Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 1: Thanh xuân vườn trường: Thế giới của tôi chỉ có em 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Trần chết.

Đây là cuốn truyện thứ hai tác giả lựa chọn cách mở đầu này. Nó chứng tỏ một việc, duyên kỳ ngộ của con người thường sẽ bắt đầu sau khi chết, ví như Diệp Trần vậy. Lúc còn sống, cô là một nhân viên nhỏ cần cù, chịu khó, không theo đuổi điều gì trong đời, lý tưởng lớn nhất chính là thế giới được hòa bình.

Cách nghĩ của cô rất đơn giản. Với chỉ số thông minh của cô, nếu sống trong một xã hội rối ren, hỗn loạn thì chắc chắn sẽ thành kẻ lót đường, chỉ có sống trong ánh sáng rực rỡ của xã hội hài hòa mới có thể sống yên, như hiện giờ vậy, sáng chín chiều năm, mua son mua túi. Chỉ cần thế giới hòa bình thì cuộc đời sẽ có hi vọng.

Trước khi cô chết vừa hay được một bạn nam thổ lộ, đây là lần đầu tiên trong hai mươi ba năm qua cô được thổ lộ, đối phương dịu dàng nói với cô: "Em có ước nguyện gì, anh nhất định sẽ vượt lửa băng sông làm cho em!" Lúc ấy, cô căng thẳng quá nên buột miệng rằng: "Em muốn thế giới hòa bình!"

Chính vào khoảnh khắc ấy, một tia sét bổ thẳng từ trên trời xuống. Ngay trước mặt người thầm mến mình, cô bị đánh chết tươi...

Chết cháy đen thành than cốc.

Sau khi chết, cô trở thành một người xuyên nhanh. Có một thứ tên là hệ thống 3838438, hệ thống này có một cái mặt cười mỉm kiểu QQ rộng hai mét vuông, nó nói với cô rằng, nhiệm vụ của cô là phải đi cứu vớt hòa bình cho thế giới.

"Chúng ta phải đi tới rất nhiều sách, mỗi một quyển sách là một thế giới, mỗi thế giới sẽ có một vấn đề hạt nhân, ví dụ như hạt nhân của tiểu thuyết tình yêu là nam nữ chính ở bên nhau; hạt nhân của sảng văn là nhân vật chính cuối cùng đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Mục tiêu của chúng ta là vẫn phải giữ cho hạt nhân của truyện không thay đổi, cứu vớt đại nhân vật phản diện hô mưa gọi gió, hủy diệt thế giới, tạo nên thảm kịch nhân gian trong đó, uốn nắn lại tư tưởng đàng hoàng, từ đó đảm bảo an toàn cho thế giới."

Hệ thống nói rất nhiều nên nghĩ rằng Diệp Trần sẽ muốn hỏi gì đó.

Kết quả, trước nhiệm vụ này, Diệp Trần chỉ hỏi đúng một câu... Nhân vật phản diện có đẹp trai không?

Lúc đó, hệ thống cảm thấy khủng hoảng lắm nhưng nó nhịn, gật đầu, đáp: đẹp.

Diệp Trần lập tức đồng ý.

"Khoan đã!" Hệ thống hơi hụt hẫng, "Cô không hỏi gì khác nữa à? Cô có biết mình sẽ đối mặt với điều gì không? Những nhân vật phản diện ấy đều là đồ cặn bã đó! Là loại cặn bã trong tình cảm, cặn bã trong tư tưởng đó! Cô thực sự không thấy lo lắng chút nào sao?"

Diệp Trần lắc đầu quả quyết: "Vì hòa bình thế giới, tôi nguyện hiến dâng thân mình!"

Sau này hệ thống mới biết, thế giới này có một loại chó tên là chó háo sắc.

Thế là hệ thống cũng hiểu ra, hiến dâng thân mình mà Diệp Trần nói không giống với kiểu hiến dâng thân mình mà hệ thống tưởng.

Kí chủ phối hợp như vậy, hệ thống cũng không thể từ chối được, chỉ có thể nói với cô rằng: "Kí chủ, cảm ơn sự phối hợp của cô, tôi sẽ gửi thông tin về thế giới cho cô."

"Ừ." Diệp Trần gật đầu, sau đấy nghiêm túc ngẩng đầu lên nói, "Trước đó, tôi có một thỉnh cầu."

"Cô nói đi." Hệ thống lập tức trịnh trọng hẳn ra.

