*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhϊếp Hủy thường đến nhà Mạnh Tiểu Bắc tìm Mạnh Tiểu Kinh ôn luyện bài vở, gần như đã trở thành một thành viên trong nhà họ Mạnh. Cô còn cùng Mạnh Kiến Dân sôi nổi bình luận về tình hình sóng gió hiện tại, thể hiện sự phẫn uất bất bình với chính trị, nói chuyện cực kỳ ăn ý hợp rơ. Nhϊếp Hủy tung tin tức, nói chính phủ thực sự hành động rồi, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn càn quét những sinh viên hừng hực khí thế tham gia phong trào.
Trong điện thoại, Mạnh Tiểu Bắc rủ rỉ với Kỳ Lượng: “Quân đội tiến vào rồi… Trời ơi, không thể… Giải phóng quân là ai chứ, những người làm lính chẳng phải cũng là dân thường như chúng ta sao, Thiếu Đường cũng là giải phóng quân, đυ.ng việc là dùng súng đó. Mày nói coi, những người giống như Thiếu Đường với chú Tiểu Bân, bọn họ có thể ở trên đường nổ súng bừa bãi sao, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”
Khi đó, Thiếu Đường đang ở đâu?
Lúc ấy, Thiếu Đường đang ở đơn vị tại vùng núi Tây Giao, Bắc Kinh án binh bất động, ngày ngày trong doanh trại huấn luyện, mặc kệ dửng dưng với tình hình nước sôi lửa bỏng ở bên ngoài. Ván cờ của những thành phần tai to mặt lớn bên trên làm rung chuyển binh quyền, cuối cùng cũng lan đến đội ngũ anh. Một ngày nọ, vào sáng sớm tinh mơ, nội bộ toàn trung đoàn ra lệnh giới nghiêm, quét sạch bọn phản động. Lãnh đạo cũ của bọn họ bởi không giữ vững lập trường, dao động đồng tình, cảm thông với đám sinh viên nên bị cách chức, sau đó một người khác từ ngoài vào tiếp quản trung đoàn, khu tập thể quân sự Tây Sơn lo lắng không yên, thần hồn nát thần tính.
Lúc đó, Thiếu Đường nhận được mệnh lệnh điều động của cậu anh: Rời Bắc Kinh ngay!
Trong điện thoại Thiếu Đường chất vấn: “Giờ cậu bắt cháu rời Bắc Kinh, cậu coi làm vậy mà được à? Tiểu binh trong đội cháu đang hoang mang lo lắng, rối rắm không biết phải làm gì tiếp theo, giờ cháu cắp mông biến?”
Hạ Thành dứt khoát: “Cậu đã dùng danh nghĩa văn phòng mình điều động cháu đến Quảng Châu làm việc, ngay bây giờ, ngay lập tức, cháu thu dọn đồ đạc, ngồi chuyến bay tối cho cậu. Đúng lúc cậu đang cần người, giờ cậu bận trăm công nghìn việc không xuể tay, cháu thay cậu làm một việc quan trọng.”
Thiếu Đường: “… Cậu bắt cháu trốn?”
Hạ Thành đột nhiên trở mặt, lạnh lùng đanh giọng: “Cháu không né thì chẳng lẽ tính cầm súng lên ‘chiến trường’? Đệch mẹ nó chứ ông đây còn không đi guốc trong bụng cháu đấy, cháu là kiểu người gì, cháu có tự nguyện không hả, cháu có khổ sở mâu thuẫn đấu tranh không?!!!”
Thiếu Đường im bặt, con tim như bị bao phủ trong một tầng máu đỏ rực, nóng chảy, đau đớn, bất lực tới câm lặng.
Sau đó Thiếu Đường bị hai mật vụ đặc công cậu anh phái tới, dùng súng lục dí thắt lưng, từ trong khu tập thể trực tiếp tóm đi. Bộ Tham mưu làm việc không cần xin chỉ thị hay báo với cấp dưới, trực tiếp đến bắt người, cưỡng ép anh rời Bắc Kinh ngay lập tức, lên chuyến máy bay tối đến Quảng Châu.
