Giang Bạch Lộ ở
nhà
chỉnh sửa ảnh
chụp
lúc
còn
học đại
học,
thật
ra ảnh
chụp
cậu
chẳng
cómấy,
ngược
lại
chủ yếu
là ảnh
chụp bạn
trai
cũ
của
cậu,
một
album ảnh
cũng
nhét không đủ.Cậu
cũng phải băn khoăn
rằng,
có
lẽ
tấm
hình
chụp
mẹ đối phương
cũng không
nhiều bằng ảnhcậu đang
rửa.
Cậu đặt
cuốn
album ảnh
của đối phương vào
trong
tủ phía dưới giá sách và khóa
lại,
sau đó gọi điện
thoại
cho Tần Nhất Hành
tìm
hiểu
tin
tức
của Sầm Qua.
Thật
ra
cậu
muốn
trực
tiếp
tìm Sầm Qua,
nhưng gọi điện
thoại
hai
lần,
người
nhận
cuộc gọi đều
là
trợ
lý
của
anh.
Tần Nhất Hành ở
phía
đầu
dây bên kia nói, “Tôi
nghe
Dụ Quân Lân nói, tuần này anh
ta ở
nước
ngoài. Nhưng mà…”
Đối
phương ngập ngừng, “Trước
tiệc
sinh
nhật
của
Tống
Đường
tuần
tới,
anh
ta có
lẽ sẽ trở
về.”
Giang Bạch Lộ: “Tiệc sinh
nhật
của Tống Đường?”
Tần Nhất Hành:
“Cũng
gửi
thiệp
mời
cho cậu, nhờ Dụ
Quân
Lân
đưa đến chỗ tôi.”
Giang Bạch Lộ: “Lúc
nào?”
Tần Nhất Hành:
“Thứ
tư tuần tới. Cậu đi
không?”
“Đi chứ.” Giang Bạch Lộ vui vẻ đáp,
“Sao lại không?”
“Vậy đi,
tuần
tới cậu đi với
tôi.
Tôi sẽ nhờ Dụ Quân Lân chuẩn
bị quà
tặng.” Tần Nhất Hành suy nghĩ một chút,
hỏi
tiếp,
“Cậu đang
tìm việc à?
Cậu định vào công
ty nhà cậu làm việc,
hay là
tìm chỗ khác?”
Giọng điệu
của Giang Bạch Lộ
rất
cẩu
thả,
“Tôi không
học
ngành quản
trị kinh doanh,
mù
tịt vềcông việc
trong
công
ty.
Hơn
nữa,
ba
tôi vẫn đang
tuổi
trung
niên khỏe
mạnh,
hoàn
toàn khôngcần
tôi giúp đỡ.
Tìm việc không
cần phải vội.”
Trên
thực
tế, càng không
kể đến chuyện tìm việc làm, trong thành
phố Bắc Kinh có
rất
nhiều
cậu
ấm con nhà
giàu
chơi
bời
lêu lổng không chịu làm việc. Cậu không cần kiếm công việc, cả ngày lôi
kéo
bạn bè ra
ngoài
uống
rượu
mở tiệc cũng sẽ không tiêu hết tiền bạc
của
cải trong
nhà.
Vẻ mặt cậu
vô cùng thờ ơ
hờ hững, sau khi cúp
điện
thoại, lên mạng tìm
vài
nhà xuất bản lớn nộp
sơ yếu lý
lịch. Năm
mười
tám
tuổi
xuất
ngoại, thành tích của cậu
không tốt, Giang tổng cũng không ép cậu
phải
gánh
vác
công
ty, nên cậu chọn một
chuyên ngành dễ dàng như
nhϊếp ảnh.
Sau đó, Giang Bạch Lộ bị
người
bạn
trai
cũ ‘chết bởi nghìn nhát dao’ của cậu trêu chọc, nói cậu
cà lơ phất phơ
và chơi bời lêu lổng. Giang Bạch Lộ không phục, cầm lấy máy
ảnh
SLR đắt đỏ
giả
bộ đập vào
người đối
phương, còn bị
anh
nói là đại
thiếu gia
ăn sung mặc sướиɠ,
cả ngày treo máy ảnh
lên
lưng,
chụp
ảnh
những
cô cậu sinh viên xinh đẹp trong trường
đại học, nào đâu biết rằng các
phóng viên hiện trường chiến
tranh
đều
sinh
hoạt
sát rìa biên giới của cái
chết
mỗi
ngày.
