát được ý định

của ba

tôi đâu.”

Ánh mắt

hai người khách sáo đan xen vào nhau,

giống như phần lớn

tình cảm sơ giao đã

bị những

tháng năm xa cách

hòa loãng,

cả

hai lịch sự đối đáp

trò chuyện.

Cho đến khi nửa ly rượu vang đỏ được đưa vào dạ dày,

Giang Bạch Lộ chống cằm,

giọng điệu rời rạc

hỏi cậu

ta: “Cậu còn nhớ lúc nhỏ cậu nợ

tôi một lần cưỡi ngựa không?”

Lương

Hiết

tỉnh

bơ nhìn cậu, sau đó

nở nụ cười, “Nhớ rõ. Hai

người chúng ta

đánh

nhau, ai

thua

phải

làm ngựa cho đối phương cưỡi.”

Giang Bạch Lộ

tặc

lưỡi

ngạc

nhiên: “Làm khó

cậu

còn

nhớ

rõ.

Mấy

ngày

trước ba

tôi

nhắc đếncậu,

tôi suýt quên

tên

cậu

là gì

rồi.”

Sống

lưng

thẳng

tắp

của Lương

Hiết

bỗng

hơi cong xuống,

cậu

ta thả lỏng người dựa vào

lưng

ghế,

“Còn

tôi

vẫn nhớ rõ

tên

của cậu.”

Giang Bạch Lộ

ngước

mắt

nhìn

cậu

ta,

“Gọi

là gì?”

Lương

Hiết

thản

nhiên trả

lời:

“Giang Bạch Điểu.”

Giang Bạch Lộ

cười

mắng: “Đi

chết đi,

tôi biết

cậu không

nói được

lời

hay ý đẹp gì

mà.”

Cậu đặt

hai

tay lên

trên

bàn,

nheo mắt cười nói: “Nói

thật nhé,

tôi ra ngoài gặp cậu không phải muốn

tìm

hiểu cậu,

chỉ là nhớ đến

thứ cậu nợ

tôi mà

thôi.”

Lương

Hiết

nói:

“Được thôi, vừa khéo, dùng tiền cơm đêm

nay

bồi thường

được

không.”

Giang Bạch Lộ

nghe xong gật đầu,

từ

tốn quan sát

cậu

ta,

“Rốt

cuộc

cậu được

lời

rồi.”

Lương

Hiết

nhướn mày, “Cậu ấm

Giang

có thể đừng bắt nạt

những sinh viên không có

tiền

lương như

chúng tôi

được

không?”

Giang Bạch Lộ

ngạc

nhiên quét

mắt

nhìn

cậu

ta,

“Cậu vẫn đang đi

học?

Cậu

học

trường

nào?”

Lương

Hiết

ngắm

nghía ly

rượu

thủy

tinh

trong

tay,

nhìn

chất

lỏng

màu

đỏ sóng sánh chuyển

động

trong

ly,

nói:

“Nghiên cứu sinh ở đại học Bắc

Kinh.”

Giang Bạch Lộ

ngẩn

người,



mi

mắt

lẩm bẩm

nói: “Đại

học Bắc Kinh sao?

Thảo

nào

lần

trướchẹn gặp

nhau ở

cổng đại

học Bắc Kinh.”

Ngoài

cửa

sổ ánh đèn

rực

rỡ sáng lên, món súp

trong bát

đã nguội

dần.

Hai người

tính

tiền,

đi lấy lại con

chó

gửi ở

chỗ

nhân

viên

phục

vụ. Chó bự

dùng

hai

chân

sau đè lên

tấm

thảm,

tủi

thân

chờ mong nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Vừa thấy Giang Bạch Lộ, nó

nhảy

xồm lên bổ

nhào

tới,

cào

ống quần và chen vào

lòng

cậu.

Giang Bạch Lộ ôm đầu

con

chó,

tượng

trưng

nhào

nặn



hai

cái,

đẩy



ra khỏi

người

mình,không

nặng không

nhẹ vỗ vài

cái

lên đầu

nó,

sau đó

cậu

mới

cầm dây dắt

chó quay đầu

nói với Lương Hiết: “Đi

thôi.”

Đối phương

nhìn

thấy,

hơi sửng sốt,

vừa xoay

người bước

ra

ngoài vừa

hỏi

cậu: “Chó

của

cậu à?”

Giang Bạch Lộ

lắc đầu,

“Không phải.”

Lương

Hiết

đi ra khỏi nhà

hàng

trước rồi

quay

người đứng tại

chỗ

chờ cậu, “Tôi lái xe

đưa

cậu về?”

Giang

Bạch

Lộ vừa mở

ứng

dụng

gọi taxi trong

điện

thoại

di động vừa thuận miệng

nói: “Không được đâu. Con

chó

bự này vài

ngày

không tắm

rồi,

nó mà ngồi lên

xe cậu thì lông rụng với

làm

bẩn đồ đạc

mất.”

Khi cậu đang nói, một chiếc xe

tải

vận chuyển

hàng

hóa

cỡ lớn ầm

ầm chạy ngang qua, cơn gió đêm

thổi

khói

đặc

cuồn

cuộn

lên đường

cái,

mùi hăng khó ngửi và

bụi

bặm tràn vào khoang

mũi.

Ngay

cả câu nói

ấy của cậu cũng bị

gió nuốt chửng

hòa tan trong không

khí.

Lương

Hiết

hạ thấp đầu lông mày, hỏi: “Cái gì?”

Giang Bạch Lộ

ngẩng đầu

lên,

làn

môi

hơi



ra

muốn

lặp

lại

lời

nói vừa

rồi

của

cậu

lần

nữa,

tầmnhìn

ngoại vi

nơi khóe

mắt

chợt

ngừng

lại.

Sau đó,

mọi sự

chú ý

của

cậu đều bị

con phố đối diệnhút

mất…

Sầm Qua đã

một

tuần

không

gặp,

mặc

tây trang

giày

da, vóc người cao chót vót đứng dưới đèn

đường phía bên

kia,

ánh

mắt thẳng

tắp nhìn về phía cậu.

Trái

tim trong

l*иg

ngực

Giang

Bạch

Lộ đập dữ

dội,

thét

gào

ầm ĩ,

bốn

phía

xung

đột,

dường

như

bất cứ lúc

nào

cũng

có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích trong ngực.

Thậm

chí dòng máu trong cơ thể

cậu

cũng

sôi trào nổi loạn.

Cậu

nhẹ

nhàng giơ

tay đè

lên

ngực,

vẻ

mặt bình

tĩnh quay đầu

nhìn Lương Hiết bên

cạnh,

nởmột

nụ

cười đẹp đẽ dưới ánh đèn

neon

lấp

lánh,

“Cảm ơn vì đã

mời

tôi bữa

tối.”