Encore, Encore

Chương 27

Xào CP một hồi náo nhiệt, Liễu Túc cũng trở về từ tuần lễ thời trang. Cảnh quay đầu tiên sau khi trở về là màn "Bích Thủy Hàn Đàm" trong nguyên tác, chỉ có điều Đại Chu sửa lại kịch bản, không có màn lãng mạn lần đầu gặp mặt của Kim Hoa Ngân Diệp mà lại đổi thành giữa Tử Sam Long Vương và Phạm Dao.

Dụ Tín Long và Lộ Khải Văn cũng quay lại đây, bọn họ một là chỉ huy võ thuật không thể thiếu, một là nhà đầu tư đến giám sát quá trình quay phim; gặp Đồ Thành vẫn khách khí tươi cười chào hỏi, tựa hồ hoàn toàn không biết Uông Tư Niên đã lẻn vào phòng họ.

Nhưng Đồ Thành cảm thấy không đúng, tài khoản sẽ không tự nhiên bị hủy, hai người này đều là kẻ lòng dạ nham hiểm, hiển nhiên đã có đề phòng.

Uông Tư Niên và Liễu Túc thay đồ xong thì ngồi vây quay Đại Chu, nghe hắn giảng giải lại những điều quan trọng của cảnh quay chiều nay.

Dây cáp treo cao tầm hai mươi mét, lấy cảnh thác Thất Hoa Đàm nổi tiếng của núi Nhạn Miên.

Thất Hoa Đàm, đúng như tên gọi của nó, thác nước này chia thành bảy suối, kéo dài hơn ba mươi mét, phân bố chằng chịt giữa các vách đá, đi qua thảm thực vật được hoa tươi điểm xuyết, đẹp không sao tả xiết. Thời gian đoàn phim tới cũng vừa khéo, sau khi tuyết xuân tan, thác nước đã tích tụ được một lượng nước vào mùa mưa, vậy nên tầm ba, bốn giờ chiều, nước suối sẽ dâng lên như có thủy triều, thực sự ngỡ như dải ngân hà lạc khỏi mây.(*)

Trước khi quay Đồ Thành vẫn không yên lòng với dây cáp, ngăn trước người Uông Tư Niên: "Để tôi thay anh thử trước một lần."

Uông Tư Niên tự nhiên nói: "Tôi đã bảo lãnh đạo đổi người, không tới phiên anh thử."

Đồ Thành trầm mặt: "Anh đừng quá tùy hứng, hiện tại không kịp thay người."

"Vậy thì chẳng còn cách nào khác," Uông Tư Niên cũng sợ chết, tự mình kiểm tra dây nhiều lần. Nhưng ở trước mặt Đồ Thành hắn vẫn khư khư cố chấp đến cùng, mấp máy môi thì thầm: anh mà đến gần là tôi kêu lên đấy.

Hai người giằng co tốn không ít thời gian, Đại Chu quát lớn kêu Đồ Thành lùi khỏi ống kính, trợ lý đạo diễn đứng một bên cũng nói giúp: "Cũng không phải lần đầu dùng dây cáp, mọi người đang chờ đây."

Đồ Thành nắm tay thành nắm đấm, chỉ có thể lui ra.

Một cảnh NG nhiều lần, Đại Chu muốn kết quả lần sau tốt hơn lần trước, Uông Tư Niên so với Đại Chu còn cầu toàn hơn, có lẽ là đang cố sức chứng minh cho người ngoài thấy, hắn không đơn thuần chỉ là con hát mà là một diễn viên thực thụ___ hai việc này đương nhiên là có khác biệt. Đại Chu hô "Cảnh này qua", tán thưởng Uông Tư Niên so với bình thường nhập diễn hơn, rất có lực đột phá, nhưng bản thân Uông Tư Niên vẫn không hài lòng, yêu cầu quay lại.

Đại Chu ra hiệu với mọi người: "Một lần cuối cùng."

Không ngờ thiên ý trêu ngươi, lần cuối cùng này lại xảy ra vấn đề.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của Đồ Thành, lúc Uông Tư Niên đang êm đẹp treo giữa không trung, dây cáp

của Liễu Túc đột nhiên thất thường, cái dây trước tiên như quấn lấy cổ cô, mấy giây sau thì đứt đoạn.

