Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 20

Thời gian sau, Lạc Ninh chăm chỉ vùi đầu vào công tác, hàng ngày chỉnh sửa kịch bản, Tần Dịch Tắc ngồi bên cạnh chuyên tâm học thuộc lời thoại, thi thoảng sẽ giúp Lạc Ninh xem kịch bản, đưa ra một ít kiến nghị, hai người ở chung hòa hợp, hoàn toàn chính là trạng thái hôn nhân lý tưởng như trong thỏa thuận.

Đảo mắt đã qua hai tuần lễ, Lạc Ninh hoàn thành bản thảo gửi cho đạo diễn, Tần Dịch Tắc cũng thuộc tất cả lời thoại. Mắt thấy rất nhanh sẽ rời khỏi tinh cầu này, Tần Dịch Tắc liền đề nghị: “Ra ngoài đi dạo đi, cậu cũng nên để đầu óc nghỉ ngơi một chút.”

Lạc Ninh gật gật đầu, thay quần áo, cùng Tần Dịch Tắc tản bộ cạnh bờ biển.

Loại cát ở bãi biển tư nhân này nhẵn nhụi lạ lùng, Lạc Ninh chân trần dẫm lên bờ cát mềm mại, nhìn ra xa là cảnh tượng hải thiên nhất sắc (1), thích ý chậm rãi xoay người, nói: “Hoàn cảnh nơi này thật sự không tệ, đúng là rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật, nhưng đáng tiếc bị hai ta lãng phí. Dịch Tắc, sau này nếu anh gặp được người mình thích, nhất định phải dẫn cậu ấy đến nơi này, trải qua một tuần trăng mật thật sự đi.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Hắn hoàn toàn không muốn mang ai khác tới nơi này.

Cái giường lớn ở biệt thự kia, Lạc Ninh đã ngủ qua, Tần Dịch Tắc luôn cảm thấy không nên để người khác ngủ tiếp ở nơi đó.

Thấy Tần Dịch Tắc không nói lời nào, Lạc Ninh liền cười đùa: “Đúng rồi, anh ra mắt nhiều năm như vậy mà chưa truyền ra bất kỳ scandal nào cả, anh rốt cục thích loại hình gì vậy? Giới giải trí nhiều người đẹp như vậy, thật sự chưa từng gặp một ai khiến anh động lòng sao?”

Tần Dịch Tắc quay đầu lại nhìn về phía Lạc Ninh, cặp mắt cậu trong suốt tràn đầy hiếu kỳ, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tần Dịch Tắc chưa từng gặp qua ai cười rộ lên đẹp mắt như vậy.

Phút chốc, trái tim Tần Dịch Tắc dường như đột ngột chậm nửa nhịp, tiếp đến bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

—— chưa từng gặp một ai khiến anh động lòng sao?

—— vào thời khắc này, lẽ nào đây chính là cảm giác “động lòng”?

Tần Dịch Tắc lập tức dời mắt, hít sâu một cái ổn định nhịp tim dồn dập, khẽ nói: “Không có.”

Lạc Ninh dường như có hơi tiếc nuối, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tần Dịch Tắc, an ủi: “Đừng vội, sau này sẽ có thôi.”

“…” Tần Dịch Tắc không vui nhíu mày: “Cậu rất hi vọng tôi thích người khác?”

“Cũng không hẳn, nhưng chúng ta cũng không thể hợp đồng hôn nhân cả đời nhỉ? Tương lai anh sẽ gặp được tình yêu đích thực, đến lúc đó phải nói với tôi nhé. Yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, tôi sẽ dựa theo thỏa thuận dứt khoát ly hôn, để anh được tự do.”

Tần Dịch Tắc nghĩ thầm: Ai muốn ly hôn với cậu? Vô dụng đến mức chỉ duy trì cuộc hôn nhân này nửa tháng sao?

Vừa định mở miệng, Lạc Ninh lại đột nhiên nói sang chuyện khác, “Còn nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng là bạn tình hợp pháp, trở về còn phải hỏi thăm các trưởng bối, anh cứ nói đã đánh dấu tôi, đừng để họ nghi ngờ.”

Nghe cậu thản nhiên nói ra hai từ “đánh dấu”, bên tai Tần Dịch Tắc không khỏi hơi nóng lên: “Loại chuyện này mà cũng giả bộ được?”