Con cáo già Hạ Thành ở góc tối trong Bắc Kinh nhìn toàn thể cục diện, vừa phải tiếp nhận đoán ý bên trên, đồng thời phải để mắt tới hai đơn vị ở phía Tây Bắc Kinh, còn nghĩ cách giữ được chiếc mũ trên đầu sư trưởng Sở, bảo toàn an nguy của toàn gia đình ông ta, rồi còn phải bảo vệ cả thằng con thứ nhà họ Sở, cậu ấm hẵng đang là một thằng nhóc con có thiên phú dị bẩm. Bất kỳ ai cũng đều không chắc chắn mai sau sẽ như thế nào, thời cuộc sẽ chuyển dời ra sao. Một mình Hạ Thành thế yếu lực mỏng, dù như thế nào cũng không thể lay chuyển, thay đổi được bánh răng nghiền cắt, phá hủy tàn khốc của bộ máy nhà nước. Chỉ có một trong hai con đường, một là chính tay mình dính máu, hai là trở thành vũng máu dưới cầu vượt cổng Phục Hưng. Tất nhiên, Hạ Thành không muốn nhìn thấy cảnh Thiếu Đường bị liên lụy, vậy nên ông đành dùng quyền lực trong tay kiên quyết kéo anh ra, đây là lựa chọn sáng suốt nhất, vào lúc này không thể yếu lòng được.
…
Mấy ngày nay Quảng Châu mưa dầm mưa dề, bầu không khí như bị bao phủ trong một khối than chì khổng lồ. Những đám mây đen kịt trĩu trịt nơi chân trời, phủ tắt ánh sáng rực rỡ. Tựa như giây phút tăm tối, bức bối ngột ngạt của đêm đen trước bình minh, ánh sáng đã ở ngay trước mắt, rất gần rất gần rồi.
Một chiếc xe màu đen chuyên phục vụ việc công, mang nhãn hiệu nước ngoài chầm chậm tiến ra sân bay.
Ở góc khuất, Thiếu Đường đeo kính râm, đôi mắt tĩnh lặng, sắc bén, tay khoát ở cửa xe gẩy tàn thuốc, tay khác nhẹ nhàng từ tốn điều khiển tay lái, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, hòa vào dòng xe cộ.
Kỹ thuật lái xe của Thiếu Đường rất tốt, tốc độ lái ổn định không nhanh không chậm, lái cực vững. Anh đi theo xe phía trước, xuôi dọc theo con đường chính vòng vèo Quảng Châu, trên đường bị vô số xe con từ giữa vượt ngang chèn ép, cản trở tầm nhìn, song từ đầu chí cuối hoàn toàn không bị mất dấu, giống như con báo giấu mình trong bụi cây rình con mồi, chờ đợi cơ hội.
Chiếc xe đen phía trước đột nhiên tăng tốc, vùng thoát ra khỏi những chiếc xe đằng sau, quẹo vào ngõ hẻm, ý đồ thoát thân rõ như ban ngày!
Những chiếc xe đang dõi theo đằng sau hấp tấp tăng ga, song bị một chiếc xe vận tải của cục bưu chính vọt ra từ ngõ chặn đường.
Ở phía sau, Thiếu Đường lạnh lùng liếc nhìn, cũng đột ngột bẻ tay lái, luồn lách từ con ngõ nhỏ khác đi tắt về phía trước.
Hai xe cùng lao ra, trên con đường vang lên tiếng va chạm sắc nhọn, cùng lúc bị đèn đỏ nơi giao lộ bắt dừng.
Viền kính râm của Thiếu Đường có hoa văn, đó chính là mã số lóng đại diện cho thân phận anh. Tay anh kẹp thuốc lá, bộ dạng cực lạnh lùng cũng rất dữ dội bạo liệt. Anh bắt chước y như thật, gõ tay ba cái ở bên cửa sổ xe.
Người trong chiếc xe đen vươn tay ra, ngay trong khoảnh khắc ném đồ qua đối mắt với Thiếu Đường qua kính râm, hốt nhiên phát hiện ra có trá!
Chiếc xe đen bất thình lình quay mạnh, tính vượt đèn đỏ, lao qua con đường, mạnh mẽ ngoặt về bên trái! Thiếu Đường nhanh như cắt khởi động xe, nhấn chân ga quành vội, dồn sức ép chặt mặt bên xe đối phương. Con đường trong thành phố nhỏ hẹp, hai chiếc xe tựa như hai con linh dương trên thảo nguyên Châu Phi ra sức rượt đuổi theo nhau, Thiếu Đường điên cuồng muốn húc xe đối phương sát vào lề đường.
