5.
Tiếp tục kể về Lai Phúc, tôi thực sự có cảm giác nó sắp thành tinh tới nơi rồi. Nó ăn cá còn lọc xương kĩ hơn mèo, ăn xong còn biết rút khăn giấy trong hộp dưới gầm bàn ra lau rồi nhân thể xé ra thành từng mảnh nhỏ, giỏi nhất là nó còn ăn vụng cả thuốc hạ huyết áp của bố tôi, nó gặm một vỉ ra khỏi hộp ăn từng viên một xong lại trả về chỗ cũ, cuối cùng còn biết lấy hai cây nấm trong đĩa đựng trái cây lột vỏ ăn bằng hết, xong xuôi nó lại nằm chổng vó ra nền nhà ngủ say như không biết gì.
Con chó nhà tôi có bạn thân trong khu này, là một con chó Poodle Toy thả rông. Tôi từng tận mắt trông thấy con chó Poodle Toy đó phá tan cái túi nilon màu đen vứt ở cổng khu dân cư, đúng là không hổ cái danh xưng Poodle Toy của nó… Lai Phúc chưa bao giờ căm ghét chú chó kia vì thói quen sinh hoạt bừa bãi của nó, hai người, à không hai con chó yêu thương nhau vô hạn, tuần nào cũng phải gặp nhau hai, ba lần. Lúc gặp nhau Lai Phúc sẽ thăm dò xung quanh, đợi đến khi không có người mới đi vào vườn hoa đào cục xương nó giấu kỹ ra tặng cho Poodle Toy, rồi hai người, à không hai con chó lại tha cục xương đó tới một góc cùng gặm nhấm.
Có lẽ con Poodle Toy kia là người bạn duy nhất của nó nên chó nhà tôi đã học được rất nhiều kỹ thuật khó hiểu từ đứa bạn này. Một lần tôi dẫn nó ra ngoài giải quyết vệ sinh cá nhân, tôi ngạc nhiên nhìn nó giơ cao chân tè vào cây cột điện, thỉnh thoảng còn đứng bằng ba chân trên thảm cỏ, chân còn lại hếch lên đi tè.
Nhưng … Nó là cɧó ©áϊ kia mà… Giơ chân lên làm gì chứ…
6.
Lúc còn ở nhà chị Lai Phúc rất quý tôi nhưng sau khi được đưa về nhà tôi, không hiểu sao nó lại nảy sinh lòng thù địch với tôi. Có lần trong bữa cơm, tôi thấy nó cứ nhìn tôi mãi bằng ánh mắt vừa hung dữ lại vừa tủi thân, tôi bèn hỏi bố xem đại thể như thế nào?
Bố tôi nói: “Người nhà mình không ai thích ăn thịt nên trước đây lúc con không ở nhà mọi người toàn lấy thịt cho Lai Phúc ăn. Bố mẹ chỉ ăn rau thôi.”
Vậy tôi có thể hiểu chắc là nó nghĩ tôi là kẻ cướp mất đồ ăn của mình nên mới không thích tôi như vậy…
Thân là một thành viên trong gia đình này, chẳng lẽ tôi còn không được phép ăn một miếng thịt hay sao???
Thậm chí một hôm nó bắt đầu làm một vài hành động rất kỳ quặc. Ví dụ như lúc tôi đang ngồi trong phòng chơi máy tính, nó liền đi về phía tôi, nhìn tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi rồi thở dài bỏ đi.
Tôi hỏi bạn thân Chí Nguyệt xem chó nhà mình như vậy là thế nào. Chí Nguyệt nói: “Haha, ăn không ngon đó mà.”
Sau đó chị tôi mua trên mạng cho nó một thùng thức ăn vị gà, một thùng vị bò, cá xé và nhiều loại đồ ăn vặt khác. Vì lần nào tôi cũng là người đảm nhiệm nghi thức trao đồ ăn cho nó nên Lai Phúc lại tỏ ra rất quý mến tôi. Chắc bố ghen tỵ với tôi, để giành lại sự quý mến của Lai Phúc, ông bắt đầu mắng mỏ tôi…
Một hôm Lai Phúc chơi với quả bóng để được bố tôi cho ăn, bố tôi liền nói với con chó nào đó đang làm nũng, “Ngoan, đi ngủ đi, không thể cho mày ăn thêm được, ăn nhiều béo quá xấu lắm.”