Lạc Ninh chắc chắn gật đầu: “Yên tâm. Anh không nói, tôi cũng không nói, không ai biết được tình huống thật sự, các trưởng bối sẽ không tìm hiểu tỉ mỉ.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Vừa nghĩ tới phải đối mặt với các vị trưởng bối, Tần Dịch Tắc liền đầu đau như búa bổ.

Cũng may sau tuần trăng mật, hắn sẽ lập tức tiến vào tổ làm phim, sau đó mượn cớ “công việc bận rộn” không có nhiều thời gian ghé thăm các trưởng bối.

***

Đêm đó sau khi trở lại biệt thự, hai người nhanh chóng thu thập hành lý, đi ngủ sớm.

Nghĩ tới đây là đêm cuối Lạc Ninh ôm hắn ngủ, cục đá treo trong lòng Tần Dịch Tắc cuối cùng cũng rơi xuống.

Khoảng thời gian này tâm thần không yên, nhất định là do trong ngực thừa ra một người, nên mới ngủ không an ổn.

Nhịp tim bất thường, chắc cũng do làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật mà tạo thành.

Hắn sao có thể yêu thích Lạc Ninh được?

Cái tên gia hỏa dính người luôn chui vào ngực hắn, hắn còn hận không thể cách xa Lạc Ninh.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng động tác ôm Lạc Ninh lại vô thức ôn nhu hơn chút, còn săn sóc mà giúp Lạc Ninh đắp kín mền, chỉ lo cậu cảm lạnh —— dù sao Lạc Ninh vẫn là Nhị hoàng tử, vạn nhất qua tuần trăng mật lại ngã bệnh, hắn cũng không tiện ăn nói với bệ hạ.

***

Sớm ngày kế, hai người lái Thương Loan cùng nhau trở lại Thủ Đô Tinh, đến vương cung bái phỏng bệ hạ và vương hậu.

Không nghĩ tới cửa đại sảnh lại gặp cậu Lăng An.

Lăng An cười đến ý vị thâm trường, đi tới trước mặt Tần Dịch Tắc, nhẹ giọng hỏi: “Dịch Tắc, hưởng tuần trăng mật rất cực khổ phải không?”

“…” Tần Dịch Tắc chột dạ dời tầm mắt, “Rất tốt ạ.” Nhớ tới ngày đó lên diễn đàn Alpha cầu viện rồi bị cậu Lăng An nhìn thấy, Tần Dịch Tắc xấu hổ vô cùng, hận không thể lập tức biến thành không khí.

Lúc hai người cùng cậu đến đại sảnh, nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ thế nhưng cũng có mặt.

Vì thể hiện hai người tình cảm ngọt ngào, một giây trước khi vào cửa, Lạc Ninh đột nhiên nắm tay Tần Dịch Tắc.

Ngón tay của cậu thon dài mềm mại, bị cậu nhẹ nhàng nắm tay, tựa như lông chim phe phẩy qua đầu quả tim, khiến trái tim Tần Dịch Tắc bỗng run lên.

Quay đầu lại, đối diện với tươi cười trong mắt Lạc Ninh. Cậu nhìn Tần Dịch Tắc, dùng môi ngữ nói: “Phối hợp một chút.”

Tần Dịch Tắc đành phải căng da đầu nắm tay Lạc Ninh.

Lạc Ninh nhân cơ hội đan vào khe hở giữa những ngón tay của hắn, mười ngón liên kết, nét mặt vô cùng tự nhiên.

Hai người tay nắm tay tiến vào đại sảnh, cung kính cúi chào các trưởng bối.

Bệ hạ Caesar nở nụ cười ôn hòa, nhìn Lạc Ninh hỏi: “Trải qua tuần trăng mật có hài lòng không?”

Lạc Ninh cười nói: “Đương nhiên ạ, biệt thự bố trí đặc biệt ấm áp, mọi mặt đều được chuẩn bị rất chu đáo, nửa tháng nay, con và Dịch Tắc ở cạnh bờ biển thư giãn, thiếu chút nữa còn không muốn trở lại. Nếu có cơ hội, con vẫn muốn cùng Dịch Tắc ra ngoài du lịch, hưởng thụ thế giới hai người.”

Cậu nói hưu nói vượn mà mặt cũng không đỏ lên chút nào, Tần Dịch Tắc đành phải phối hợp nói: “Phụ hoàng yên tâm, chờ con quay xong bộ phim này, nếu như Lạc Ninh còn muốn ra ngoài du lịch, con sẽ rút ra thời gian cùng em ấy đi giải sầu.”

