Tuy rằng Vu Quy Dã đã sớm biết mình được các cô cậu khắp thiên hạ hâm mộ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được bút danh của mình từ người bên cạnh, cảm giác này vẫn rất mới lạ.
Đặc biệt là... còn bị người ta giới thiệu để anh “tham khảo” tác phẩm của mình.
Suýt chút nữa thì Vu Quy Dã bật cười thành tiếng, anh không ngờ tới Yến Kỳ Vũ lại từng đọc sách của mình, đã vậy còn rất sùng bái.
Anh thăm dò đánh ra mấy câu.
Điền Dã: Đương nhiên tôi biết Quân Tử Quy Dã.
Điền Dã: Nhưng phong cách của tôi và anh ấy khác nhau, anh ấy chưa từng viết khoa học viễn tưởng.
Điền Dã: Mao Mao, cô thích anh ấy như thế, chẳng lẽ cô là fan của anh ấy à?
Điền Dã: Đúng rồi, tôi nhớ trong đại hội tác giả lần trước, cô đứng trên sân khấu nói có một tác giả mà mình thích nhất, chẳng lẽ chính là Quân Tử Quy Dã?
Vu Quy Dã và Yến Kỳ Vũ gặp nhau trong hoàn cảnh trùng hợp ở “thế giới 3D”, anh vẫn luôn cân nhắc khi nào sẽ giải thích vấn đề công việc của mình cho Yến Kỳ Vũ biết, trước đây Vu Quy Dã từng giúp cô về chuyện tiền lương, khiến cô cứ nghĩ lầm anh là một vị luật sư.
Khi đó Vu Quy Dã vẫn chưa thích cô, chỉ xem cô như là một người lạ có duyên, cho nên cũng không đập tan sự hiểu lầm đó của cô: có rất nhiều tác giả full time không muốn nói công việc của mình cho người khác biết, bởi vì sẽ thường xuyên bị hỏi những câu đại loại như “Ồ, cậu viết sách gì thế”, “Tặng tôi một quyển với”, “Tôi cũng muốn xem thử”.
Nhưng bây giờ bọn họ đã quen nhau lâu như thế, anh tin qua một thời gian ngắn là có thể cùng cô đốt củi khô thành lửa, vì thế anh quyết định thẳng thắn về công việc của mình. Nhưng Yến Kỳ Vũ rất tin tưởng, không nghi ngờ thân phận luật sư của anh, Vu Quy Dã cũng không tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.
Hôm nay Vu Quy Dã bất ngờ phát hiện cô gái này lại thích đọc sách của “Quân Tử Quy Dã”, anh chợt vui mừng: Nếu như Yến Kỳ Vũ biết “Vu tiên sinh Quân Tử Quy Dã”, chắc chắn sẽ không trách cứ lời nói dối của anh.
Đợi đến khi thoát khỏi nick ảo này, qua một thời gian ngắn nữa là anh có thể tiến hành theo kế hoạch để lộ thêm một thân phận khác.
Thật sự là kế hoạch không chê vào đâu được.
Tuy kế hoạch của Vu Quy Dã rất hay nhưng anh vốn dĩ đã không lường được tâm tư của con gái nhạy cảm cỡ nào.
Khi Yến Kỳ Vũ cách một lớp màn hình nhìn thấy câu hỏi của thầy Điền Dã, thì đầu bỗng “ù ù” muốn bùng nổ.
Hỏng bét rồi!
Làm sao bây giờ!
Cô lại có thể quên sạch những lời A Lâm từng nói!
Trước kia A Lâm còn nhắc nhở cô, đừng nói cho thầy Điền Dã biết tác giả cô thích nhất là một người khác, việc này giống như nói người con trái khác đẹp trai trước mặt bạn trai mình vậy, đối phương nghe xong sẽ rất tức giận! Hơn nữa cô còn phạm vào một tối kỵ, tự dưng lại bảo thầy Điền Dã đi học tập đại thần Quy Dã!
Đổi vị trí mà suy xét, nếu như thầy Điền Dã nói với cô, họa sĩ truyện tranh mà anh thích nhất là một người nào đó, còn bảo cô đi học phong cách của người đó, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất buồn...
Yến Kỳ Vũ nghi ngờ chỉ số EQ của mình đã bị bữa cơm tối quét sạch hết...
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể vắt hết óc liều mạng đi đường vòng. Cô chuyển động ngón tay, vô cùng đau đớn đánh ra mấy lời trái lương tâm.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, anh hiểu lầm rồi.
Tiểu Vũ Mao: Tác giả tôi thích nhất là người nước ngoài.
Tiểu Vũ Mao: Sách của Quân Tử Quy Dã chỉ là trùng hợp tôi có xem qua thôi.
