Encore, Encore

Chương 34

Cúp điện thoại của mẹ, Đồ Thành lại nằm lên ghế nhắm mắt một hồi. Đối với một người đàn ông hoàn toàn không có chút kinh nghiệm yêu đương nào mà nói, phải đối mặt với cục diện phức tạp này quả là có chút khó khăn. Đồ Thành khẽ thở dài, cuối cùng quyết tâm bỏ sĩ diện, chủ động gọi cho Uông Tư Niên.

Điện thoại chậm chạp không có ai nghe máy, hắn gọi liên tục ba cuộc.

Thời gian cũng không còn sớm, nghĩ Uông Tư Niên mấy ngày nay sợ cũng không dễ chịu gì, có lẽ đã mệt đến ngủ thϊếp đi.

Nghĩ như vậy mới nhận ra hôm nay ở cục thành phố thấy Uông Tư Niên gầy đi không ít, mặt vốn nhỏ, trải qua một lần áp lực này cũng thành gầy gò rồi. Đồ Thành đau lòng nghĩ, cứ để em ấy ngủ ngon một đêm đã, ngày mai trực tiếp đến nhà Doãn Bạch.

Đồ Thành đến dưới lầu nhà Doãn Bạch vào tầm mười hai giờ trưa, xe còn chưa dừng, từ xa đã nhìn thấy một đám người xông vào cửa nhà anh ta, cao thấp mập ốm không ai giống ai, đều giơ mic chĩa camera. Bảo an tiến lên quanh co đuổi người cũng không thực sự đuổi được đám người cứ bám dính kia.

Dưới mũ bảo hiểm lộ ra ánh mắt sắc bén, Đồ Thành đi xe máy, đánh tay lái, dừng ở một cây đại thụ cách đoàn người bảy, tám mét. Hắn lấy di động gọi cho Uông Tư Niên, vẫn không có ai tiếp, lại gọi cho Doãn Bạch, Doãn Bạch trực tiếp từ chối cuộc gọi của hắn.

Thân phận bản thân không tiện xuất hiện trước mặt phóng viên, Đồ Thành mơ hồ cảm thấy sự tình có điểm kỳ lạ, cũng không nghĩ sâu gì, đang chuẩn bị tay trắng trở về bỗng chuông di động vang lên, người gọi chính là đồng sự Tiểu Cổ từ cục thành phố.

Đồ Thành cởi mũ bảo hiểm nhận điện thoại, Tiểu Cổ ở đầu dây bên kia tâm tình đầy kích động, giọng rất gấp: "Thành ca, anh... Anh lên mạng xem một chút đi."

Đồ Thành không phải người thích ngâm mình trong Internet, không có tài khoản mạn xã hội như weibo, bài đăng của vòng bạn bè cũng chưa bao giờ đọc. Trước khi nhận cú điện thoại này, hắn còn không biết một hành động trả thù được ấp ủ từ lâu đã mở màn, mà hắn lại là nhân vật chính trong trận sóng gió ấy.

Một vai khác chính là Uông Tư Niên.

Trong căn hộ rộng lớn của Doãn Bạch là Ân Hải Lý cùng hai nhân viên cao tầng của công ty quản lý, rạng sáng nay, mấy tài khoản marketing cùng nhau tung bức ảnh Uông Tư Niên và Đồ Thành tứ chi dây dưa ở quán bar, đồng thời dùng các loại tiêu đề quạt gió thổi lửa, đều là những tin "Nghi ngờ Uông Tư Niên đồng tính lại tăng thêm, bỏ Liễu Túc điên cuồng theo đuổi mỹ nam cơ bắp" hút mắt người đọc.

Cái gọi là tin tức ấy, ảnh là do Sở Nguyên vất vả hỏi thăm mới có, hot search cũng là hắn ta mua, cố ý đăng lúc nửa đêm là để bên quan hệ xã hội của Uông Tư Niên không kịp xử lý. Qua một đêm ấp ủ lên men, trời còn chưa sáng rõ, trên Internet đã như ong vỡ tổ rồi.

Uông Tư Niên ngồi trên ghế sa lông, đối mặt với một biển chỉ trích mà ngây người.

Thái độ của Ân Hải Lý luôn là, bất kể có tin đồn nào bị tung ra cũng giữ im lặng, tùy ý công chúng suy đoán, đoán tới đoán lui không chừng còn thêm nhân khí cho hắn. Nhưng lần này không được. Lần này Uông Tư Niên nhất định phải đứng ra, kiên quyết phủ nhận tin đồn này.

Lý do rất thực tế lại đơn giản: Hắn và Liễu Túc mới công khai yêu đương không lâu, Liễu Túc bị thương ở cột sống phải nằm viện, gần đây lại công khai tố cáo ông lớn Dụ Tín Long ép buộc thực hiện hành vi trao đổi tìиɧ ɖu͙©, chính là thời điểm có thể đạt được nhiều cảm thông của đại chúng nhất. Vào lúc này mà bị chụp lên cái mũ "tên gay lừa hôn gạt cưới" hay "nɠɵạı ŧìиɧ đồng tính" gì đó, cuộc đời nghệ thuật của Uông Tư Niên coi như xong.