Caesar hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Nguyên soái liếc mắt nhìn Tần Dịch Tắc một cái, không lên tiếng.

Tướng quân Lăng Vũ căn bản là mặc kệ hai tên ảnh đế này, biểu tình bình tĩnh mà ngồi một bên uống trà.

Ba ba Lăng Viễn quan tâm hỏi: “Lạc Ninh, con mấy năm nay vẫn luôn dùng thuốc ức chế trong thời gian dài, sau khi bị đánh dấu thân thế có vấn đề gì không? Nếu cảm thấy không ổn, phải đến bệnh viện kiểm tra ngay.”

Lạc Ninh khẽ mỉm cười, giả vờ xấu hổ nói: “Ba ba yên tâm, con không sao. Mấy ngày đó, Dịch Tắc chăm sóc con rất tốt.”

Vài tầm mắt đồng loạt bắn về phía Tần Dịch Tắc.

Tần Dịch Tắc sau lưng lạnh toát, đành phải nhắm mắt nói: “Thân thể Lạc Ninh thật sự không có vấn đề.”

Lăng Viễn hỏi: “Thương Loan, tin tức tố của chủ nhân ngươi bình thường không?”

Bị chỉ tên, Thương Loan run rẩy đi ra, nó không phải loại cơ giáp bán đứng chủ nhân, thế nhưng trước mặt vương hậu nó cũng không dám nói dối! Chủ nhân rõ ràng không bị đánh dấu, đến bây giờ vẫn còn là một xử nam. Bất quá, nếu nói ra chân tướng này, Thương Loan đoán chừng mình sẽ bị chủ nhân hủy thành một đống sắt vụn. Sau khi cân nhắc lợi và hại, nó không thể làm gì khác hơn ngoài giả vờ nghiêm túc nói: “Thân thể chủ nhân rất khỏe mạnh.”

Đây cũng không tính là nói dối nhỉ? Ngoại trừ không bị đánh dấu ra, chủ nhân xác thực “rất khỏe mạnh”.

Lăng Viễn yên lòng, không hỏi nhiều nữa.

Ngược lại cậu Lăng An lại tự tiếu phi tiếu nói: “Các con khi nào muốn có đứa nhỏ?”

Tần Dịch Tắc: “…”

Cậu, ngài biết rõ đôi ta đang diễn trò, đừng làm khó dễ chúng con được không?

Tần Dịch Tắc thật không tiện mở miệng, Lạc Ninh ngược lại bình thản ung dung, rất nhanh đem lời thoại đã sớm chuẩn bị nói ra: “Con và Dịch Tắc tình cảm rất tốt, có đứa nhỏ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chúng con đang còn trẻ, không bằng trước tiên qua vài năm hưởng thụ thế giới hai người. Dịch Tắc, anh cảm thấy thế nào?”

Đối diện với con ngươi trong suốt của Lạc Ninh, ánh mắt Tần Dịch Tắc không tự chủ được càng ôn nhu, nhẹ nhàng nắm chặt tay Lạc Ninh nói: “Chuyện này để em quyết định.”

Nguyên soái liếc mắt nhìn hai người một cái, khẽ nói: “Kỹ năng diễn xuất của Dịch Tắc tốt như vậy, nên thừa dịp còn trẻ, quay chụp thêm vài bộ phim ý nghĩa.”

Tần Dịch Tắc giật mình, không biết nguyên soái đây là khen hắn hay mắng hắn.

Cậu Lăng An cười híp mắt lại gần, ghé vào tai hắn nói: “Ý nguyên soái là, ánh mắt con nhìn Lạc Ninh so với trước đây ôn nhu hơn nhiều, chúng ta thiếu chút nữa bị tài năng diễn xuất của con làm cho —— tưởng rằng, con thật sự thích Lạc Ninh nhà ta.”

Tần Dịch Tắc: “……”

Sao có thể chứ? Hắn chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Ngay cả cậu Lăng An cũng có thể gạt được, điều này nói lên kỹ xảo của hắn ngày càng tinh vi.

***

Hai người trước mặt ông ngoại và cậu rất là chột dạ, ăn cơm xong liền mượn cớ phải về Tần gia bái phỏng, lái Thương Loan cấp tốc rời khỏi vương cung.

Vừa rời đi vương cung, Lạc Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phụ hoàng không hỏi nhiều, chúng ta cũng coi như tạm thời qua cửa.”

