Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)

Chương 31

Cậu ngồi đó, thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, mới vài phút trước khi nhìn thấy nó cậu vui bao nhiêu thì giờ đây nhìn chiếc kim đồng hồ nhích từng giây cậu cảm tưởng như nó đang từng giây mà rút đi hơi thở của cậu.

Một lúc sau cậu cuối xuống nhặt tờ giấy lên, cố gắng bắt chính mình nhìn từng chữ tiếp theo, phía trước dù biết là khó khăn là đau khổ nhưng vẫn phải bước tiếp, cậu không có sự lựa chọn, không có cơ hội lùi bước, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu nhận lấy những điều như vầy, chẳng phải cũng đã quen rồi sao… nhưng sao vẫn cảm thấy đau như thế này.

“Tiểu Khải ah, tính ra thì em biết chị cũng gần 2 năm rồi đúng không?Nhiêu đấy thời gian có đủ để em dành một góc nhỏ cho chị không nhỉ? Nhưng đối với chị nhiêu đấy thời gian cũng đủ để chị giữ em vào một góc riêng bất khả xâm phạm trong lòng chị rồi. Không biết em như thế nào chứ những lúc được trò chuyện với em là những lúc chị vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, tuy cũng có lúc chị làm em buồn, rồi giận nhưng chị nghĩ như thế mới là cuộc sống, phải có lúc này lúc kia chứ không thể một màu mãi được như thế thì chán lắm phải không?Cảm ơn em, cảm ơn em trong hàng ngàn người hâm mộ em, yêu thích em em lại chọn chị, chị chắc là người may mắn nhất thế giới này rồi nhỉ, cảm thấy nhân sinh 20 năm của mình được biết đến em, được gặp em, được nói chuyện với em quả thật là không có gì hối tiếc.

Được quen em đã là điều may mắn nhất của chị rồi, nên chị chưa có bao giờ có suy nghĩ là được gặp em, dù có cơ hội đi chăng nữa chị cũng sẽ đứng từ xa mà nhìn em, chứ không phải đứng trước mặt em, bởi vì chị biết khoảng cách giữa em và chị xa như thế nào, nó không chỉ là khoảng cách giữa 2 đất nước, giữa 2 phong tục, tập quán, ngôn ngữ khác nhau mà nó còn là khoảng cách giữa thần tượng và fan, tuy cũng là người với người nhưng lại mang hai thân phận, địa vị khác nhau, một người đặc biệt một người bình thường nên khoảng cách đã xa lại càng xa hơn, em là thần tượng, có rất nhiều, rất nhiều người yêu mếm em, trong rất nhiều người đó có chị, trong hàng ngàn cánh tay giơ ra muốn chạm vào em chị vô tình chạm được vào cánh tay cũng đang đưa ra của em, nhưng nếu một lúc nào đó em không đưa cánh tay mình ra thì dù có cố thế nào chị không thể chạm vào được, hoặc lẫn trong đám người đó em làm sao nhận ra được đâu là cánh tay của chị, … bởi thế nên chị cố tình vạch ra một ranh giới với em, dù đã tận lực che dấu nhưng em vẫn cảm nhận được, chị không cho em thấy mặt cũng chính bởi thế, bởi chị biết khi mà em gặp được chị cũng chính là lúc ranh giới chị dựng lên bị phá bỏ. Nếu có thể chị hi vọng chị gặp em muộn hơn một chút để chị có thêm chút thời gian nữa nói chuyện với em.

"Tiểu Khải ak, bây giờ con đường em đi khó khăn hơn nhưng cũng rộng mở hơn rồi, bởi em đã 18 tuổi rồi mà, trưởng thành rồi đó, em chẳng bảo là trưởng thành thật tốt nên em cũng phải “thật tốt” như lời em nói nha. Chị có nghe ở đâu đó nói rằng “ở những độ tuổi thích hợp nên làm những chuyện thích hợp”, bởi vậy ở độ tuổi của em là học thật tốt, cố gắng thật tốt làm những việc mà em yêu thích, ngày ngày vui vẻ, khỏe mạnh, càng ngày càng tỏa sáng trên con đường em đi để không phụ sự kỳ vọng của hàng triệu người hâm mộ, yêu thương em ngoài kia nhé! Tương lai đang chờ phía trước của em là những sân khấu lớn với sức chứa hàng ngàn người, là những dự án, tác phẩm, vai diễn được hàng ngàn người biết đến và công nhận mà trên con đường đi đến đó chị hi vọng sẽ không có gì khiến em vướng bận, không có gì làm ảnh hưởng, cản trở đến em, chị biết không thể nói tuyệt đối được, sẽ có lúc có một vài người, một vài việc sẽ gây cản trở tới công việc, quyết định của em, dù là em tình nguyện mình vì người đó mà chịu ảnh hưởng nhưng chị hi vọng người đó không phải là chị, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, dù em có nghĩ hay là do chị tự suy diễn là chị có sức ảnh hưởng tới em cũng được, nhưng chị thật không dám nghĩ một ngày nào đó vì chị mà con đường em đang đi gặp cản trở, khó khăn, dù cho 1/100 khả năng xảy ra chị cũng không cho phép mình có cái quyền đó. Em nói chị hèn nhát cũng được, trốn tránh cũng được hay vô tâm, tàn nhẫn cũng không sao, chị nhận hết miễn sao những điều chị làm không làm ảnh hưởng đến em là được.

Chị không hi vọng em sẽ nhớ nhưng hi vọng những hồi ức mà chị lưu lại cho em sẽ là những hồi ức đẹp. Xin lỗi vì chị đi mà không nói được một tiếng từ biệt tử tế nào với em, cũng không giữ lời hứa của mình gặp em một lần nữa, xin lỗi. Chị biết lúc này xin lỗi cũng không làm cho em bớt khó chịu trong lòng nhưng ngoài từ này ra chị không biết phải nói với em sao nữa. Ak… còn một chuyện nữa mà lúc trước chị quên chưa nói với em “Chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, hạnh phúc, đạt được những gì em mong muốn”"

Một giọt, hai giọt…nước rơi xuống tờ giấy làm nhòe đi một vài chữ, nước mắt nam nhi rất khó rơi xuống chỉ những lúc đau không chịu nổi nó mới bất giác kết thành nước mà rơi ra ngoài.

Tại sao? Tại sao?... những người mà cậu quan tâm, những người mà cậu yêu quý lại lần lượt dùng cách này hay cách khác mà rời xa cậu, tại sao cậu vừa mới khó khăn lắm trái tim mới mở ra vì một người, vừa mới được hưởng một chút cảm giác ấm áp, hạnh phúc thế mà bây giờ lại làm cho nó cảm thấy lạnh giá, đau đớn như thế này, ai có thể nói cho cậu biết cậu đã làm sai cái gì mà phải nhận lấy những nổi đau này không? Có phải đây là cái giá mà cậu phải trả khi đứng trên cao, khi đã nhận được quá nhiều sự yêu thương của mọi người không?

Cô chỉ nghĩ, chỉ lo lắng đến việc làm ảnh hưởng đến sự nghiệp, tương lai của cậu nhưng còn trái tim cậu bị cô làm cho tan nát, chảy máu thì phải làm sao? Sao lúc nào cô cũng tàn nhẫn, độc đoán như thế, nói đi là sẽ đi, đến cả một cơ hội để nói…cũng không? Cô có từng thử suy nghĩ đến cảm nhận của cậu không?