Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 2: Chỉ cần 72 tiếng để yêu em

Trans: Sidd;

Beta: Leslie

Trong căn phòng rộng lớn và sáng sủa, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đứng quay lưng về phía cửa sổ im lặng trầm tư.

Hắn cao chừng 1m92, dáng người thẳng tắp, đôi mắt xanh lam bí ẩn âm trầm, mái tóc nâu dài ngang thắt lưng, y phục trên người được cắt may vừa vặn khiến vóc người hoàn mỹ của hắn được phác thảo vô cùng tinh tế. Ánh dương quang xuyên qua cửa sổ sát đất phản chiếu lên người hắn tựa như đang mạ lên hắn một vầng kim sa.

Cái Bố Lí nhìn người đàn ông này, trong mắt gã biểu lộ ra sự kính nể vừa ngưỡng mộ. Gã hơi gấp gáp nói: “Ngài Lạp Uy Nhĩ, xin hãy mau chóng rời khỏi, nếu không sẽ không kịp mất.”

Lạp Uy Nhĩ nâng mắt nhìn gã: “Tại sao Khải Cơ lại đột nhiên quay về Long Nha Tinh?”

Cái Bố Lí là kẻ biết nhìn sắc mặc người khác mà sống, hắn ngập ngừng đáp: “Tôi cũng không biết rõ, chỉ thường nghe Khải Cơ oán trách Thái Mã Tinh khoa học kỹ thuật lạc hậu, môi trường sống tầm thường, cậu ấy rất muốn quay về Long Nha Tinh.”

“Cho nên cậu ta đã quay về rồi?” Lạp Uy Nhĩ nhìn chằm chằm Cái Bố Lí, không hề bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên mặt gã.

Cái Bố Lí bị hắn nhìn đến phát run, nhịn không được cúi đầu.

Lạp Uy Nhĩ hỏi tiếp: “Cậu ta là người như thế nào?”

Vẻ mặt của Cái Bố Lí càng thêm do dự, dường như hắn đang cân nhắc xem có nên nói thật hay không.

Thấy bộ dạng của gã như vậy, Lạp Uy Nhĩ lãnh đạm nói: “Mặc dù cậu chỉ là con nuôi của Tướng quân Ô Đặc Lôi nhưng xét về mặt thân phận, cậu hoàn toàn giống như Khải Cơ. Cho nên, cậu không cần phải kiêng dè gì cả.”

Cái Bố Lí khẽ cắn môi nói: “Tính cách của Khải Cơ có chút quái đản Hơn nữa, bình thường cậu ấy hay đi chơi bời lêu lổng, bắt nạt kẻ yếu, danh tiếng của cậu ta ở Thái Mã Tinh cũng không tốt đẹp gì mấy”

Lạp Uy Nhĩ rũ mắt trầm tư không hỏi nữa.

Cái Bố Lí nhìn hắn nhắc nhở lần nữa: “Ngài Lạp Uy Nhĩ, hi vọng đêm nay ngài có thể chuẩn bị xong chuyện rút quân, Khải Cơ… sợ rằng Khải Cơ ngay cả một ngày cũng không chịu đựng nổi.”

Lạp Uy Nhĩ khoát tay nói: “Tôi tự có dự tính, cậu ra ngoài trước đi.”

Cái Bố Lí vốn định nói thêm nhưng lại bị cặp mắt lạnh như băng kia quét qua. Gã chẳng nói được gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

Lúc này, phó tướng của Lạp Uy Nhĩ là Ca Ân đi tới và đưa cho hắn một phần tư liệu, thái độ hắn vô cùng nghiêm túc: “Tướng quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Chuyện của Khải Cơ, có phải chúng ta phái người tới…”

Ca Ân làm cử chỉ “gϊếŧ”.

“Quân bộ ngoài lỏng trong chặt, không có cơ hội hạ thủ.” Lạp Uy Nhĩ vừa lật xem tư liệu vừa nói.