Tần Dịch Tắc cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Nguyên soái nhìn ra hai người bọn họ đang diễn trò, lẽ nào bệ hạ lại không thấy? Có câu “không ai hiểu con trai bằng cha”, bệ hạ hẳn phải càng biết rõ Lạc Ninh mới đúng, nhưng vì cái gì bệ hạ chẳng những không phản đối, trái lại còn tích cực thúc đẩy hôn lễ giữa hai người?

Còn đang nghi hoặc, máy truyền tin của Lạc Ninh đột nhiên vang lên.

Lạc Ninh nhận điện thoại, bên tai truyền đến thanh âm thẳng thắn của nam nhân trẻ tuổi: “Tiểu Lạc, tôi đã xem qua kịch bản anh chuyển đến rồi, nhìn chung nội dung không có vấn đề lớn. Mấy ngày nay anh có rảnh hay không? Trước ngày casting, tôi muốn gặp riêng anh, thảo luận một số chi tiết nhỏ về bộ điện ảnh này.”

Lạc Ninh không chút do dự gật đầu: “Không thành vấn đề. Tôi cũng vừa mới trở lại Thủ Đô Tinh, Vu đạo ngài cứ nói thời gian địa điểm, tôi tự mình qua đó.”

Đối phương trầm tư chốc lát, nói: “Vậy thì mười hai giờ trưa mai, ở phòng VIP 301 hội quán Lam Nguyệt Loan, thế nào?”

Lạc Ninh cười nói: “Được Vu đạo, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Chờ đến khi cậu cúp điện thoại, Tần Dịch Tắc không khỏi nhíu mày, ngữ khí vô cùng không hài lòng: “Cậu định gặp riêng vị đạo diễn này?”

Lạc Ninh rất thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, cậu ta xem xong kịch bản, muốn thảo luận với tôi một vài chi tiết nhỏ.”

Biên kịch gặp mặt riêng đạo diễn để trao đổi về bộ phim, lý do này không thể bình thường hơn được nữa, nhưng đổi lại đặt trên người Lạc Ninh lại làm Tần Dịch Tắc không quá yên lòng. Vạn nhất vị đạo diễn kia nhân phẩm không tốt, táy máy tay chân với Lạc Ninh, Lạc Ninh biết phải đối phó thế nào ư? Giới giải trí đâu đâu cũng là quy tắc ngầm, Lạc Ninh chỉ được liệt vào hàng người mới, dung mạo xuất chúng như thế, cười rộ lên đẹp mắt đến vậy, nếu không biết nặng nhẹ qua hai chén rượu, hậu quả không thể tưởng tượng nổi…

Tần Dịch Tắc càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức nghiêm túc nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Lạc Ninh quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn: “Tôi đi thảo luận về kịch bản với đạo diễn, anh theo tôi làm gì?”

Tần Dịch Tắc: “…”

Đúng vậy, hắn nhàn rỗi kiếm chuyện để làm gì?

Cho dù có là “người nhà đi cùng”, hắn bất quá chỉ được tính là người nhà giả mà thôi.

Khóe miệng Tần Dịch Tắc khẽ run rẩy, trầm mặc trong chốc lát, mới nghĩ ra một lý do: “Ngày mai vừa lúc tôi có hẹn với một người bạn, cũng gặp nhau ở Lam Nguyệt Loan.”

Cái lý do này miễn cưỡng đến mức chính hắn cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Lạc Ninh cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nói: “Vậy thì cùng đi, vừa vặn tiện đường để Thương Loan đưa anh.”

Thương Loan lập tức xông ra: “Được được, ta rất vui lòng tiện đường đưa Tần tiên sinh. Yên tâm, có ta ở đây, paparazi tuyệt đối không theo đuôi được!”

Tần Dịch Tắc không được tự nhiên mà dời tầm mắt, khẽ nói: “Ừ, làm phiền cậu.”

Người khác cũng không biết thân phận thực sự của Lạc Ninh, lỡ may gặp phải quy tắc ngầm, có thể Lạc Ninh sẽ khó mà ứng phó được.

Hắn theo cùng, chỉ là vì bảo đảm an toàn của Nhị hoàng tử điện hạ.

Hoàn toàn không vì nguyên nhân nào khác.

Chú thích:

(1) Hải thiên nhất sắc: Trời biển một màu.

Ritt: Mỗi khi Lạc Ninh cười, tui lại ngửi thấy mùi âm mưu là sao vầy nè. Là do tui tưởng tượng à:((((((( Thực ra cậu ấy rất ngây thơ đơn thuần đúng hem >.