Diệp Trần nhìn chăm chăm vào cái mặt to đùng màu vàng luôn mỉm cười của nó, nói đầy nghiêm túc: "Tôi không thích bị gọi là kí chủ, tôi thích được gọi là bé cưng."

Hệ thống: "..."

Mẹ cái đồ thần kinh!

Hệ thống hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng: "Cô cút đi!"

Vừa nói xong, Diệp Trần ngay lập tức cảm thấy đầu đầy ứ dữ liệu, đồng thời, cơ thể bị hút vào trong một xoáy nước.

"Chậm một chút! Chậm lại một chút..." Diệp Trần xoay vòng trong lốc xoáy, đầu đau như búa bổ, nghiến răng nghiến lợi hét: "Sắp nôn rồi!!"

Hệ thống bơ cô. Diệp Trần nhanh chóng chìm vào trong những thông tin mình nhận được.

Thế giới cô sắp đến là một nơi không khác thế giới hiện đại là bao.

Thân phận ở trong thế giới này của cô cũng tên là Diệp Trần. Xuất thân của cô Diệp Trần này không tồi, cha là nhà kinh doanh bất động sản, mẹ là ca sĩ, do mâu thuẫn tình cảm nên đã ly hôn, Diệp Trần sống riêng một mình. Để hộ thân và nâng cao sức khỏe, cô ấy đã học tán đả từ hồi tiểu học, Diệp Trần năm mười sáu tuổi đã trở thành một cô nàng vô cùng anh chị.

Mục tiêu của nhiệm vụ này là một người bạn học cùng lớp, tên là Cố Gia Nam. Cậu ta là sản phẩm mang thai ngoài ý muốn của một cô gái trẻ sau khi bị cưỡиɠ ɧϊếp, vì vậy mà Cố Từ, người mẹ, rất căm hận cậu ta, hồi nhỏ suốt ngày đánh chửi. Sau này, Cố Từ lấy chồng, người đàn ông này có thú vui đặc biệt không thể để người khác biết, vậy nên cuộc đời của Cố Gia Nam càng thêm bi thảm. Cố Gia Nam từ thuở nhỏ đã đánh mất khả năng tâm sự với người khác, không chủ động nói chuyện, cũng không đáp lại lời người ngoài. Vì có tính tình quái gở như vậy, ở trường, cậu ta thường xuyên bị bắt nạt. Diệp Trần chính là nhân vật số một chuyên bắt nạt cậu ta.

Người như Diệp Trần thường sẽ là kẻ lót đường. Tương phản với kẻ lót đường, tất nhiên sẽ có một nữ chính, Diệp Mẫn, em gái cùng cha khác mẹ của Diệp Trần.

Diệp Mẫn là một nhân vật vô cùng Mary Sue. Trong lúc tất cả mọi người đều bắt nạt Cố Gia Nam, chỉ có mình cô ấy là cho Cố Gia Nam chút lòng quan tâm và thương hại. Sự lương thiện của cô ấy đối lập hẳn với sự ác độc của Diệp Trần, tất nhiên Cố Gia Nam sẽ yêu cô ấy.

Nhưng Cố Gia Nam chỉ chôn giấu tình cảm này ở trong lòng, bởi vì Diệp Mẫn Mary Sue có quan hệ với một cậu Chu Vũ rất ưu tú là con trai của quan lớn. Cố Gia Nam tự biết thân phận mình không xứng với Diệp Mẫn nên thậm chí chưa từng tới quá gần cô. Cậu ta vẫn luôn náu mình trong một xó xỉnh tối tăm, cho tới một ngày, không thể nhịn được nữa, ra tay gϊếŧ cha mẹ mình, ngụy tạo hiện trường cướp của gϊếŧ người, bắt đầu kiếp sống dựa vào học bổng.

Sau khi thoát khỏi bóng ma gia đình, cuối cùng cậu ta cũng bộc lộ được tài năng trời phú của bản thân. Năm mười sáu tuổi, cậu ta thành công trong việc phục chế tế bào gốc, đánh bại ung thư và các bệnh nặng khác, nhận được học bổng y học của viện nghiên cứu y khoa danh giá nhất thế giới, sau đó cứ thế thẳng tiến, không ngừng nhận được các giải thưởng mới. Năm hai mươi ba tuổi, trở thành nhà khoa học lừng danh nhất thế giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Gia Nam là ánh sáng của nền y học nhân loại nhưng không ai phát hiện ra những ký ức bi thảm thuở ấu thơ đã sớm cướp đi của anh ta lòng thương người. Gã học y chỉ vì một câu tâng bốc thổi phồng năm đó của Diệp Mẫn... Gia Nam giỏi Sinh thật đấy, rất hợp với nghề y.

