Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 33: Quả đào

Editor: demcodon

Lần này cậu hợp tác là Hạ Thanh lần trước gặp nhau ở cuộc họp thường niên Vương Ngu. Diện mạo Hạ Thanh là loại vẻ đẹp cổ điển truyền thống được người Trung Quốc nhận biết, kỹ thuật diễn của cô cũng không tệ, hai người hợp tác vẫn rất thuận lợi.

Bộ phim này là bộ đầu tiên Mạnh Vi Nghiên diễn vai chính, cũng là một phim trước mắt cậu mới tập trung lớn nhất. Mỗi ngày đội cái nắng nóng bức quay đến đổ mồ hôi đầm đìa, tất cả cảnh diễn đều không có thế thân nên người thật phải ra trận. Có một lần quay một đoạn diễn cảnh bị đám côn đồ lưu manh đuổi đánh, quay liên tục mấy lần mà cũng không qua. Cậu cũng chạy trốn thở hồng hộc, phối hợp với thật sự bị quăng ngã nhiều lần. Trên người phần lớn đều bầm tím, đầu gối càng bị cọ xát rách chảy máu một mảng lớn. Cậu cũng đều kiên trì quay cho xong, cũng tin tưởng bộ phim này nhất định sẽ cho mình thu hoạch đầy đủ.

Đầu tháng 8, Mạnh Vi Nghiên còn cùng Sở Chiêu lấy được thiệp mời khách quý giới doanh nhân đi đến sân vận động chứng kiến lễ khai mạc thế vận hội Olympic lần đầu tiên ở Trung Quốc. Quả thật là rung động lòng người, Mạnh Vi Nghiên ở sân vận động cũng kích động đến bùng nổ lòng yêu nước, bình thường còn thỉnh thoảng chú ý các trận đấu trong Olympic.

Lần này đoàn phim quay phim cũng không có đi quá xa, quay ngay tại một cái tỉnh cũ trong thành phố Bắc Kinh. Hôm nay sau khi kết thúc công việc cũng đã hơn 9 giờ tối. Mùa hè vào ban đêm vẫn còn chút oi bức, nhưng so với ban ngày đã mát mẻ rất nhiều.

Xe bảo mẫu của Mạnh Vi Nghiên đậu ở trong một góc tường, một ngày mệt mỏi hiện tại cậu chỉ muốn lên xe nghỉ ngơi một chút.

"Hửm? Đây là tiếng gì vậy?" Mạnh Vi Nghiên hình như nghe được một tiếng kêu mỏng manh.

Quý Đức đi phía sau cậu không có nghe được nhưng vẫn cảnh giác tiến lên phía trước kiểm tra: "Mạnh tiên sinh, là một con chó con."

Mạnh Vi Nghiên đi vòng ra phía sau xe, Quý Đức mở đèn pin để cho cậu nhìn kỹ. Thì ra là một con chó con choai choai, cả người bẩn thỉu dơ dáy co rút ở trong góc tường sau xe.

"Nó có phải bị thương hay không?"

"Đúng vậy, nhìn có máu."

Chó con nhìn thấy có người đến cũng ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn bọn họ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu uy hϊếp. Chỉ là có thể vì bị thương nên đầu của nó dần dần vô lực buông xuống, tiếng kêu cũng nhỏ đến đáng thương. Mạnh Vi Nghiên giật mình, tình cảm thương tiếc tỏa ra.

"Tiểu Nghiên, chúng ta đưa nó đi bệnh viện đi." Nhạc Nhạc dù sao cũng là cô gái thích nhất loại động vật nhỏ này. Mạnh Vi Nghiên cũng không có từ chối lấy cái khăn lông Nhạc Nhạc cầm trong tay ra chậm rãi đi tới.

"Mạnh tiên sinh, hay là để tôi đi bắt đi."

"Không được, anh quá hung dữ, sẽ dọa nó."

Nhạc Nhạc nghe lý do thế nhìn qua gương mặt nghiêm túc của Quý Đức cũng không nhịn được bật cười.