Tiểu Vũ Mao: Tôi thích anh ấy, chính là kiểu tùy tiện thích mà thôi.
Tiểu Vũ Mao: Anh yên tâm, tác phẩm tôi thích còn nhiều hơn tôi thích anh ấy!
Tiểu Vũ Mao: [Tặng một trái tim sáng lấp lánh].gif
Nhưng kỳ quái là, tối hôm nay Yến Kỳ Vũ không chờ được câu trả lời của thầy Điền Dã.
Cô đâu biết rằng, người đàn ông ở nhà đối diện đang tự hỏi một vấn đề: ... Nếu không thì để “Quân Tử Quy Dã” cũng viết một bộ khoa học viễn tưởng nhỉ?
...
Một tuần nữa lại trôi qua, Yến Kỳ Vũ tiến triển nhanh chóng thần tốc hoàn thành nửa tập truyện tranh, thậm chí còn giành ra được nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Đối với việc này, bạn tốt A Lâm của cô vô cùng ghen tị.
A Lâm: Gần đây sao tốc độ tay của cậu nhanh thế?
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, cậu mời trợ lý rồi à?
A Lâm: [Cậu thật sự là một con heo nhỏ có tiền].jpg
Tiểu Vũ Mao: TwT
Tiểu Vũ Mao: Sao có thể chứ, cũng không phải cậu không biết, bây giờ vốn dĩ không tìm được trợ lý đáng tin.
A Lâm: Ai nói, không phải tớ là trợ lý đáng tin sao?
A Lâm: [Nhìn cho rõ cậu đang nói chuyện với con heo nào].jpg
Tiểu Vũ Mao: Đúng đúng đúng.
Tiểu Vũ Mao: Bây giờ vốn dĩ không tìm được trợ lý giống như A Lâm.
Tiểu Vũ Mao: Nếu tìm một trợ lý không ăn ý thì phải huấn luyện mệt chết người, còn không bằng tự vẽ.
A Lâm: Ơ? vậy sao tốc độ đột nhiên trở nên nhanh thế?
A Lâm: Tớ nhớ tốc độ của hai tụi mình không khác biệt lắm mà.
Tiểu Vũ Mao: Hì hì hì...
Tiểu Vũ Mao: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Tiểu Vũ Mao: Bởi vì đổi súng bắn chim thành pháo rồi!
A Lâm:...
A Lâm: QRTW... U... &(
A Lâm: ! ! ! ! ! ! ! ! !
A Lâm: [Cậu thật sự là một con heo nhỏ có tiền].jpg
A Lâm: Cậu đột nhiên trúng số hả?
Tiểu Vũ Mao: Không phải, đây là của Vu tiên sinh tặng tớ.
A Lâm: Ồ~~~~~
Hai người là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên Yến Kỳ Vũ có nói rất nhiều chuyện về Vu tiên sinh cho cô ấy nghe. Không phải cô cố tình khoe ân ái, chỉ là cô không kìm lòng được muốn chia sẻ với bạn những chuyện vui vẻ nho nhỏ ấy.
A Lâm là một cẩu độc thân nguyên chất 24K đã được kiểm chứng, bị đút vô số cẩu lương, còn đủ đóng gói mang đi cứu sóng mấy con chó lang thang khác trong tiểu khu.
Xét về bề ngoài, Yến Kỳ Vũ và Vu tiên sinh của cô chính là nam thanh nữ tú, còn xét ở bên trong, Yến Kỳ Vũ có thiên phú lại không ngừng nỗ lực, mà Vu tiên sinh kia nghe nói là người đàn ông ấm áp có thành tích cao, thu nhập cao, A Lâm cảm thấy, trên thế giới này không có đôi tình nhân nào xứng đôi hơn bọn họ.
A Lâm: Tớ đã hiểu~~~~
A Lâm: Đây là quà tặng~~
A Lâm: [Heo nhỏ mừng thầm].jpg
A Lâm: Không tệ không tệ, Vu tiên sinh của cậu rất biết hiểu ý đó nha~~~
A Lâm: Nếu như anh ấy mua cho cậu một cái túi ba vạn như người đàn ông khác, chắc chắn cậu sẽ không nỡ dùng. Nhưng đổi lại là máy tính ba vạn thì mỗi ngày cậu sẽ sờ tới sờ lui.~~~
Tuy cách đường dây internet, nhưng cũng không giấu được ý trêu chọc trong lời nói của A Lâm, Yến Kỳ Vũ bối rối, xấu hổ co lại trong chăn.
Tiểu Vũ Mao: Cậu cậu cậu cậu cậu hiểu lầm rồi! DiennDannLQDD~!
Tiểu Vũ Mao: Máy tính này là phần thưởng trong cuộc họp hằng năm của anh ấy, anh ấy không dùng nên cho tớ.
Tiểu Vũ Mao: >o