Gửi gắm toàn bộ tình cảm vào một người tất sẽ xảy ra vấn đề. Diệp Mẫn là nữ chính, dĩ nhiên là rất giỏi sinh sự, cô ta yêu đương với Chu Vũ, lại còn mập mờ với Chu Ngọc Thừa, em trai của Chu Vũ. Trong cơn nóng giận, Chu Vũ lợi dùng quyền thế bức tử cha của Diệp Mẫn, cho người cưỡng bức mẹ của Diệp Mẫn, Trương Cầm và Diệp Trần, chị gái cô. Diệp Mẫn căm phẫn tự sát, trước khi chết, lưu lại một câu... Tôi hận thế giới này.

Người duy nhất Cố Gia Nam yêu qua đời, cô ấy hận thế giới này, vậy nên gã bèn giúp cô mai táng cả thế giới.

Là nhà khoa học số một, gã đã tạo ra vi-rút gây bệnh T, loại vi-rút này hoàn toàn không thể đề kháng, chết rất nhanh, chỉ trong khoảng hai tháng, dân số toàn cầu đã tử vong mất một nửa. Lúc này, cuối cùng người ta cũng tra ra nguồn gốc của vi-rút. Trên tòa, khi thẩm phán Chu Vũ hỏi lý do, Cố Gia Nam chỉ trả lời đúng một câu... người tôi yêu muốn cả thế giới này chôn cùng cô ấy. Sau đó gã tự sát ngay trên tòa.

Sau khi gã chết hai tháng, nhân loại diệt vong.

Diệp Trần xem xong thông tin về thế giới này, cực kỳ xúc động. Diệp Trần của thế giới này là một kẻ lót đường chính hiệu, sau khi bị người ta cưỡng bức thì đâm tuyệt vọng, lạm dụng ma túy, sau đó bị Cố Gia Nam, kẻ mình từng bắt nạt, bắt đi làm vật thí nghiệm, cuối cùng chết đau chết đớn trong quá trình nghiên cứu.

Một cuộc đời như vậy thật quá đáng sợ. Khuôn mặt trơ trơ của Cố Gia Nam coi người sống như thể chết rồi làm đủ mọi thí nghiệm tàn khốc cũng khắc sâu vào lòng cô.

Cảnh vật xung quanh cuối cùng cũng ngừng xoay tròn. Diệp Trần đang đứng trước một cánh cửa ngập ánh sáng.

"Kí chủ lần đầu làm nhiệm vụ nên được cho chút thời gian chuẩn bị, sau khi bước qua cánh cửa ánh sáng, ngài sẽ tới thẳng luôn thân thể mới, sau đó sẽ lập tức biết được chi tiết những chuyện mới xảy ra trong vòng nửa giờ đồng hồ trước, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Chờ một chút," Diệp Trần tự ôm lấy mình, run run hỏi, "Tôi có thể đổi nhiệm vụ khác không? Mục tiêu vụ này biếи ŧɦái quá! Hơn nữa, anh không thấy là nội dung truyện này không hợp lý sao? Truyện ngôn tình đô thị sao lại giống mạt thế thế hả? Tôi nói cho anh biết nhé..."

"Không cần nói, kí chủ, hết thời gian rồi," Cùng với vẻ mặt mỉm cười là tiếng nói như nghiến răng nghiến lợi, trong lúc Diệp Trần vẫn còn muốn nói tiếp thì có gì đó đập vào lưng Diệp Trần, hét lên một tiếng: "Chớ chùn bước, tiến lên, bắt đầu nào!"

Diệp Trần bị gã xô thẳng vào cánh cửa ánh sáng, ngay sau đó liền cảm thấy tay mình đập "bốp" vào mặt người khác!

Diệp Trần ngớ người, nhìn cậu thiếu niên bị tát lệch cả mặt đứng đối diện.

Cậu ta mặc đồng phục thể dục màu xanh của trường cấp ba số I thành phố S, trên gương mặt điển trai in lằn dấu năm ngón tay, trên người còn có mấy cái dấu chân, xung quanh có mười mấy đứa đang bao vây cậu ta. Nhìn cái là biết ngay đang ở hiện trường một vụ bắt nạt học đường.