Liễu Túc mặc trang phục màu tím, tựa như một đóa hoa từ độ cao hơn mười mét trên không rơi vào lòng sông, trong nháy mắt đã bị nước quấn đi.

Nhân viên đoàn phim đều sợ đến choáng váng, đứng trước thác nước lo lắng không nhúc nhích. Trước khi có người kịp phản ứng, Đồ Thành trách nghiệm tại người đã cởϊ áσ, làm việc nên làm mà nhảy xuống nước.

"Cứu người! Mau cứu người!" Đại Chu dùng loa hô to, gọi tất cả mọi người lại, để hai, ba nhân viên biết bơi cởϊ áσ xuống nước.

Uông Tư Niên được người chậm rãi đưa từ trên cao xuống, từ chỗ hắn nhìn xuống, trong một khung cảnh gào thét hỗn độn, Đồ Thành và Liễu Túc cùng lúc chìm xuống, chớp mắt đã không nhìn thấy nữa. Bên tai chỉ còn tiếc nước đổ ầm ầm như tiếng sầm rền rĩ nơi chân trời, kéo theo sau là một hồi mưa lớn vĩnh viễn không hồi kết.

Đồ cổ trang vốn dày nặng lại rườm rà, hết lớp này đến lớp khác quấn lên người, sau khi hút hết nước thì chỉ có mất mạng. Liễu Túc muốn sống nên liên tục giãy dụa, những nhân viên biết bơi kia căn bản chỉ dám đứng ở chỗ nước nông hô gọi, một hồi cũng không chạm được đến người. Đồ Thành phí một phen công phu mới ôm được người từ trong dòng nước xiết lên bờ.

Nhân viên xuống nước cứu người cũng theo lên, trợ lý của Uông Tư Niên lo lắng kiểm tra qua mấy cái đầu ướt sũng nước, lo lắng hỏi Đồ Thành: "Tư Niên đâu?"

Vừa trải qua một hồi nhốn nháo hoảng loạn, không có mấy ai chú ý tới Uông Tư Niên vừa được người thả xuống cũng nhảy vào trong nước.

Đồ Thành hổn hển thở: "Là sao?"

Trợ lý hoảng đến phát khóc, chỉ vào dòng nước: "Tư Niên nói muốn cứu anh nên cũng nhảy xuống rồi."

Trong lúc nói chuyện, nước lại đổ xuống. Nước từ thác đổ tựa nước lũ phá đê, sóng nước cao mấy mét khiến người phải lùi lại vài bước, tầm mắt cũng mơ hồ.

Tình huống vạn phần hung hiểm, Đồ Thành lần thứ hai nhảy vào trong nước.

Nước sông trong vắt nhưng dưới đáy lại có chút tối, người thường không mang kính bơi căn bản khó có thể thấy rõ, cũng khó trách không dám xuống nước cứu người. Đồ Thành dưới nước lại có thể dễ dàng mở mắt, ngoi lên lặn xuống nhiều lần, cuối cùng cũng nhìn thấy Uông Tư Niên.

Tóc cùng bạch y lay động theo dòng nước, nhìn cũng không giống như đang bị chìm trong nước mà lại như chim trời tung cánh bay, rất đẹp.(**)

Đồ Thành ôm được Uông Tư Niên từ trong nước, lên đến bờ mới phát hiện ra hai người họ đã trôi theo dòng nước, nước chảy ngoắt ngoéo luồn lách qua kẽ đá đưa bọn họ đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Một hang động cỡ trung, thủy quang phản chiếu trên vách đá khiến núi đá như được khảm màu.

Khó khăn lên được trên bờ, Đồ Thành đặt Uông Tư Niên nằm thẳng trên mặt đất, bản thân thì quỳ gối bên cạnh, ép l*иg ngực và hô hấp nhân tạo.

Sắc mặt Uông Tư Niên trắng bệch, nhắm chặt hai mắt như đang ngủ, không còn vẻ nhiệt tình ồn ào như ngày thường. Môi dán môi thổi khí, Đồ Thành cứ cúi người lại ngẩng đầu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Uông Tư Niên. Trong lòng hắn mơ hồ nhói đau, đưa tay lên sờ theo bản năng lại không phát hiện được nhịp đập của tim mình.