“Vậy phải làm thế nào?” Sở dĩ Khắc Lỗ Tư có thể nắm giữ chính quyền nhiều năm như vậy là vì bọn hắn khống chế được trí tuệ tối tân nhất và một quân đoàn cơ khí khổng lồ nhất của tinh cầu. Nghĩa quân mất mười mấy năm mới thâm nhập được vào nội bộ kỹ thuật. Hiện giờ, chỉ cần cho bọn họ thêm thời gian hai ngày là có thể giành được quyền kiểm soát trí tuệ và quân đoàn cơ khí. Chuyện này dù mới chỉ qua hai tiếng đồng hồ nhưng cũng đã đủ để thay đổi cục diện.

Thành công sắp tới ngay trước mắt lại bị Khải Cơ làm đổ bể tất cả. Cậu ta là con trai của Tướng quân Ô Đặc Lôi. Nếu kế hoạch lần này bị hủy hoại trong tay cậu ta thì Tướng quân có ở dưới suối vàng cũng đau đớn vô cùng.

“Vậy là không chuẩn bị rút quân?”

“Không.” Lạp Uy Nhĩ trầm giọng nói “Chỉ cần chúng ta có chút hành động thì bọn họ sẽ nghi ngờ ngay. So với việc bại lộ giữa lúc rối ren, không bằng trong ổn định tìm thắng lợi, lấy trạng thái tốt nhất để nghênh tiếp trận chiến, có thể còn có một chút hy vọng.”

Mặc dù trong lòng gần như đã khẳng định biến cố lần này chắc chắn sẽ kết thúc bằng thất bại nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra một chút lo âu nào.

Thần thái điềm tĩnh như vậy cũng làm cho Ca Ân bình ổn lại tinh thần.

Y than thở: “Chỉ hy vọng vị thiếu gia kia có thể kiên trì được hai ngày.”

Lạp Uy Nhĩ thản nhiên nói: “Cậu hắn là biết rõ cách thức của Quân bộ. Dù có là tôi đi nữa thì e rằng cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách tự sát.”

Ca Ân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lạp Uy Nhĩ lại nói: “Trông chừng Cái Bố Lí, bảo cậu ta ở trong phủ đệ đừng đi ra ngoài. Nếu cậu ta cũng học theo Khải Cơ chạy về đấy thì ai cũng đừng mong có thể toàn mạng trở ra.”

Phải mất 60 giờ nữa mới cói thể khống chế được toàn hệ thống. Lúc này, trong nhà tù ngầm ở Quân bộ, trước mặt Thượng Khả đột nhiên xuất hiện mấy “màn hình ảo” đang chậm rãi di động, trên mỗi màn hình đều hiện lên tư liệu hình ảnh của rất nhiều nhân vật.

“Khải Cơ, cậu nhìn cho kỹ đi! Cậu có biết ai trong số những người này không?” Tra Thác là người phụ trách thẩm vấn đang hỏi Khải Cơ “Chỉ cần cậu chỉ ra được một người, chúng tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu. Ví dụ như được thưởng thức một bữa mỹ thực hoặc là uống một chén trà thơm.”

Từ lúc Thượng Khả bị bắt đến giờ đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, trong miệng cậu không hề có một giọt nước nào cả. Đây chính là thời điểm mà thể xác và tinh thần cậu mệt mỏi cực độ. Nhưng vốn dĩ Thượng Khả đã có tư tưởng sớm chết sớm đầu thai nên cậu hoàn toàn không màng đến sự cám dỗ của bọn chúng.

Thế nhưng, bây giờ cậu quả thực rất là đói bụng…

Tra Thác cũng không vội vàng bởi việc hắn bày ra những tư liệu hình ảnh này không phải chỉ là cho Khải Cơ xác nhận mà lý do thật sự chính là muốn thăm dò sóng não và nhịp tim của cậu. Thông thường, khi một người nhìn được thấy được người quen biết thì nhịp tim và sóng não hắn sẽ có một chút dao động nhỏ. Một khi sự biến đổi đó xuất hiện thì máy sẽ lập tức đo được ngay. Hơn nữa, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thuốc mẫn cảm, mức độ cảm nhận của cậu sẽ tăng lên đáng kể và sẽ khiến loại dao động này càng thêm rõ ràng.

Có điều đã mười mấy phút trôi qua, hình ảnh cũng đã lặp đi lặp lại vài lần nhưng nét mặt và tâm trạng của Thượng Khả vẫn không xuất hiện bất kỳ thay đổi khác thường nào, cứ như cậu vốn dĩ không hề quen biết những người này vậy.