"Chó ơi, đừng sợ, anh dẫn em đi bệnh viện nha." Mạnh Vi Nghiên chậm rãi tiến tới. Chó con có thể cảm giác được ý tốt của cậu nên nhỏ giọng nức nở. Mạnh Vi Nghiên sờ sờ đầu của nó rồi nhìn kỹ vết thương trên người nó. Một cái chân trước của nó gấp khúc mất tự nhiên, phía trên còn có vết máu đã khô. Trên cổ cũng có vết thương, máu chảy ra dính lông đông thành từng nhúm từng nhúm, xem ra hẳn là đánh nhau với chó mèo khác gây ra.

Mạnh Vi Nghiên cẩn thận ôm nó lên để lên trên khăn mặt bao lấy, lại lấy ra cái khăn tay từ trong túi áo cột cố định cái chân trước của nó. Chó con cũng rất ngoan không có phản kháng.

"Đi thôi, chúng ta về tiểu khu, đến bệnh viện trong tiểu khu." Mạnh Vi Nghiên ôm chó con lên, ba người nhanh chóng xuất phát.

"Nhạc Nhạc, chỗ cô có phải còn nước không? Tìm cái ly đổ ra một chút."

Nhạc Nhạc nhanh chóng lấy nước khoáng dự phòng để trên xe, lại cầm ly nhựa trên xe cắt còn chừa chút đáy đổ nước vào. Nhạc Nhạc thật cẩn thận bưng nước đến trước miệng chó con. Chó con xem ra đã rất mệt, nhưng có lẽ là rất khát nên ngẩng đầu ngửi ngửi rồi nhích tới gần uống. Mạnh Vi Nghiên thấy nó còn có thể uống nước cũng yên tâm một chút.

Quý Đức cố gắng lái xe vừa nhanh vừa vững vàng, rất nhanh xe đã vào tiểu khu, trực tiếp đậu ở trước cửa bệnh viện thú cưng. Những người ở tiểu khu này không giàu thì cũng có địa vị, nên có rất nhiều người nuôi thú cưng. Bệnh viện thú cưng 24 giờ đều có người trực ban.

Đoàn người Mạnh Vi Nghiên vừa đi vào lập tức có nhân viên ra đón tiếp. Sau khi nói rõ ràng tình huống thì chó con đã được y tá ôm đi. Đầu tiên tắm rửa sơ cho nó, nó thật sự là quá bẩn. Mạnh Vi Nghiên không yên tâm cũng đi theo vào. Các y tá dù sao cũng chuyên nghiệp, sau khi cẩn thận tắm rửa cho nó thì rửa sạch miệng vết thương. Chờ lông của nó được tắm rửa sạch sẽ thì Mạnh Vi Nghiên mới nhận ra nó là một con chó lông vàng.

Y tá lại cắt những chỗ lông mọc dài của nó, tiếp theo cạo sạch lông xung quanh miệng vết thương.

"Chó con rất ngoan, một chút cũng không làm cho người ta lo lắng." Y tá nhìn ra được cũng là người rất thích động vật nhỏ. Mạnh Vi Nghiên khẽ cười cười.

Đúng lúc này Sở Chiêu lại gọi điện thoại đến: "Em còn ở trên đường hả?"

Mạnh Vi Nghiên đi ra ngoài bắt điện thoại: "Em đã đến tiểu khu, nhưng mà lúc trở về nhặt được một con chó con bị thương. Bây giờ em đang ở bệnh viện thú cưng trong tiểu khu."

"Cũng chỉ có em là lương thiện."

"Tại nó nằm cạnh xe em sao có thể không cứu chứ? Anh muốn đến đây hả?"

"Ừh, anh qua đón em."

"Anh lái xe qua nha, đừng đi bộ tới, chỗ này cách nhà hơi xa."

"Ừh, đã biết, anh quản gia."

Mạnh Vi Nghiên cười lắc lắc đầu cúp điện thoại tiếp tục trở về xem chó con.

Chờ lúc cậu trở lại thì bác sĩ đã tiêm thuốc mê cho nó, chó con đã ngủ say. Bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương, tiếp theo khử trùng cho nó, tiêm vắc xin phòng bệnh.

Lúc Sở Chiêu đi vào thì Mạnh Vi Nghiên đang nhỏ giọng hỏi bác sĩ một số việc cần chú ý. Chờ cậu hỏi xong thì Sở Chiêu thấp giọng hỏi: "Em muốn nhận nuôi nó hả?"

"Dạ, em vẫn luôn muốn nuôi một con thú cưng, nhưng lại không dám nuôi sợ đem những sinh mạng nhỏ yếu ớt này bị em không cẩn thận tổn thương nó. Nhưng nó nếu đυ.ng phải em thì cũng là duyên phận, so với lưu lạc bên ngoài thì tốt hơn."