May mà không chìm quá sâu, Uông Tư Niên nhổ một ngụm nước, rất nhanh đã tỉnh lại.

Khoảnh khắc đôi mắt trong veo kia mở ra, Đồ Thành mới cảm thấy trái tim trở về l*иg ngực, có thể đập, có thể tỏa nhiệt.

Trong tình cảnh hung hiểm cứu liên tiếp hai người, sau đó thì bị dọa đến độ tim suýt ngừng đập, Đồ Thành thở hổn hển từng hơi, vừa bình ổn lại hơi thở đã lạnh mặt quát: "Kỹ năng bơi chỉ có chừng ấy đã muốn cứu người, con mẹ nó anh đây là tìm chết."

Uông Tư Niên vừa mở mắt đã ngang ngược: "Kỹ năng bơi của tôi làm sao? Trước khi debut tôi còn từng làm cứu hộ ở bể bơi trong xã đấy nhé, cứu được từng này người___" hắn duỗi ngón tay, lại chê không đủ thế nên giơ hẳn hai tay lên: "Không đúng, là từng này!"

Cứu bao nhiêu người là hắn làm quá lên, nhưng việc làm nhân viên cứu hộ lại là thật. Uông Tư Niên có biết bơi, cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hắn bị chìm không phải không có kinh nghiệm mà là vì hiện giờ thân thể không có sức đón sóng gió, bị một cơn sóng đẩy, đập đầu vào tảng đá mà hôn mê.

Đồ Thành có vẻ tin hắn, sắc mặt hòa hoãn một chút: "Trải nghiệm của anh cũng rất phong phú."

"Thì đấy," Uông Tu Niên xoa xoa vết thương trên trán, thở phì phò nói, "Cũng tại mấy cô bác với chị em gái trong xã cứ cả ngày nhìn mông tôi, thế nên tôi mới không làm, không thì trình độ cứu người đã so được với anh rồi, hồi đó chị em đều bảo tôi là Lãng Lý Bạch Điều___"

Đồ Thành nhẹ bĩu môi, trông cũng không như đang cười, chỉ nói: "Lãng Lý Bạch Điều là Trương Thuận."(***)

Uông Tư Niên nói khoác không biết ngượng: "Không phải ý đấy, tôi là "Lãng Lý Bạch Điều" vì da tôi trắng, tính cách lại hào phóng, lớn lên còn ngoan ngoãn."

Đồ Thành không tiếp chuyện cười này, vẫn lạnh mặt: "Nếu như anh chuyên nghiệp thì cũng nên biết, nếu muốn xuống nước cứu người, trước tiên phải cởϊ qυầи áo."

Uông Tư Niên che ngực, một mặt khϊếp sợ: "Gần đây tôi ăn kiêng, bắp thịt các thứ teo đi hết, để trần mà lên hot search thì khó coi lắm!"

Nhìn đẹp đẽ quan trọng hơn mạng sống, đã thế còn nói đến thẳng thắn hùng hồn, Đồ Thành cũng sắp tức đến bật cười: "Vậy thì anh đừng xuống nước."

Uông Tư Niên không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Tôi đã nói là bản năng rồi." Lời này vừa nói ra lại thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng bù thêm một câu: "Bản năng là chuyện bản năng, tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, giờ không sao rồi, anh cách tôi xa một chút."

Đồ Thành không thể làm gì ngoài lắc đầu cười cười: "Tôi đến cùng thì có gì tốt?"

"Chẳng có gì tốt, vừa nghèo vừa không địa vị, còn là thẳng nam ung thư, nhưng chuyện liên quan tới anh, tôi không nghĩ nhiều được như vậy." Uông Tư Niên cởϊ qυầи áo, trên người chỉ còn lại một cái áo trong màu trắng ướt đẫm, mặc rất khó chịu, hắn muốn cởi nốt ra lại đột nhiên dừng động tác, cúi đầu ủ rũ.

Hắn không dám lại tiếp tục không kiêng nể gì mà biểu đạt tình yêu của mình, sợ đối phương chê hắn tùy tiện.

Chê hắn bẩn.

Người hắn quan tâm nhất lại chọc vào vết thương đau nhất của hắn, Uông Tư Niên càng thêm e sợ, còn mạnh miệng, cố gắng cứu vớt mặt mũi bản thân: "Cứu người cái gì chứ, cũng không biết có lưu lại sẹo hay không."