Nhưng thật sự là cậu không quen ai trong số họ cả.

Tuy cái hệ thống lừa đảo đó cung cấp cho cậu thông tin cơ bản về thế giới này nhưng nó lại giấu đi toàn bộ tư liệu liên quan đến nhân vật. Ngay cả đến tên và tướng mạo của nhân vật chính như thế nào cậu cũng không hề biết luôn.

Nhưng mà trong cái rủi cũng có cái may. Thượng Khả vừa nhìn hình ảnh vừa âm thầm đánh khuôn mặt của từng người.

Khi thấy cậu nhìn chăm chú vào một người, Tra Thác vội hỏi: “Cậu quen hắn?”

Thượng Khả nói: “Khuôn mặt không tồi.”

Tra Thác: “…”

Sau đó, lại xuất hiện thêm vài tình huống tương tự nữa, trong đó có một trang là thông tin hình ảnh của Tra Thác. Thượng Khả nhìn đăm đăm mấy giây, nhìn đến mức mặt mũi của Tra Thác cứng ngắc, trong lòng hắn tự hỏi không phải là người này đang tính kéo hắn làm đệm lưng chứ?

Người cùng phụ trách thẩm vấn bên cạnh thâm ý liếc Tra Thác một cái

rồi hỏi: “Khải Cơ, người này có vấn đề sao?”

“Rất có vấn đề.” Thượng Khả nghiêm túc đáp.

Con mẹ nó, tên này thật sự kéo hắn làm đệm lưng rồi. Trong phòng giam, Tra Thác hung hăng nhìn chòng chọc vào Thượng Khả cứ như thể chỉ cần cậu dám buông ra một câu vu khống thì hắn lập tức cho cậu nếm thử mùi vị của điện châm.

Thượng Khả nói tiếp: “Người này là người có vẻ ngoài thanh tú nhất trong số những người tôi nhìn nãy giờ.”

Phụt! Mấy người trong phòng thẩm vấn không khỏi cười thành tiếng, dĩ nhiên là trừ Tra Thác ra. Hắn mặt lạnh nói: “Khải Cơ, đã đến nước này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói đùa sao?”

Cũng chẳng còn cách nào, khoàn thời gian này cậu quả thực rất khổ sở. Thượng Khả chỉ có thể lấy bọn họ ra làm trò tiêu khiển, nói không chừng trong bọn họ có một người nổi điên lên cho một phát súng tiễn cậu đi nhanh hơn nữa kìa.

Ngược lại, người trong phòng thẩm vấn có chút bội phục người thanh niên này. Trong tình huống này mà Thượng Khả còn có thể ung dung đến như vậy, cứ như là cậu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết từ rất lâu rồi. Bọn họ đã thấy rất nhiều người bị tra tấn nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được là đối phương thật sự bình tĩnh hay đang cố giả bộ thản nhiên. Lúc bắt được người thanh niên này, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta chỉ là một thằng nhóc tốt mã ngu ngốc. Xem ra hôm nay, bọn họ cần phải xem lại rồi.

Nhưng mà không sao cả, trò vui thật sự bây giờ mới bắt đầu.

Tra Thác quyết định dừng lại màn tâm lý chiến mất thời gian này và trực tiếp dụng hình. Hắn muốn xem xem rốt cuộc người này kiên cường đến mức nào.

Thượng Khả kiên cường đến mức nào ngay cả bản thân cậu cũng không thể biết được. Có điều khi thân thể bị một luồng điện đi qua, cậu chỉ muốn mình lập tức chết đi để thoát khỏi những đau đớn tột cùng đang bủa vây mình.

Bởi vì độ mẫn cảm tăng cao nên để tránh việc Thượng Khả bị đau đến chết thì người tra tấn đã hạ thấp cường độ dòng điện xuống. Thế nhưng, chuyện này đối với Thượng Khả vốn chưa bao giờ trải qua thống khổ như vậy mà nói thì vẫn là một loại hành hạ đáng sợ.

【 Gói biểu tình hoàn mỹ tự động kích hoạt, xác nhận liên kết 】 Giọng nói từ hệ thống phát ra trong đầu Thượng Khả.