Uông Tư Niên cảm thấy oan ức, ngửa mặt nhìn gương mặt tức giận mà xinh đẹp của Ân Hải Lý: "Thế nhưng... Em và Liễu Túc cũng đâu thật sự yêu đương, đơn thuần chỉ vì tuyên truyền mới diễn."

Ân Hải Lý hiểu rõ quy tắc trò chơi hơn người em trai này: "Coi như cậu và Liễu Túc cùng nhau lên tiếng thừa nhận, khán giả cảm thấy bị lừa dối cũng đủ khiến cậu khốn đốn. Huống hồ Liễu Túc còn đang trong tình huống này, có chịu phối hợp hay không còn chưa chắc. Nếu cô ta muốn cắn chặt cái danh bạn gái cậu, cậu sẽ càng chết thảm, chết nhanh hơn."

Ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt Uông Tư Niên nhợt nhạt, hắn lắp bắp hỏi Ân Hải Lý: "Vậy... Vậy em làm thế nào bây giờ?"

Kỳ thực, nhìn thấy hot search không bao lâu, Ân Hải Lý đã nghĩ đến một giải thích có thể làm phần lớn mọi người hài lòng: "Muốn loại bỏ tin tức này cũng đơn giản. Những bức ảnh trên hot search kia chị đã xem qua, đều là gượng ép, nói ôm cũng có thể mà nói lôi kéo cũng không sai. Đồ Thành không phải cũng từng có một đoạn gút mắc với Liễu Túc, làm náo loạn trên tin tức đó sao? Cậu cứ nói bạn gái cậu bị thương khổ sở, kết quả bất ngờ phát hiện người bảo vệ bên người chính là tên khốn nạn đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© bạn gái cậu năm đó, cậu nhất thời phẫn nộ, động tay động chân với hắn."

Uông Tư Niên nhanh chóng phủ định, mở lớn đôi mắt, mờ mịt nói: "Thế nhưng... Nhưng nếu nói như vậy, anh ấy nhất định sẽ không tha thứ cho em..."

"Hiện tại anh ta cũng không tha thứ cho cậu." Bản lĩnh thuyết phục người của Ân Hải Lý rất xuất sắc, đánh rắn bảy tấc, tận tình khuyên nhủ Uông Tư Niên, "Nói thực thì cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ, chỉ là hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái mà thôi. So với sự thật một đặc cảnh trong lúc thi hành nhiệm vụ lại lên giường với người được anh ta bảo vệ thì lý do kia ảnh hưởng đến anh ta càng ít hơn đi."

Thấy Uông Tư Niên một lúc lâu không nói gì, Ân Hải Lý dặn dò trợ lý, lấy ra một bản kế hoạch phát hành album đưa cho Uông Tư Niên.

Ân Hải Lý nói: "Chuyện lần trước chị nói với cậu không phải đùa giỡn, công ty đã chuẩn bị cho cậu tiếp tục ca hát."

Không thể so với những lời hứa suông trước kia, concept album và phương hướng phát triển cũng đã có, xét trên điều kiện giọng nói của hắn hiện tại, đã cố gắng hết sức để tránh những điểm yếu. Quan trọng nhất là, người chế tác album này cho Uông Tư Niên là người mà hắn đã ngưỡng mộ nhiều năm, địa vị ở giới âm nhạc cũng như của Đại Chu trong giới điện ảnh.

Cơ hội đến trước mắt, nói hắn không động tâm là lừa mình dối người.

Tay cầm kế hoạch của Uông Tư Niên nhẹ run rẩy, con mắt vẫn không rời đi. Trong nháy mắt, hắn nghe được khán giả cùng hô lớn "Encore", dường như là hoa ở bên kia bờ, đẹp mà không thể chạm.

Phản ứng của đối phương giống như dự đoán của mình, Ân Hải Lý nhân cơ hội tung đòn sát thủ: "Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, bên công ty đã lên weibo bác bỏ tin đồn rồi."

Kế hoạch trong tay lập tức rơi trên mặt đất, Uông Tư Niên trừng mắt kinh hãi, đứng phắt lên từ ghế: "Cái gì!"

"Anh ta có thể một mình gánh chịu vì Liễu Túc, tại sao vì cậu lại không được?" Ân Hải Lý kìm hai vai Uông Tư Niên, ngăn hắn làm ra hành động ngốc nghếch không thể cứu vãn, "Thái độ của Đồ Thành những ngày qua đã rất rõ ràng, vì một người đã vứt bỏ cậu mà từ bỏ tất cả những gì cậu đang có, thật sự đáng giá sao?"

Uông Tư Niên có thể vùng khỏi Ân Hải Lý nhưng không sao thoát được hai người đàn ông cao lớn khác.