Hắn vẫn ôm trán, như thể đang cật lực giấu đi trái tim bị tổn thương.

Bầu không khí càng thêm lúng túng.

Đồ Thành như đã hiểu được tâm tư Uông Tư Niên, trầm mặc một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, nói: "57, 000 642 đồng."

Uông Tư Niên không rõ: "Đây là gì?"

Đồ Thành nói: "Ngoài căn nhà anh tôi lưu lại, đây chính là toàn bộ gia sản của tôi."

Uông Tư Niên vẫn ủ rũ như cũ, ôm cái trán bị thương, liếc mắt hỏi: "Nói với tôi cái này làm gì?"

Đồ Thành không trả lời, tự mình nói tiếp: "Lương cơ bản của công chức cũng không cao, trừ đi tiền bảo hiểm tiêu dùng các loại, có lẽ mỗi tháng còn tầm hơn sáu ngàn." Ngừng một chút, bổ sung một câu, "Nếu bắt được phần tử tội phạm cực kỳ nguy hiểm sẽ có tiền thưởng, thu nhập hàng năm có lẽ được khoảng một trăm năm mươi đến hai trăm ngàn."

"Tính lương cơ bản của anh đi," Uông Tư Niên nghe đến chữ "nguy hiểm" mà run cả người, nhưng vẫn mạnh miệng, "Mất mạng mới có tiền, lại nói, chút ít đấy gọi là tiền sao, mua cái đồng hồ đeo tay cũng không đủ."

Đồ Thành tiếp tục nhàn nhạt nói: "Nhà anh tôi cũng không lớn, 57 mét vuông hai phòng, mùa đông lạnh mùa hè ẩm, ở tầng hai."

Càng nghe càng thảm, Uông Tư Niên không nhịn được: "Sao anh nghèo thế? Dù gì anh và anh của anh cũng từng là đội viên Lam Hồ, lại nói, anh của anh đã hy sinh, quốc gia không bồi thường sao?"

"Có, nhưng đưa cho người khác rồi." Đồ Thành bình tĩnh nói, "Tôi còn có một người em trai đang sống cùng gia đình dì ở Nội Mông Cổ, em ấy tuổi nhỏ, hai năm trước ngã ngựa bị bại liệt, trong nhà rất khó khăn. Cha tôi hồi nhỏ rất thân với dì ấy, không có dì ấy sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp của gia đình chúng tôi, vì vậy tôi liền gánh tiền thuốc thang của em ấy."

"Ờ, loại người ngu ngốc như anh sẽ tự ôm việc vào người." Uông Tư Niên bĩu môi, tay vẫn ôm trán không buông, "Tôi chỉ thuận miệng bảo anh nghèo thôi, anh không cần gấp gáp lý luận như vậy dọa tôi chạy."

"Cũng phải." Đồ Thành cười cười, quay đầu nhìn Uông Tư Niên.

Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt lại có vẻ càng thêm sâu xa, Uông Tư Niên lúc này không chống đỡ được với ánh mắt như vậy, vừa chờ mong lại vừa sợ thất bại, càng không tự nhiên mà run cầm cập một hồi.

Đồ Thành nhẹ gỡ hai tay đang ôm trán của Uông Tư Niên, sau đó ghé đến, hạ lên trán đối phương một chiếc hôn.

"Anh..." Cảm giác tê dại truyền từ trán đến đáy lòng, tim Uông Tư Niên đập kịch liệt, rồi lại hoàn toàn không thể động.

"Anh muốn nói cho em biết, người em yêu cũng yêu em này, anh ta ngờ nghệch đến độ không nói được một câu tâm tình dễ nghe, anh ta không biết ăn nói vì luôn cảm thấy tự ti, anh ta hoàn toàn khác so với những người em từng tiếp xúc, anh ta thực sự không mua nổi kim ốc gì..." Người đàn ông này không quen bày tỏ, cũng chưa bao giờ nói ra tiếng lòng cùng bất cứ người nào, khi nói có vẻ xấu hổ nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng từng chữ, "Nhưng anh ta sẽ bảo vệ em, che chở em, sẽ trở thành hòn đảo để em an tâm cập bến sau cuồng phong sóng dữ___"

Nghe đến đoạn "người em yêu cũng yêu em" Uông Tư Niên đã mừng đến điên rồi, không chờ nổi Đồ Thành nói hết lời đã nhào tới, hai tay nâng mặt đối phương, mạnh mẽ chiếm lấy môi hắn.