Giang Bạch Lộ im
lặng,
nửa đêm
cậu
rời giường,
hùng
hổ
thu dọn
túi sách,
không
nói
một
lờinào,
mua vé
máy bay đến Syria,
bắt
taxi đến sân bay.
Sau
nửa đêm,
bạn
trai
cậu
hết
ca đêm
từ quán bar
trở về…
Cậu
ngừng
hồi
tưởng,
rũ
mi
mắt
nở
nụ
cười.
Không biết
cười
chính
mình
năm xưa
tuổi
trẻ bốc đồng và kiêu
ngạo,
hay
là đang
cười bộ dạng
tức giận
thở
hổn
hển
của đối phương khi biết đượcchân
tướng
thông qua điện
thoại.
Một
lúc
lâu sau đó,
cậu
hồi phục
lại
tinh
thần,
đối diện với ảnh
chụp
của đối phương
trong SLR,hừ
lạnh
một
tiếng.
Buổi
tối sinh
nhật Tống Đường,
Dụ Quân Lân
lái xe
chở
cậu và Tần Nhất Hành đến
nhà
họ Tống.Ở
ngoài sân
chật
ních BMW,
trong sân,
các ông
chủ,
sếp
lớn,
nhà đầu
tư
cùng ảnh đế,
diễn viêntrò
chuyện vui vẻ,
sự
mập
mờ đen
tối bắt đầu
trào
ra.
Trong
hội
trường
chính,
đèn đóm sángtrưng
chói
lọi,
những
chiếc
ly
thủy
tinh đế
cao xếp
thành kim
tự
tháp
nhỏ,
một
chiếc bánh sinhnhật
tuyệt đẹp được bày giữa bàn
chính.
Giang Bạch Lộ
mới về
nước không
lâu,
không biết
trong
những
năm
này,
Giang
tổng
cũng khácó danh
tiếng
trong giới
thượng
lưu.
Cậu
lặng
lẽ đứng ở góc phòng,
nhưng vẫn
có
rất
nhiềungười
tiến
tới
chào
hỏi.
Giang Bạch Lộ kiên
nhẫn
nói
chuyện với
họ vài
câu,
khi
thấy
người
cậu đang
chờ đợi
từ
ngoài
cửa bước vào
thì
nói dăm ba
câu đẩy
những
người
tiếp
cận đi,
tuy
nhiêncậu không vội vã đi qua.
Hiển
nhiên
có
người
còn gấp gáp
hơn
cậu.
Tống
Đường
phân
phó
người
đi mở Champagne, gọi Dụ
Quân
Lân và Sầm
Qua
đến.
Hai người
một trái một phải đứng bên cạnh cậu
ta,
lúc này Tống Đường mới giơ tay
đốt
nến cắm trên chiếc bánh ga-tô.
Ánh
đèn trong
phòng
tiệc
được
tắt
đi, ánh nến lung linh nhẹ
nhàng đung đưa
trong bóng tối.
Giang Bạch Lộ
ngẩn
người,
khẽ khàng bước đến bên
cạnh Sầm Qua.
Quản
gia trong
đám đông nhắc nhở: “Cậu chủ nhỏ, có
thể
thổi
nến được rồi. Thổi nến xong thì nhắm mắt
lại
và cầu nguyện.”
Tống
Đường
hơi
cúi người,
thổi
ra một hơi về
phía
ngọn
nến trên bánh sinh nhật.
Giang Bạch Lộ đã dịch
chuyển đến phía sau Sầm Qua,
đẩy đối phương sang bên
cạnh.
Anh
thậtra không phản đối,
bước
từng bước
một
theo
tay
cậu.
Giang Bạch Lộ
lặng yên xâm
nhập vào giữa Tống Đường và Sầm Qua.
Ngọn
nến bị thổi tắt, phòng tiệc hoàn toàn chìm vào đêm
tối.
Tống
Đường
nhếch khóe miệng, mờ ám
quay
sang
người
bên
cạnh
mà đặt lên
một
nụ hôn. Thậm chí còn
ngụ
ý ám
chỉ,
lè lưỡi liếʍ má
đối
phương.
Ánh sáng
trên đỉnh đầu được bật
lên,
mọi
người khôi phục
tầm
nhìn.
Tống Đường
liếc
mắt
nhìnthấy khuôn
mặt
của Giang Bạch Lộ,
bỗng
nhiên
cứng đờ,
vẻ
mặt
lạnh đi với
tốc độ
có
thể
thấy được bằng
mắt
thường.
Tuy
nhiên,
Giang Bạch Lộ quay đầu sang,
tỏ
ra
còn kinh
ngạc
hơn
cảcậu
ta.
