Nhìn thấy con số trên nhiệt kế, Chúc Viễn nghiêm túc hẳn lên, trong mắt không còn vẻ lơ đãng, hỏi:
- Sốt bao lâu rồi? Đôi mắt đen lạnh nhạt và vô tình của Dạ Đình Sâm nhiễm thêm một chút áy náy:
- Đến sáng hôm nay tôi mới phát hiện ra, tối qua cô ấy đã ngâm nước lạnh rất lâu, chắc là bị cảm lạnh, do tôi sơ suất.
Dạ Đình Sâm nhận sai, đây quả thực có thể coi như cây vạn tuế ra hoa.
Thế nhưng vào lúc nghiêm túc khám bệnh thế này, Chúc Viễn cũng không có tâm tư chú ý tới những điều như thế.
- Ngâm nước lạnh? Tại sao phải ngâm nước lạnh? Dạ Đình Sâm suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn quyết định kể lại chuyện đã xảy ra vào tối qua cho Chúc Viễn nghe.
Chúc Viễn nghe xong, sắc mặt lại càng nghiêm túc:
- Những thứ thuốc có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này phần lớn đều gây tổn thương đến thần kinh, bây giờ cô ấy sốt cao còn hôn mê, nhất định tôi phải đưa cô ấy về bệnh viện để kiểm tra đã.
Dạ Đình Sâm nghe thấy thế thì lập tức đứng phắt dậy, cầm áo khoác đang treo trên móc xuống.
- Tôi đi cùng với cậu.
Vừa dứt lời, điện thoại của Dạ Đình Sâm bỗng đổ chuông.
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Lộ Hoài An, ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh hẳn xuống, mặc cho chuông reo một hồi rồi mới nghe máy.
Dạ Đình Sâm còn chưa mở miệng, người ở đầu dây bên kia đã vô cùng lo lắng lên tiếng:
- Dạ thiếu, tại sao lại đột ngột dừng đầu tư như vậy? Có phải ngài không hài lòng với đoàn phim ở điểm nào hay không? Ngài cứ nói thẳng với tôi là được rồi, ngài không hài lòng ở điểm nào, chúng tôi sẽ lập tức thay đổi điểm đó! Đột nhiên đình chỉ đầu tư như thế này, không chỉ tiến độ quay phim của đoàn phim phải chịu ảnh hưởng mà đối với Hoàn Vũ cũng không tốt.
Xem ra Hoàn Vũ đã thông báo với Lộ Hoài An về chuyện ngừng đầu tư rồi.
Hẳn là Lộ Hoài An cũng bị tin bất ngờ này làm cho hồ đồ mới dám gọi thẳng tới cho Dạ Đình Sâm thế này.
- Đạo diễn Lộ, tôi không thể cho ông lời giải thích mà ông muốn, chi bằng ông cứ đi hỏi An Tri Ý xem.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói xong sau đó lập tức gác máy.
Chúc Viễn đứng cạnh cũng nghe được đại khái nội dung, trong lòng bắt đầu suy đoán.
Thiếu phu nhân của nhà họ Dạ lại là ngôi sao trong giới giải trí à? Kiểu này thực sự phù hợp với phong cách nhà họ Dạ đấy.
Nhà họ Chúc và nhà họ Dạ có quan hệ hợp tác nhiều đời thế mà một chút tiếng gió cũng chẳng nghe thấy.
Dạ Đình Sâm cất điện thoại, quay người nhẹ nhàng bế Nhạc Yên Nhi cùng với chiếc chăn cô đang đắp lên.
Chúc Viễn trợn tròn hai mắt:
- Dạ… Dạ thiếu gia, ngài tự bế à? Dạ Đình Sâm liếc qua, hệt như đang nhìn một thằng ngu:
- Không lẽ để cho cậu bế? Chúc Viễn suy nghĩ, cảm thấy chuyện này quả thực mình không thể nào làm thay được, vậy nên anh ngậm miệng, đi lên trước hai bước để mở cửa giúp Dạ Đình Sâm.
Đoạn đường ngắn ngủi từ trong phòng xuống tới sảnh khách sạn, ấn tượng vài chục năm của Chúc Viễn về Dạ Đình Sâm đã bị lật đổ hoàn toàn.
Dạ Đình Sâm luôn lạnh như băng và vô tình lại bế Nhạc Yên Nhi với một tư thế vô cùng nhẹ nhàng và chậm chạp, Nhạc Yên Nhi được bao bọc bởi tấm chăn mỏng có vẻ hơi khó chịu, cô khẽ vùng vẫy một hồi, Dạ Đình Sâm lập tức cúi đầu, khẽ khàng thì thầm bên tai cô:
- Ngoan, đừng cựa quậy.
Giọng nói của hắn dường như mang theo hiệu quả trấn an, Nhạc Yên Nhi lập tức ổn định lại.
Trong đầu Chúc Viễn có một vạn con thảo nê mã gào thét lao qua.
Nếu như người khác nói cho anh biết Dạ Đình Sâm sẽ dỗ dành một cô gái, anh chắc chắn sẽ cảm thấy người đó bị điên.
Nhưng mà anh lại tận mắt nhìn thấy! Chướng ngại tâm lý mà năm đó cả một đội trị liệu tâm lý uy tín nhất nước Mỹ cũng không thể chữa nổi giờ khỏi rồi này! Chúc Viễn cẩn thận quan sát Nhạc Yên Nhi, từng ly từng tí một.
Anh không thấy rõ mặt cô mà chỉ nhìn được một mái tóc dài, đen nhánh.
Đây chính là người đã chữa khỏi cho Dạ Đình Sâm sao? Chúc Viễn bắt đầu sinh ra lòng kính trọng với vị thiếu phu nhân này.