Sở Chiêu nhìn thoáng qua chó con bị cạo một mảng lông có vẻ hơi xấu, trên mặt không tự giác mang ra chút ghét bỏ: "Hơi xấu."

"Chờ vết thương của nó tốt lên, ăn ngon một chút, lông dài ra sẽ thật đáng yêu. Nhà chúng ta lớn như vậy chỉ có hai người, cũng không có con nít, có nó cũng có thể náo nhiệt một chút."

Trong lòng Sở Chiêu hơi lung lay, đôi mắt người yêu sáng lấp lánh với vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, còn mang con nót ra nói thì làm sao hắn còn có thể không đồng ý chứ: "Anh chỉ là nói thôi, em muốn nuôi dĩ nhiên là có thể nuôi. Chúng ta nếu như không nuôi nó thì nó ở bên ngoài cũng không sống nổi, làm sao anh có thể nhìn một sinh mạng nhỏ bé cứ như vậy mà chết chứ."

Sở Chiêu hiên ngang lẫm liệt nói xong Mạnh Vi Nghiên cười như không cười nhìn hắn một cái. Cậu mặc kệ trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn đồng ý là được. Mà Sở Chiêu thật sâu cảm giác địa vị của mình bị uy hϊếp, còn là một con chó.

Mạnh Vi Nghiên vui vẻ vội vàng chọn lựa l*иg sắt xinh đẹp, đệm nằm, chậu cơm, đồ chơi dần dần thành một đống đồ lớn cho Quả đào. Bệnh viện thú cưng này vốn là phục vụ kẻ có tiền, đồ vật tự nhiên đều không rẻ, mấy thứ này đã tiêu hơn vài vạn. Sở Chiêu cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn chó con đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự một cái rồi đi thanh toán. Đúng rồi, Quả đào chính là tên Mạnh Vi Nghiên vừa mới đặt cho chó con lông vàng. Nó là một công chúa nhỏ đáng yêu, tên của nó được đặt xuất phát từ Mạnh Vi Nghiên thích ăn trái cây mà ra.

Kết quả chờ hắn xử lý xong hóa đơn quay lại thì nhìn thấy người yêu nhà mình bị mấy y tá hâm mộ vây quanh ôm hôn muốn kí tên, muốn bắt tay. Trong lòng mặc dù đối với nhiều người bên ngoài mơ ước người yêu nhà hắn rất khó chịu, nhưng cũng đối với sự cố gắng của người yêu chiếm được thừa nhận của mọi người mà mừng thay cho cậu. Đây làm cảm giác chua xót sảng khoái.

Bình thường hành trình của Mạnh Vi Nghiên rất bảo mật, cũng rất ít gặp được fan của mình, khó có dịp gặp được nên mấy cô gái nhỏ tràn đầy kích động. Cậu tự nhiên cũng không từ chối ký tên cho mỗi người và chụp ảnh chung với mấy người.

Mấy cô gái nhỏ kỳ thật lúc Mạnh Vi Nghiên vừa bước vào đã nhận ra, chỉ là trước đó đang bận việc không tiện đến gần thần tượng. Chờ làm xong công việc mấy người mới lập tức khuyến khích nhau đến muốn kí tên, không nghĩ tới thần tượng lại có tình yêu như vậy, bình dị gần gũi như vậy, so với trong phim truyền hình trong ảnh chụp còn đẹp trai hơn.

"Mạnh Vi Nghiên, anh còn đẹp trai hơn trên tivi nữa đó."

"Đúng rồi, đúng rồi, không nghĩ tới anh còn ở trong tiểu khu này. Em lại đi làm trong tiểu khu thần tượng ở."

"Cám ơn, chỉ là hy vọng mọi người đừng để lộ ra chỗ tôi ở."

Mấy cô gái nhỏ dĩ nhiên là đồng ý.

Đoàn người mua một đống đồ mang lên xe, Mạnh Vi Nghiên mở xe Sở Chiêu leo lên. Chờ hai chiếc xe chậm rãi rời đi thì các y tá trong bệnh viện còn đang hưng trí bừng bừng tám chuyện.