Gương
mặt Tống Đường khi xanh khi
trắng.
Năm phút sau,
Giang Bạch Lộ đứng
trước bồn
rửa
của phòng vệ sinh,
mở
nước ấm,
cúi đầu
rửamặt.
Tiếng bước
chân
ngoài
cửa
từ xa đến gần,
động
tác
của Giang Bạch Lộ vẫn không
ngừngnghỉ.
Chờ khi
cậu
ngẩng đầu
lên
mới phát
hiện
người đàn ông
cao
lớn đẹp
trai đứng
ngay phía saucậu,
thông qua
chiếc gương khẽ
mỉm
cười
nhìn
cậu.
Giang Bạch Lộ quay
người
lại,
bắt
chướccách xưng
hô
của ông giám đốc
trong quán bar
ngày đó đối với
anh,
cậu vừa vói
tay vào
túingực
của
người kia vừa
cười
tủm
tỉm
hỏi: “Sầm
tổng,
anh
có giấy không?”
Sầm Qua ngăn cản cậu, liếc nhìn cậu
một
cái,
“Giấy
không ở đó.”
“Vậy ở đâu?” Bàn
tay Giang Bạch Lộ
lướt qua
túi áo khoác
của
anh,
từ
từ đáp xuống
thắt
lưngcủa
anh,
nụ
cười vẫn
như
lúc ban đầu,
“Nó ở đây sao?”
Người
đàn
ông im lặng, nhưng không
giơ tay cản trở
cậu.
Anh
trực
tiếp
túm lấy áo
cậu,
đẩy
mạnh
cậu vào buồng vệ sinh, sau đó
khóa
cửa.
Cậu nhắm mắt lại, nghiêng
đầu
đến,
dán môi vào cổ
Sầm Qua, ngăn chặn tiếng
thở dốc tràn ra
khỏi
cuống họng, mυ'ŧ mạnh vào
cổ của người kia.
Nửa tiếng
đồng
hồ sau đó,
hai
người
ăn mặc quần áo
mất
trật
tự từ
trong buồng vệ
sinh
bước
ra.
Họ đυ.ng phải một nữ
diễn
viên
đi giày cao gót
bước
vào,
cúi
đầu từ ngoài cửa rẽ
vào trong.
Giang Bạch Lộ
sửng
sốt một giây, người
đàn ông bên cạnh lạnh lùng thốt ra:
“Đi
nhầm
phòng
vệ sinh rồi.”
Nữ diễn viên ngẩng mặt lên kinh hãi, ánh
mắt
lướt qua dấu hôn trên cổ
Sầm Qua rồi rơi
vào
cổ áo
lộn
xộn của Giang Bạch Lộ. Sau đó
cô lập tức
có phản ứng, rũ mắt
xin
lỗi,
bước
ra khỏi cửa, xoay người đi về
phía
phòng
tiệc. Vừa
đi,
cô cảm thấy thật khó
hiểu, nghĩ mãi không ra.
Người
đàn
ông vừa mở
lời
là nhà đầu
tư cô từng gặp
mặt
trên
bàn cơm, là sếp
mới
rất nổi tiếng trong
hai năm vừa qua
của
tập đoàn họ Sầm. Cô
nhớ rất rõ, tại
bàn
ăn ngày hôm đó,
những ngôi sao
vào
ngồi
đều là nam
giới
ngoại trừ
cô.
Người
đại
diện
căn dặn cô
đủ điều,
muốn
bắt được Sầm Qua, không ai có
thể vượt qua cô.
Dù sao,
Sầm Qua không
thích đàn ông.
Rõ ràng Tống Đường cũng nghĩ thế. Sầm Qua biến mất
gần
một tiếng
đồng
hồ rồi xuất hiện lần
nữa,
một
dấu hôn chói lóa đã
ở trên cổ
anh.
Ngay
sau đó, có
người vội
vàng
bước
đến
báo tin cho cậu
ta,
một diễn viên mới đoạt giải thưởng
đi vào phòng vệ sinh
nam. Không lâu sau
khi
đối phương
đi ra, Sầm Qua
và Giang
Bạch
Lộ một trước một sau
ra ngoài.
Tống
Đường
loại
bỏ Giang
Bạch
Lộ, ánh mắt tức
giận
rơi
vào người
diễn
viên
mới nhận giải kia.
Một
tuần sau đó,
diễn viên
mới đoạt giải
thưởng không
hiểu vì sao đánh
mất
hai vai diễn điện ảnh
lớn.