Một nụ hôn dài, kịch liệt, tràn đầy thâm tình, Đồ Thành biến thủ thành công, Uông Tư Niên vừa nhiệt tình đáp lại môi lưỡi đối phương vừa chủ động cởϊ qυầи áo ướt dính trên người. Sau khi gỡ bỏ ràng buộc, hắn dạng chân ngồi lên người Đồ Thành, đưa tay xuống dưới tìm kiếm.

"Em làm gì?" Hai tiếng "trách nhiệm" đúng lúc nhảy ra trong đầu, Đồ Thành ép bản thân bình tĩnh, đưa tay ngăn cái tay muốn gây rối kia lại.

Hai bàn tay dây dưa một hồi, một cái trong đó liền từ bỏ phản kháng. Hai người trán chạm trán, ngón tay Uông Tư Niên khéo léo đưa vào, giương mắt chăm chú nhìn Đồ Thành.

Cảm thụ hơi thở cực nóng của đối phương cùng cơ thể căng chặt trong nháy mắt, Uông Tư Niên cũng có một loại căng thẳng như của thiếu niên ngây ngô, hắn cố gắng bình ổn hô hấp của bản thân, đυ.ng nhẹ đầu lưỡi lên môi Đồ Thành, bật cười: "Đồ ngố, anh lại đỏ mặt."

Hai bên tai cực nóng, như một đám lửa cháy về phía dưới, Đồ Thành cũng biết mặt mình đã đỏ đến chẳng ra làm sao nữa. Hắn thử điều hòa hô hấp, kìm lại du͙© vọиɠ, nhưng vị trí then chốt đã thất thủ, theo mỗi lần xoa nắn của Uông Tư Niên không nhịn được mà run rẩy.

Cơ quan sinh dục không ngừng lớn thêm giữa những ngón tay, gân xanh bên ngoài từng chiếc nổi lên, thoáng chốc đã vừa cứng vừa nóng đến độ cầm không được. Uông Tư Niên điều chỉnh tư thế ngồi của mình trong l*иg ngực Đồ Thành, cẩn thận lấy nơi kia của mình ra, chợt một tay ôm cổ Đồ Thành, tay kia thì nắm lấy tay đối phương.

Hai người mười ngón bao lấy nhau, Uông Tư Niên đưa hai thứ kia vào cùng một chỗ, dẫn dắt Đồ Thành cùng xoa nắn cơ quan sinh dục của hai người. Ngón tay Đồ Thành thon dài, lòng bàn tay ấm áp còn phủ một lớp chai mỏng, ma sát trên da thịt trắng mịn lại có một loại thoải mái không nói nên lời.

Chờ Đồ Thành đã hoàn toàn ngạnh lên, Uông Tư Niên càng đặt thêm chú ý lên thứ đồ của chính mình, hắn vùi mặt vào cần cổ ấm áp rắn chắc của Đồ Thành, càng ra sức vuốt lên vuốt xuống.

Rất nhanh đã tới giới hạn, Uông Tư Niên dùng tay bao lấy phần đỉnh, khàn giọng rêи ɾỉ một tiếng liền bắn ra trong lòng bàn tay mình.

Uông Tư Niên dẫn dắt tay Đồ Thành, để đối phương xoa lên phía sau của mình, đầu ngón tay vừa chạm lên phần da thịt xếp nếp mềm mại ấy đã nhanh chóng tránh ra. Hắn không tự chủ đưuọc mà lên xuống hầu kết, liên tiếp làm động tác nuốt nhưng kỳ thực cổ họng đã nóng ran khô khốc.