Ân Hải Lý bàn giao bọn họ trông nom hắn, cuối cùng cho Uông Tư Niên một lệnh bắt buộc, công ty nói thế nào hắn phải làm thế đó, nếu muốn hủy hợp đồng thì nên xem xem có đủ tiền để bồi thường phí vi phạm hợp đồng không.

Ở cây đại thụ gần nhà Doãn Bạch kia, Đồ Thành một tay cầm mũ bảo hiểm, dùng di động lên mạng, sau đó nhìn thấy bài đăng "Bác bỏ tin đồn" trên weibo của Uông Tư Niên.

Chỉ là một trận đánh nhau mà thôi, dường như cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của dư luận lại bị chệch hướng.

Công chúng bắt đầu dồn dập đặt nghi vấn: Vì sao một tên xấu xa đi quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ diễn viên còn có thể ở lại trong đội ngũ công an? Sao có thể ủy thác an ninh xã hội cho loại người như vậy?

Không biết tên chó săn mắt tinh nào nhìn thấy Đồ Thành, cao giọng hô: "Bên kia! Bên kia trông rất giống mỹ nam cơ bắp Uông Tư Niên "điên cuồng theo đuổi"!"

Đồ Thành đúng là đủ điều kiện để gây chú ý, lần đầu tiên thấy người thường mà anh tuấn y hệt ngôi sao màn bạc, vì thế mọi tay săn tin đều nhận ra hắn.

Chỉ một thoáng, một đoàn người đã kéo về phía hắn, cứ như đi tiên phong, anh tranh tôi đẩy, vừa nhào lên vừa gọi.

Đồ Thành đội mũ bảo hiểm, sải chân lên xe, vội rời đi trước đám đông, chỉ để lại một đường khói bụi.

Mọi người có vẻ chấp nhận giải thích của Uông Tư Niên, chợt có nghi vấn nào hiện ra cũng rất nhanh bị nhấn chìm. Sau đó, toàn bộ áp lực đều chuyển lên người Đồ Thành và cục thành phố Thượng Hải, lại có người như luôn thù hằn những ai có chức có quyền, yêu cầu cục thành phố đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Ngay cả mẹ hắn cũng lo lắng, hỏi con trai rốt cục đây là chuyện gì? Chuyện cũ tái diễn, bà gấp đến độ không thể chợp mắt.

Không có chuyện gì. Đồ Thành nhàn nhạt an ủi mẹ mình, thực sự không có chuyện gì.

Ngẫm lại cũng thú vị, hắn lại một lần nữa bị quăng đến nơi đầu sóng ngọn gió, bốn phía đều là âm thanh ồn ào, tò mò, đơn thuần chỉ muốn xem trò vui không chê chuyện lớn, nhưng không như Liễu Túc khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn, Uông Tư Niên thậm chí còn triệt để không có một chút tin tức nào.

Đồ Thành lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, không thể so sánh với tức giận ngắn ngủi sau khi bị oan uổng, lần này hắn không cảm thấy phẫn nộ, chỉ cảm thấy buồn cười.

Một trái tim vốn cứng như sắt đá vì một người mà hóa thành nước mềm thành bông, kết quả lại bị đối phương móc ra để máu chảy đầm đìa, có thể không nực cười sao?

Thái độ của công chúng cuối cùng cũng làm kinh động đến cấp trên, Đồ Thành bị gọi vào phòng họp của lãnh đạo, đối mặt với tam đường hội thẩm, không nói một lời.

Chuyện này Trương Đại Xuân tự nhận là hiểu rõ, cuống lên: "Thành tử, tôi khuyên cậu một câu, bây giờ không phải lúc diễn trò anh hùng. Nếu chuyện này có ẩn tình gì, cậu có oan ức thì đều có thể nói ra."

Sự tình không hẳn không thể công khai đối chất, thế nhưng Ân Hải Lý lại nắm được đúng điểm mấu chốt, vì cảm thấy áy náy đối với một cô gái mà Đồ Thành có thể gánh chịu hết thảy, giờ lại đối với người hắn thực tâm yêu thương, sao có thể cam lòng phá hủy tiền đồ người nọ đây.

Chỉ là, một vết thương bị đâm lên hai đao, chung quy cũng không tránh khỏi năm chữ dẫm lên vết xe đổ.

Đồ Thành nhẹ động khóe miệng, không biết là nụ cười châm biếm hay tự giễu: "Không có lời nào để nói."

Cục trưởng rốt cục buông lời: "Được rồi, vậy cậu tạm thời bị đình chỉ. Xử lý kỷ luật cụ thể ra sao, sau khi họp xong sẽ thông báo cho cậu."

Đây là thời đại mà cảnh sát giao thông lên mạng hát một bài "Thấp thỏm" cũng bị đuổi việc, Đồ Thành nhiều lần khiến đội ngũ hổ thẹn, những người lãnh đạo kia đương nhiên tức giận.

"Không cần phiền phức nhiều," Đồ Thành đứng lên, đi tới trước cục trưởng, buông lời lạnh nhạt, "Tôi từ chức."