Chiếc xe Lamborghini của Dạ Đình Sâm chỉ có hai chỗ, không thể nào chở thêm người, vì vậy, sau khi ghét bỏ nhìn thoáng qua chiếc Suv của Chúc Viễn, hắn vẫn đành phải đặt Nhạc Yên Nhi xuống ghế sau.
Chúc Viễn cảm thấy mình thật oan uổng quá, anh nghèo như thế, có thể mua được cái Suv đểu này là khá lắm rồi, ai mà biết được thiếu phu nhân nhà họ Dạ lại phải ngồi trên xe của mình cơ chứ.
Dạ Đình Sâm mở cửa xe bên kia, đang định lên xe thì chợt nghe thấy phía sau lưng có một tiếng gọi thất thanh.
- Dạ thiếu! Dạ thiếu, ngài chờ một chút! Quay lại, Dạ Đình Sâm nhìn thấy đạo diễn Lộ và nhà sản xuất Vương cùng một số nhà đầu tư đang chạy tới.
Nhà sản xuất Vương sợ Dạ Đình Sâm nói đi là đi, về sau sẽ có cơ hội để thấy hắn nữa, vậy nên mới mặc kệ tất cả, gọi lớn tiếng như vậy.
Đạo diễn Lộ trong lòng mắng thầm nhà sản xuất Vương, không dám ngẩng lên nhìn biểu tình của Dạ Đình Sâm mà chỉ cung kính cười làm lành, nói:
- Dạ thiếu, một số đại biểu của các nhà đầu tư cho White Lover và những nhân viên chủ chốt trong đoàn phim của chúng tôi đều đã tới đây.
Ngài có thể cho chúng tôi một chút thời gian, chúng ta trò chuyện một lát có được hay không? Dạ Đình Sâm nhìn thoáng qua đám người này, lạnh nhạt nói:
- Tôi bảo ông đi hỏi nguyên nhân, ông đã hỏi hay chưa? Đạo diễn Lộ sững sờ, khẽ gật đầu.
Khi nãy, Dạ Đình Sâm vừa cúp điện thoại xong ông đã lập tức chạy đi hỏi An Tri Ý.
An Tri Ý làm sao có thể nói thật, cô ta chỉ nói qua loa việc Nhạc Yên Nhi và giám đốc Lưu thông đồng với nhau, thế nhưng đạo diễn Lộ là ai, ông là người đã chìm nổi trong giới giải trí này hơn hai mươi năm, làm gì có sóng gió nào chưa gặp phải, chỉ biết được vài chi tiết mấu chốt là đã có thể đoán được tám, chín phần mười toàn bộ quá trình rồi.
Việc này cho dù là bê bối thật đấy, thế nhưng ở trong ngành giải trí này cũng chỉ là nhìn nhiều cũng thành quen mà thôi.
Điều khiến cho người ta thực sự kinh ngạc là Nhạc Yên Nhi lại được chính Dạ Đình Sâm cứu.
Điều này cho thấy Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm có quan hệ không tầm thường! Dạ Đình Sâm cắt đầu tư của Hoàn Vũ rõ ràng là đang cảnh cáo toàn bộ đoàn phim.
Trong lòng đạo diễn Lộ còn có chút khinh bỉ, cảm thấy Dạ Đình Sâm chỉ chơi đùa với một ngôi sao nhỏ mà thôi, đây cũng chỉ là ra mặt một chút, chẳng lẽ có thể vì Nhạc Yên Nhi mà gián đoạn tới nửa tháng quay phim thật hay sao.
Tiền thuê trường quay, thuê đạo cụ, thuê máy quay mỗi ngày đều đang ào ào chảy đi, cứ thế thì Hoàn Vũ cũng chẳng được lợi gì hết.
Thế là đạo diễn Lộ lại giải thích:
- Tôi đã răn dạy An Tri Ý rồi...
Trong tích tắc, ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh như băng.
- Lộ Hoài An, có phải ông quên tôi là ai rồi không? Đạo diễn Lộ bỗng run lên, cảm thấy sau lưng lạnh ngắt.
Phải, đây chính là Dạ Đình Sâm, người thừa kế hợp pháp của LN, từ nhỏ đã được nhận nền giáo dục cao cấp, mười hai tuổi bắt đầu tiếp xúc với bàn đàm phán, tung hoành thương trường đã hơn mười năm, quyết định mà hắn đã nói ra làm sao có thể thay đổi chỉ vì vài lời nói của mình.
Nhưng vừa nghĩ tới nửa tháng ngừng quay, đạo diễn Lộ lại cảm thấy đau lòng không chịu nổi, nói:
- Dạ thiếu, chúng ta có thể thương lượng được không, nửa tháng thực sự quá lâu...
Dạ Đình Sâm còn đang lo lắng cho Nhạc Yên Nhi, hắn không còn kiên nhẫn để tiêu phí thời gian ở chỗ này nữa, lạnh lùng đáp:
- Ngừng quay nửa tháng hay ngừng quay vĩnh viễn, đó cũng chỉ là chuyện một câu nói của tôi mà thôi.
Lộ Hoài An, ông chắc chắn còn muốn cò kè với tôi chứ? Dạ Đình Sâm thẳng người, nói chuyện cũng không lớn tiếng nhưng lại có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
Đạo diễn Lộ không dám nói thêm một lời nào nữa, những nhà đầu tư phía sau cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Dạ Đình Sâm chuẩn bị lên xe nhưng như chợt nhớ ra gì đó, hắn lại nói thêm một câu:
- Nửa tháng nữa, tôi không muốn gặp lại An Tri Ý.
Dứt lời, hắn liền lên xe.