Rồi tự nhiên ông hạ giọng thủ thỉ với nó: “Mày nhìn XX (tên tôi) ăn nhiều kìa, mày muốn béo như nó à?”
Tôi ngồi trên sopha nghe rõ mồn một. Từ đó tôi bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời mình.
7.
Một lần tôi muốn mở một shop trên taobao, chỉ đơn thuần muốn mở một cửa hàng chứ không biết nên bán thứ gì. Bạn tôi đưa ra ý kiến: “Mày bán sự ngu ngốc đi.”
Tôi thấy trò này rất hay liền đăng ký mở shop rồi tuỳ tiện đặt giá là 1 hào.
Tuy chỉ có 1 hào nhưng lúc có rất nhiều người mua tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, dù sao cũng không thể để tới lúc giao hàng lại nhắn tin cho họ là “Xin chào, anh/chị ngu thế!” được. Vậy là tôi quyết định phát huy tài năng của mình, vẽ tranh cho người mua.
Ăn trưa xong tôi chạy vào thư phòng vung bút vẽ rồng phượng. Bố tôi vào xem.
Bố: “Mày đang làm gì đấy? Đừng có phí phạm thuốc màu của bố, hàng nhập khẩu đắt lắm đấy!”
Tôi đáp: “Con đang bán tài nghệ mà, một hào một bức tranh.”
Bố: “Đừng làm nữa con ơi. Chỗ thuốc màu này đủ cho màu bán một trăm bức.”
Sau đó bố tôi xem tranh của tôi một cách rất tỉ mỉ rồi tự nhiên thở dài: “Thôi, cứ coi như mày kiếm thêm tiền mua sách vở cũng được, người ta bỏ ra một hào mua phải cái thứ này cũng chán lắm…”
Bố! Bố nói vậy chắc chắn vì bố sợ tài năng vẽ vời của con sẽ vượt mặt bố chứ gì! Con không nghe! Con không nghe!
Tôi là một cô gái đáng yêu không những xinh đẹp mà còn biết dùng bút lông vẽ tranh phác thảo nữa!
8.
Bố tôi lúc nào cũng dè bỉu tôi còn bố của Tam gia thì luôn theo đuổi chủ trương treo con trai lên mà đánh!
Có lẽ là do mẹ Tam gia không chịu cùng chồng dè bỉu con mình nên mỗi lần bố Tam gia nhìn thấy tôi là như gặp đồng minh thân thiết, lúc nào ông cũng bảo Tam gia là con người lười biếng chưa từng thấy và bắt đầu dạy tôi “đạo làm vợ”.
Ông là người tôn sùng vợ vô lối, phương pháp chủ yếu dùng để dạy tôi chính là khoe với tôi mẹ chồng tương lai là một người phụ nữ vĩ đại thế nào, thông thái ra sao.
Đã có lần bố Tam gia lấy một ví dụ, “Cô cháu bắt chú cứ về nhà cởi giầy là phải đi rửa chân ngay lập tức. Có lần chú mệt quá, vào nhà nhưng chưa cởi giày, cô cháu cũng không mắng mỏ gì mà lập tức cầm đôi dép tới ngồi xuống nhẹ nhàng xỏ vào chân rồi còn mang nước vào rửa cho chú. Từ đó về sau chú nhớ lắm, cho dù có mệt mỏi đến đâu thì cứ hễ về tới nhà là phải cởi giầy rửa chân.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe rồi bắt tay thực hành ngay. Tôi lập tức chạy ra ban công cầm đôi tất bốc mùi Tam gia vừa thay mang vào nhà vệ sinh giặt rồi phơi lên dây, sau đó còn thở dài một cách kín đáo với gã, hy vọng gã có thể hoàn toàn thức tỉnh như bố mình.
Lúc đó hai đứa thuê nhà ở ngoài, bố mẹ Tam gia tới thăm chúng tôi. Buổi tối chúng tôi ngủ với nhau ở sopha ngoài phòng khách, Tam gia ngồi dậy trách móc tôi bằng vẻ rất tội nghiệp: “Con người em diễn kịch giỏi thật!”
Vì thực chất lúc ấy tất bẩn của hai đứa đều do một tay Tam gia giặt hết _(:зゝ∠)_
Mấy cái hình quắn quéo của China dễ thương ghê ~