"Thần tượng quả nhiên gia cảnh bất phàm, ở tiểu khu tốt như vậy, ngay cả bạn bè cũng có tiền như vậy."

"Đúng vậy, chiếc xe vừa rồi chính là Maybach đó. Tôi cũng nhìn thấy một lần ở trên tạp chí."

"Bất quá thần tượng một chút cũng không tự cao tự đại, đối xử với chúng ta dịu dàng như thế, dáng vẻ không giống như một số kẻ có tiền bình thường đến đây không coi ai ra gì, dáng vẻ nhìn chúng ta còn không bằng nhìn thú cưng của bọn họ."

"Được rồi, nhanh đi làm việc đi, bằng không thì một hồi sẽ bị la." Mấy người lập tức trở về cương vị của mỗi người.

* * *

Về đến nhà, Mạnh Vi Nghiên đi cất đồ đạc của Quả đào. Bác sĩ đề nghị trước tiên để nó ở lại trong l*иg nên Mạnh Vi Nghiên cũng không có ôm nó ra. Thuốc gây mê vẫn còn nên Quả đào ngủ rất ngon. Mạnh Vi Nghiên tắm rửa xong đi ra phát hiện nó còn chưa tỉnh. Cậu lo lắng nửa đêm nó sẽ đói nên pha chút sữa bột mới mua cho chó con đặt vào trong l*иg của nó.

Sở Chiêu nhắm mắt đi theo đuôi Mạnh Vi Nghiên, nhìn cậu vì một con chó con bận rộn đi tới đi lui nghĩ thầm phải xử lý tên này thế nào.

"Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi." Mạnh Vi Nghiên đứng dậy vỗ vỗ tay cảm giác thành tựu tràn đầy.

Sở Chiêu nghe được lời cậu nói đôi mắt tạch một cái sáng lên, vác Mạnh Vi Nghiên ở trên vai nhanh chóng đi lên phòng ngủ trên lầu.

"A, anh đang làm gì vậy, mau buông em xuống."

Sở Chiêu cũng không trả lời cậu, sau khi đến phòng ném Mạnh Vi Nghiên ở trên giường cúi người lên: "Hôm nay em thật là lớn gan, dám lơ anh, xem anh xử lý em thế nào."

Mạnh Vi Nghiên bị hắn dùng giọng tổng giám đốc bá đạo nói yêu thích đến mức mặt lập tức đỏ bừng: "Em, em lơ anh lúc nào?"

Sở Chiêu cũng không tranh cãi với cậu mà duỗi tay kéo quần ngủ của cậu xuống, tiếp theo xoay người cậu lại lộ ra mông vểnh cao. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên có chút chờ mong, nhưng sau giây lát sắc mặt lại thay đổi.

Sở Chiêu một cái lại một cái tát lên trên mông Mạnh Vi Nghiên: "Cho em lơ anh, cũng dám lơ anh, nhất định phải chấp hành gia pháp với em mới được."

Mạnh Vi Nghiên vẫn là lần đầu tiên bị người ta đánh mông. Trước kia cậu nhiều nhất chính là lúc học biểu diễn không nghiêm túc thì bị các trưởng bối khẻ tay mà thôi.

Sở Chiêu khống chế lực đánh rất tốt, hơi đau một chút rồi lại cũng không phải qua như thế. Trên mặt Mạnh Vi Nghiên càng thêm phiếm đỏ, cũng không biết bởi vì bị đánh đòn hay là Sở Chiêu không đánh xong một cái mà cứ nhẹ nhàng mò mẫn ở trên mông cậu. Cảm giác kỳ quái này làm cho Mạnh Vi Nghiên ngứa đến khó chịu. Cậu ra sức giãy giụa, Sở Chiêu cũng không có thật sự hạn chế cậu, làm cho cậu hơi tốn sức đã chạy thoát ra.

Mạnh Vi Nghiên cũng không có tức giận, ngược lại gương mặt ửng đỏ, hai mắt sáng lấp lánh. Cậu dạng chân leo lên người Sở Chiêu, dựa vào cơ thể mềm dẻo của cậu mạnh mẽ gắt gao ghìm eo Sở Chiêu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt Sở Chiêu: "Em muốn làm, thượng em đi."

Mạnh Vi Nghiên thình lình đưa ra lời mới trắng trợn như vậy trong nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ được thú tính của Sở Chiêu. Đêm nay còn rất dài.