Một cuộn phim mini bị ném xuống cống thoát nước, trong nháy mắt Thiếu Đường phóng ra khỏi xe, vung chân tiếp được bằng giày da, đá bay lên trên… Nắm chắc món đồ trong tay rồi, anh móc súng ra. Ngay sau đó, hàng loạt chiếc xe ở phía sau đồng loạt lao tới.
Tới khi Thiếu Đường về khách sạn, anh gọi điện thoại cho cậu mình, báo cáo: “Đã lấy được đồ, cháu xong việc rồi… Bao giờ cậu cho cháu về Bắc Kinh?”
Hạ Thành yên tâm, lạnh lùng cười nói: “Cậu thấy thằng nhãi mi cực thích hợp làm nghề này, ngón nghề, hành động vô cùng sành sỏi gọn gàng! Cháu cứ ở luôn văn phòng trực thuộc tại Quảng Châu làm việc đi, khỏi về Bắc Kinh nữa.”
Thiếu Đường: “Cháu không làm.”
Thiếu Đường thầm nghĩ, kiểu công việc này anh làm một lần là đủ lắm rồi, ở nhà còn có người chờ anh trở về.
Thiếu Đường mải miết bước nhanh qua con đường lớn, tiện tay lấy từ trên giá tạp chí xuống một quyền báo tiếng Quảng được buôn từ Hồng Kông qua.
Anh chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt nhanh chóng ghim chặt vào một bức ảnh trong góc báo!
Có phóng viên đưa tin sinh viên học sinh biểu tình rầm rộ trên quảng trường Tân Thành, trên bức ảnh chụp một nam sinh đeo kính cởi trần, cơ thể gầy còm, điên cuồng phất quốc kỳ, gào thét giận dữ, bộ dạng kích động lao về phía trước hát vang. Tuy cơ thể như cò hen nhưng tư thế khí chất rất giống với nữ thần cầm cờ cũng cởi trần thân trên trong bức tranh nổi tiếng của Pháp “Nữ thần tự do dẫn dắt nhân dân” (164). Ngay bên cạnh nam sinh đó, trong đám người bao quanh, láng máng lộ ra một khuôn mặt. Mạnh Tiểu Bắc với đôi mắt nhỏ dài, khóe miệng hơi nhếch, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, băng đô tóc màu đỏ cực kỳ bắt mắt giữa đám người đông nghẹt.
164. Hình hảnh nữ thần tự do dẫn dắt nhân dân:Thiếu Đường giật mình nhìn chằm chằm tờ báo, đầu óc như thể bị bánh xe tăng kim loại nghiền qua… Chỉ từ băng đô cột tóc kia, anh đã có thể nhận ra rõ ràng, không chệch đi đâu được nữa, đó chính là bảo bối và cũng là thằng con anh.
Khi ấy, không ai ngờ rằng cuộc bạo loạn trong Bắc Kinh sẽ cuốn đi bao sinh mệnh tuổi trẻ. Tất cả mọi người đều vẫn lạc quan, ôm ấp hy vọng.
Trong trường đại học gần khu tập thể có người quen Mạnh Tiểu Bắc, biết cậu vẽ giỏi có tiếng, bởi vậy kiếm cậu nhờ vẽ vài tấm áp phích. Thực ra, Mạnh Tiểu Bắc đã từng đi đến quảng trường đó rồi. Cậu đi trong đội ngũ trước trụ sở chính quyền tỉnh, nhìn thấy những sinh viên chỉ hơn cậu vài tuổi… Vốn là Mạnh Tiểu Bắc cũng không hiểu lắm về chuyện chính trị, giác ngộ tư tưởng gì đó, suy nghĩ cậu cực kỳ đơn thuần trong sáng. Chỉ là, đàn ông con trai ai chẳng mang trong mình nhiệt huyết và lý tưởng, nông nổi xúc động, chảy rần rật trong huyết quản chính là chí khí hừng hực sục sôi. Cậu đứng trong dãy người biểu tình, nghe tiếng hô vang vọng kích động từ xung quanh dội lại, nhìn thấy vô số người bật khóc rơi lệ, cũng không kìm được nỗi xúc động cuồn cuộn trào dâng.