Thế nhưng, mặt cậu ta chẳng thể hiện chút xíu cảm xúc nào, không sợ hãi, không căm phẫn, những cảm xúc cơ bản nhất đều không có, như thể một kẻ đã siêu thoát khỏi thế giới này, thờ ơ, lạnh nhạt với tất cả.

Gương mặt điển trai và dửng dưng thế này vô cùng tương đồng với người thanh niên lạnh lùng mười năm sau trong trí nhớ của Diệp Trần.

Diệp Trần cứng người, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Một thằng đứng cạnh tung cước đá cậu ta vào góc tường, hung hăng quát: "Cố Gia Nam, chị Diệp đang hỏi mày đấy, mày câm mẹ mất rồi à?!"

Cố Gia Nam bị xô vào góc tường, vẫn im lặng không nói một lời.

Còn Diệp Trần thì cuống sắp khóc đến nơi rồi.

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mình đánh BOSS mất rồi!! Aaaa mình chết mất!!"

"Kí chủ bình tĩnh chút nào," hệ thống vội nhắc, "Hiện tại ngài là chị đại, tạm thời cậu ta chưa gϊếŧ được ngài đâu. Ngài có thể từ từ thay đổi, cho cậu ta một phen anh hùng cứu mỹ nhân, cho cậu ta chút ấm áp..."

"Mấy người đang làm gì vậy!" Một giọng nói đường hoàng, lẫm liệt bỗng vang lên, những người có mặt đều quay đầu lại nhìn. Một cô gái mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa đang đứng nói rất hùng hổ: "Diệp Trần, chị lại bắt nạt người khác rồi, chị mau thả Cố Gia Nam ra cho em!"

Diệp Trần: "..."

"Tôi cảm thấy mình toi rồi." Diệp Trần dựa vào trí nhớ nhận diện được người mới tới này là Diệp Mẫn Mary Sue chết tiệt, tuyệt vọng nói, "Tôi đã hoàn thành cảnh diễn của kẻ lót đường rồi."

AI: "Ớ... Chớ có lo, đừng sốt ruột, hệ thống của cô tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô đâu."

"Nhưng tôi muốn vứt bỏ anh..."

"Vậy cô cứ vứt bỏ tôi đi." AI cười mỉm, "Cuộc sống không có tôi, cô cần phải tự bảo trọng nhiều hơn nhé."

Diệp Trần: "..."

Tuyệt vọng quá, muốn khóc quá, không có AI, e là cô sẽ thật sự bị Cố Gia Nam biến thành vật thí nghiệm mất!

Ôi mẹ ơi, cứu! Tôi không muốn chơi cái thế giới này nữa đâu!

Chú thích:

*sáng chín chiều năm: giờ công sở

*3838438 viết bằng chữ là 三八三八死三八, nghĩa là ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc chết

*Mặt cười mỉm của QQ là cái mặt cười mỉm gợi đòn này*sở thích đặc biệt không thể để người khác biết: ý nói các sở thích biếи ŧɦái.

*Sảng văn (爽文) một loại tiểu thuyết có nhân vật chính thuận buồm xuôi gió, tiến thẳng một lèo từ đầu đến cuối truyện, thường có yếu tố bàn tay vàng, người khác làm được một thì nhân vật chính làm được mười, có dàn harem đông đảo đến phi thực tế, đọc để giải trí, hiếm có nội dung nghiêm túc. (Nguồn: baidu).

*Tán đả là một nhánh của tán thủ, một môn võ tay không của Trung Quốc dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả, thiên về lối đánh lên gối, cùi chỏ và các cú đá chết người như Muay Thai. Các đòn thế của Tán Đả rất tự do, phóng khoáng, chuyên đánh thẳng vào các yếu huyệt của đối phương nên ngày nay nhiều người xem nó như là một môn võ để hộ thân khi cần thiết. (Nguồn: Tự học võ thuật).

*Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả gán những kỳ vọng hay ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật. (Nguồn: Thuật ngữ fanfic)

*Tế bào gốc: là tế bào còn non trẻ, có khả năng tự thay mới mình và biệt hóa thành các tế bào chuyên biệt khác để tạo nên các mô, cơ quan khác nhau của cơ thể. Phục chế tế bào gốc là tái lập trình các tế bào trưởng thành trở thành tế bào gốc vạn năng. Hiện nay y học thế giới đã thí nghiệm thành công việc tái lập này trên chuột (iPSC – công trình giúp Shinya Yamanaka đạt giải Nobel Sinh lý học và y khoa năm 2012).

*AI viết tắt của Artificial intelligence nghĩa là trí tuệ nhân tạo.