4h30 chiều cô có mặt tại cổng, từ giờ tới lúc bắt đầu còn hơn 2 tiếng nữa nhưng fan hâʍ ɦộ đã đứng chật hai bên cổng vào, đây chắc toàn là fan của cậu, thấy bảng hiệu, băng rôn, đủ các kiểu giăng đầy hai bên cổng kéo dài tận ngoài đường,màu lam chói cả một góc trời, đoàn người vừa giơ băng rôn vừa hô to khẩu hiệu
- Từ khi bắt đầu cho đến tương lai vì Vương Tuấn Khải
- Từ lúc bắt đầu cho tới tương lai vì Vương Tuấn Khải
-....
Tiếng reo hò của fan vang to thu hút không ít ánh mắt người qua đường. Cô lần đầu tiên chứng kiến cảnh tiếp ứng hoành tráng như thế này có chút kinh ngạc nhưng phần nhiều là phấn kích. Hằng ngày ngồi trước màn hình xuýt xoa, hâm mộ, ước ao được một lần như bọn họ, có thể gần các cậu như thế, có thể hô vang những câu nói yêu thương chân thành của mình cho các cậu nghe như thế, có thể làm một chút gì đó cho các cậu như thế. Việc tưởng chừng như nhỏ bé, rất dễ dàng đối với bất kì một fan nội nào nhưng đó lại là việc to lớn, rất khó khăn đối với những người fan ngoại như cô.
Đều tưởng chừng như xa vời khó thực hiện kia, thế mà giờ đây cô đang đứng tại vị trí này, vị trí mà trước kia chỉ có thể nhìn qua màn hình ước ao, có chút không chân thực, giống như mình đang ở trong giấc mơ mà bao lần nằm mơ vậy.
6h 00 một chiếc xe màu đen tiến vào, cửa mở ra, fan hú hét. Cô cứ tưởng là Vương Tuấn Khải xuất hiện, bỗng nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp nhưng sau đó nghe fan hô
- Lưu Hạo Nhiên, Lưu Hạo Nhiên.
Phù. Cô thở ra, hixhix cô nhận ra mình khẩn trương quá rồi.
Tiếp theo sau đó tiến vào cổng là Trương Nhất Sơn, Đồng Tử Kiện và Vương Đại Lục,
mỗi một người tiến vào fan đều hô to tên người đó, người bên ngoài nhìn vào không biết sẽ nghĩ đây là fan của bọn họ nhưng thật ra đều là fan của Vương Tuấn Khải, có lẻ đây gọi là "yêu ai yêu cả đường đi " thì phải, fan yêu thích Vương Tuấn Khải nên những người yêu thương bên cạnh cậu họ cũng cổ vũ, như là một cách fan tỏ lòng biết ơn của mình đến những người thương yêu, chăm sóc cậu vậy.
Cứ mỗi một lần có người tiến vào, cô lại khẩn trương, rồi lại thở phào vì không phải, cô không biết cái cảm giác chờ đợi nó mệt tim như thế này. Nhìn bàn tay toát mồ hôi cô kinh thường chính mình mới có vầy mà đã không kiểm soát được vậy đến khi gặp cậu cô sẽ ra sao. Bỗng có người la lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
- Đến rồi, đến rồi.
Lúc này, có 1 chiếc xe tiếp tục hướng tới cổng, fan bây giờ hò hét càng lúc càng to, bắt đầu chen lấy ép sát hai bên cổng làm bảo vệ hai bên phải nắm tay tạo thành 1 bước tường người ngăn lại, nhìn cảnh tượng như ong muốn vỡ tổ như vậy cô không dám đi lên chen lấn, cô sợ với trình trạng của mình hiện giờ chân tay có chút luống cuống, khi mà tiến lên có khi nào bị đám người kia đè bẹp không thương tiếc không. Cô né người qua một chỗ trống len theo những khe hở trên đầu người nhón chân nhìn về phía trước. Vào những lúc như thế này cô cảm thấy thật bi ai cho chiều cao 1m62 của mình.
Từ trên xe bước xuống là một đôi chân dài hoàn mỹ, tiếp theo là một gương mặt vừa quen vừa xa lạ, cô hầu như nín thở theo dõi từng động tác của cậu, lần đầu tiên cô nhìn thấy con người thật của cậu bằng xương bằng thịt, cô kích động đến mức cứng đơ người. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi caro đỏ kết hợp với chiếc quần Jean xanh bạc, tuy đơn giản nhưng làm toát lên khí chất thanh nhã, nhẹ nhàng, khỏe khắn của cậu con trai đang tuổi trưởng thành, nhìn cậu ở khoảng cách gần như thế này cô mới thấy những lời khen cậu trên mạng không sai tí nào, từ đôi mắt, sống mũi làn môi đến hình dáng của cậu đều hoàn hảo không góc chết. Thực tế bên ngoài cô cảm thấy cậu còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Thấy cậu như thế này cô mới cảm nhận sâu sắc cậu và cô khoảng cách xa như thế nào,có lẻ mãi mãi cô cũng chẳng bao giờ chạm tay tới cậu, giữa cô và cậu không chỉ là khoảng cách về địa lý mà nó còn là khoảng cách giữa một fan và thần tượng, giống như cô và cậu hiện tại vậy, tưởng chừng như rất gần cách nhau chỉ vài bước chân nhưng thật ra là cả một khoảng cách xa xôi, là khoảng cách giữa những bức tường người kia và khoảng cách giữa một người biết cậu, nhìn thấy cậu, gọi tên cậu nhưng cậu lại không nhận ra là ai, là tiếng của ai. Cô cảm thấy việc mình cố gắng giữ khoảng cách với cậu, cố gắng giữ ranh giới với cậu là đúng, cậu mãi là một thần tượng toả sáng của mọi người, bởi vì mang vầng hào quang đó nên không ai dám có suy nghĩ giữ cậu làm của riêng của mình, cô cũng vậy. Mặc dù nhìn thấy cậu đi ngang qua, không liếc mắt một lần về phía cô, cô cũng chợt có suy nghĩ ước gì mình cũng có một chút vị trí trong lòng cậu để cậu có thể vào những lúc như thế này có thể dừng ánh mắt trên người cô một lần nhưng cô biết đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô mà thôi, cô không thể ích kỷ mà có suy nghĩ như thế.
Cậu đi vào một lúc rồi nhưng Gia Hân vẫn chưa lấy lại cảm xúc của mình, vậy là cô đã gặp được cậu rồi đấy, ước muốn của cô đã thành hiện thực nhưng sao cô vẫn cảm thấy một chút chua xót trong lòng.