Lúc này cậu bị cố định trên ghế, thân thể run lên nhè nhẹ. Lẽ ra sắc mặt cậu phải vô cùng thảm hại nhưng những kẻ kia chỉ thấy cậu đôi mắt khép hờ, lông mi rung động, cánh môi khẽ cắn, mái tóc ngắn màu bạch kim lấp lánh tung bay trong từng luồng điện, ánh sáng màu lam nhạt tựa như xuyên thấu qua làn da cậu, mơ hồ tỏa ra một thứ cảm giác mị hoặc mê người.

Khốn kiếp! Thượng Khả nhịn không nổi phun ra một câu chửi thề. Các người có thể cho thứ gì thực dụng một chút được không? Cho dù vẻ mặt của cậu có đẹp đến long trời lở đất đi nữa có mấy ai quan tâm chứ!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu toàn bộ người trong phòng thẩm vấn cùng lúc lóe lên một ý nghĩ: “Người này thật xinh đẹp! Điện lưu hình như còn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẻ đẹp tiềm ẩn của cậu ta”

Sau mười giây, điện giật kết thúc, Thượng Khả ngừng run rẩy, cậu cảm thấy toàn thân vô lực, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng, da thịt trên người cậu đã xuất hiện những vết bỏng, mạch máu toàn thân đều co rút lại trông giống như hình xăm. Thế nhưng, điều kỳ lạ chính là trên mặt cậu lại không có thương tổn gì quá lớn.

“Khải Cơ, cậu cảm thấy thế nào?” Tra Thác cười lạnh hỏi.

Cảm giác? Thật đúng là dục, tiên, dục, tử. Thượng Khả liếc mắt lên bức tường chính giữa, cái nhìn đầy vẻ yêu mị kiều diễm này khiến tất cả những người trong phòng thẩm vấn đều giật mình trong nháy mắt, tim ai nấy đều đập rộn lên.

Yêu nghiệt này! Nếu không phải cậu ta là con trai của Ô Đặc Lôi thì bọn họ chắc chắn sẽ bắt về nuôi ở trong nhà mình mới thỏa mãn được.

Thượng Khả không hề biết được ý đồ xấu xa của đám người kia và cậu lại càng không biết mình đã gợi lên du͙© vọиɠ ngược đãi của bọn chúng.

Không đợi Thượng Khả lấy lại tinh thần, phía sau ghế lại bung ra mấy cái tay bằng kim loại, xé y phục của cậu một cách thô bạo, một mảng ngực trần trụi của cậu lộ ra ngoài ngay lập tức.

Bọn chúng lại tính làm gì mình nữa đây? Lần thứ hai nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Thượng Khả, những người trong phòng thẩm vấn cảm thấy vô cùng thích thú.

Tra Thác nói: “Ta đề nghị triệu tập tất cả sĩ quan từ trung cấp đến thượng cấp tới đây để tiến hành quan sát thực tế. Trong quá trình thẩm vấn, mọi người phải tập trung để ý từng biểu cảm nhỏ nhất của nó”

Đề nghị của hắn chiếm được sự tán thành của số đông nên chỉ vài phút sau, hơn trăm sĩ quan từ trung cấp đến thượng cấp lần lượt chen chúc tiến vào phòng quan sát để theo dõi quá trình thẩm vấn.

Lạp Uy Nhĩ không ngờ rằng mình lại được nhìn thấy con trai của Tướng quân Ô Đặc Lôi trong tình huống này. Người con trai này tuổi chừng hai mươi, tướng mạo thanh tú, vóc người yếu gầy, giữa lông mày lộ ra vẻ uể oải nhưng trong ánh mắt lại không hề mất đi tinh thần.

Nhớ lại lời nhận xét của Cái Bố Lí về cậu lại so sánh với hình ảnh nhìn thấy trước mắt, Lạp Uy Nhĩ cảm thấy lời nói của Cái Bố Lí dường như cũng không đáng tin lắm.

Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, hai bàn tay đan lại, lẳng lặng nhìn chăm chăm người thanh niên trên màn hình, ánh mắt không hề dao động.

—– Hết chương 2 —–