Lúc Đồ Thành chưa được điều đến cục thành phố đã từng xử lý qua một án liên quan đến đồng tính, một cậu ngụy nương muốn đi lừa tiền của bạn mạng nên hẹn người ra ngoài, không ngờ lại bị tên kia hạ thuốc, kéo vào xe rồi đi cửa sau luôn. Nói chung hai người này cũng không ai tốt đẹp cả. Lúc thẩm vấn cần ghi chép tường tận, cậu ngụy nương vốn đẹp, lúc miêu tả chi tiết quan hệ còn chi tiết phóng túng, đồng sự thẳng nam của Đồ Thành nghe mà mặt đỏ tới mang tai, suýt chút nữa đã cương, Đồ Thành vậy mà vẫn giữ mặt lạnh, chẳng có hứng thú gì.

Hắn cũng không phải là không biết gì đối với việc hai người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, nhưng không ngờ trải nghiệm cá nhân lại khiến người không đỡ nổi như thế, Đồ Thành thử ngăn sai lầm phát sinh, khàn khàn nói: "Anh có nhiệm vụ, không thể..."

"Đàn ông sao lại nói mình không thể?" Tên đã lên cung sao có thể nói lý lẽ, Uông Tư Niên phì cười, lại mềm nhũn dựa vào người Đồ Thành, đưa tay mình ra phía sau, nói, "Anh ôm em, để em tự làm..."

Ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến vào phía sau, Uông Tư Niên vừa mở rộng cho bản thân vừa ngửa đầu đòi hỏi hôn Đồ Thành. Đầu lưỡi hai người quấn quýt, hôn đến ẩm ướt dính nhớp, chờ phía sau đã mềm hơn, hắn lại đưa thêm một ngón tay vào.

Da thịt dán vào nhau dây dưa, nơi đã cứng ngắc lại càng thêm cứng, nơi đang mềm lại càng mềm nhũn. Thấy độ cháy đã đến lúc, Uông Tư Niên hơi dịch chân, nâng mông lên, nhắm cơ quan sinh dục đã hoàn toàn cương ngạnh, từ từ ngồi xuống.

Phần đỉnh vừa tiến vào, bắp thịt toàn thân Đồ Thành trong nháy mắt căng chặt, một đường gân xanh hiện lên nơi bụng dưới rắn chắc như tường thành của hắn, tựa vết nham thạch rạn nứt, phát tán về bốn phía.

Nơi ấy vừa dính nhớp lại ấm nóng, như dầu mỡ đọng lại rồi tan chảy trên qυყ đầυ mình, sau lại bao lấy chặt chẽ, tư vị tuyệt không thể tả.

Đè xuống phần kích động muốn xuất tinh, Đồ Thành thở vô cùng gấp, tên đàn ông có khả năng chạy vạn mét chưa bao giờ thở nặng nề đến vậy.

"Thả lỏng chút, đừng vội..." Vẫn là Uông Tư Niên chủ động, hai người môi dán môi hôn liếʍ, chóp mũi đυ.ng vào chóp mũi đối phương.

Tuy rằng Đồ Thành không có kinh nghiệm trên phương diện này nhưng hắn cũng thấy lạ, vì sao bản thân cứ như em gái mới lớn vậy chứ?

Không kinh nghiệm thì không kinh nghiệm, bản chất là một người thật thà dũng mãnh, thứ đồ kia của Đồ Thành cũng vừa thô vừa cứng, quả thực chả khác gì làm bằng sắt, Uông Tư Niên chỉ nuốt được một đoạn nhỏ đã đau đến nhăn nhúm mặt mày, cả nước mắt cũng chảy.

Uông Tư Niên dừng lại, thở một hơi. Để bản thân không ngã, hắn dùng hai tay ôm cổ Đồ Thành, làm nũng nói: "Anh dìu em ngồi lên đi, em đau đến hết sức rồi."

Người nọ ngồi lọt thỏm trong l*иg ngực mình, bàn tay lớn của Đồ Thành nắm lên bắp đùi Uông Tư Niên, hơi tách hai bờ mông ra, sau đó phát lực eo đỉnh lên, đồng thời lực tay hướng xuống dưới để thứ kia của mình tiến vào đối phương.

Uông Tư Niên nức nở rên một tiếng, Đồ Thành sợ làm đau hắn bèn vội vàng dừng lại: "Em ổn chứ?"

Hắn hỏi cẩn thận từng chút, cả trán ướt đẫm mồ hôi, Uông Tư Niên không khỏi cảm động, run giọng trả lời: "Ổn, ổn lắm... Tiếp tục..."

Lúc có thứ xâm nhập vào thân thể, Uông Tư Niên ngồi dựa lên cơ ngực to lớn của Đồ Thành, lần thứ hai chôn mặt vào cần cổ đối phương, cảm thụ phân thân dũng mãnh tựa kim loại của Đồ Thành tiến vào, thực sự vô cùng đau đớn, hắn liền há mồm cắn lên vai người kia.

Tuy Uông Tư Niên là phái hành động nhưng trong lòng phần nhiều là khủng hoảng, hắn sợ bản thân chủ động quá sẽ chọc giận Đồ Thành, nhưng vẫn muốn dùng thân thể mình để làm một phần chứng minh.

Trái tim cứ lên xuống lo lắng, mãi đến tận khi thứ kia của Đồ Thành hoàn toàn tiến vào mới coi như hoàn toàn yên lòng.

Hắn và người hắn yêu đã hợp lại làm một rồi. Linh hồn giao hòa, thân thể cũng có thể thân mật.

Lần đầu tiến vào cũng không quá mức vui vẻ gì nhưng vì là người mình yêu nên càng thêm thỏa mãn. Uông Tư Niên nâng mặt Đồ Thành, vừa hôn sâu đối phương vừa tự nhấp nhổm.

Chính mình hiểu rõ bản thân nhất, đến lúc chạm đúng nơi, hắn bỗng "A" một tiếng, cả người mềm oặt khuỵu xuống.

"Thành ca ca..." Uông Tư Niên run rẩy trong l*иg ngực Đồ Thành, miệng niệu đạo thoải mái rỉ chất dịch, dường như không thể khống chế, "Em không động đậy được nữa, anh làm đi..."

Đồ Thành kê nội y đã ướt nhẹp dưới thân Uông Tư Niên, để thân thể hắn nằm ngang trên mặt đất, hai người chia lìa trong ngắn ngủi rồi nhanh chóng kết hợp thật sâu.

Thân thể lửa nóng kia như dụ dỗ hắn thâm nhập, Đồ Thành xông tới, hoàn toàn không lo tới cái gì mà "chín cạn một sâu", chỉ một mực mạnh bạo đâm vào.. Hai chân dài của Uông Tư Niên quặp chặt phần eo mạnh mẽ thon dài của Đồ Thành, nội y mỏng manh căn bản chẳng lót được gì, hắn bị Đồ Thành đè xuống, lưng ma sát với mặt đất, chỉ cảm thấy da lưng bị đất đá trong động này mài ra hoa rồi.

Vẫn chưa được thoải mái, nhưng cho dù có không thoải mái cũng không cam lòng kêu ngừng. Trong lòng Uông Tư Niên có mấy phần bực bội nhưng lại vạn phần ngọt ngào, hắn hôn Đồ Thành, vuốt ve cơ thịt cường tráng, nghĩ ngợi, dáng tốt như vậy cũng không tiếc tiền vốn, mình cứ hi sinh một hồi, dùng thêm chút thời gian luyện cho anh ấy là được.

- --

Hal: (*) Về lớp 7 học không các bạn =)))) Câu gốc là "Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên" nhé ;;v;; Tính để nguyên vì đây là thơ nhưng sợ khó hiểu với lại không hợp ngữ cảnh hiện đại nên dùng bản dịch luôn.

(**) Đẳng cấp nhan sắc của meo meo, ngạt nước vẫn đẹp đến không thở nổi =))))) À chết... đang ở dưới nước thì đúng là khó thở thật...

Thôi đùa đấy, nghiêm túc thì, liệu đoạn này có phải đang miêu tả tình cảnh của chính Uông Tư Niên không? Vẫn luôn bị vây khốn bởi quá khứ, cảm thấy nghẹt thở; thế nhưng người ngoài nhìn vào lại chỉ thấy mặt kiêu hãnh xinh đẹp của hắn.

(***) Trương Thuận là nhân vật trong Thủy Hử, vì bơi lặn giỏi và da trắng nên có biệt danh Lãng Lý Bạch Điều, Lụa trắng trên sóng.

Đón thất tịch vui vẻ, đại ca và meo meo về cùng một nhà =))))))

Đậu má lần nào tả người đại ca em cũng sợ vl sợ các chị ạ =)))))) Sợ cho meo meo ấy huhu =))))))