Mạnh Tiểu Bắc cũng đi theo đoàn người gào lên vài tiếng, đả đảo lũ quan chức tham nhũng, tiếng hô dần dần biến thành xóa bỏ sự phân biệt kỳ thị! Tiêu diệt tất cả sự bất công trong xã hội, loại bỏ quy chế hộ tịch, mỗi người sinh ra đều ngang hàng!… Ở trên quảng trường, cậu vừa nghe các sinh viên đánh đàn guitar vừa cất cao giọng hát. Sẩm tối, thành cổ Tây An lên đèn, Mạnh Tiểu Bắc và vài sinh viên quây thành một vòng tròn, tưng bừng đánh bài gϊếŧ thời gian.
Mạnh Tiểu Bắc đeo băng đô đỏ, lộ ra vầng trán nhẵn bóng, bừng bừng nhiệt huyết máu lửa thanh xuân.
…
Mạnh Tiểu Bắc trút hết những áp lực kìm nén trong quá trình chuẩn bị thi đại học lên quảng trường, sau đó lại quay về trường lên lớp như thường, cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Qua bốn ngày sau, qua lời những người trong trường, gia đình khu tập thể xung quanh, cậu mới biết được Bắc Kinh xảy ra chuyện.
Mạnh Kiến Dân cẩn thận chu đáo, gọi điện thoại cho từng người từng người thân ở Bắc Kinh, xác nhận cha mẹ và đám em gái đều bình an, song chỉ có mỗi chỗ Thiếu Đường là không nhận điện, không hiểu sao không tìm được người.
Tới tận lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc mới bồn chồn sốt ruột.
Cậu hoàn toàn không biết lúc đó Thiếu Đường cũng lo lắng cồn cào đến phát điên vì cậu.
Cậu lo cho Thiếu Đường bởi cậu tưởng anh vẫn còn ở lại Bắc Kinh.
Mạnh Tiểu Bắc gọi điện cho Lượng Lượng, Kỳ Lượng chửi đù mẹ giờ này ông đây còn dám ra ngoài cái chó gì! Tất cả tin tức đều thông báo cả thành phố Bắc Kinh bị giới nghiêm, tất cả dân thường bị bắt phải ngoan ngoãn về nhà đợi. Trường học cũng cho bọn tao nghỉ một ngày, bọn học sinh cuối cấp cũng không phải học bù nữa, hôm nay tao không phải đến trường, cũng không dám ra ngoài đưa hàng, dù sao mạng cũng quan trọng hơn tiền mà, giờ tao chỉ ngồi lì trong nhà như cá trong chậu thôi!
Kỳ Lượng cũng chẳng ngại gì, sổ toẹt: “Hả? Tao đang rúc trong ổ chăn nè… À, Tiểu Dật Dật nhà tao đang xoa bóp cho tao nhé, cực kỳ quan tâm tao chăm sóc luôn nhé.”
“Không ra ngoài làm việc được thì hai bọn tao ở trong nhà ‘làm việc’ chứ sao!”
“Hầy, chỉ là chỗ đó của tao vẫn hơi khó chịu, tao nghi là do di chứng để lại từ cuộc giải phẫu hồi trước, lúc đi tiểu thường hay đau, hay là do phẫu thuật có vấn đề nhỉ? Ra viện rồi mà vẫn còn chưa xong nè!”
“Đ*t mẹ mày Mạnh Tiểu Bắc, mày đừng có nói điêu, không phải do làm chuyện đó nghen! Trước đây hồi tao còn làm xử nam tao đã đau rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc tuyệt vọng hỏi Lượng Lượng: “Mày có biết giờ cha nuôi tao ở đâu không?”
Kỳ Lượng: “Lúc này những người lính đều ở trong thành phố cả, khắp các ngả đường, quảng trường đều là lính, nhưng tao cũng không dám ra đường tìm giúp mày đâu.”
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên sốt ruột lo lắng, lẩm bà lẩm bẩm: “Mày, mày không nhìn thấy Thiếu Đường trên ti vi đúng không?”
Kỳ Lượng cũng giật nảy người: “Mày đừng có nói liều!… Không phải đơn vị chú ấy đâu… Tin tức mới từ đài phát thanh nói cảnh tượng dưới gầm cầu cực kỳ kinh khủng thảm khốc, chắc chắn không phải là đơn vị cha nuôi mày…”
“Tiếng bắn súng ở Hô Gia Lâu bên ngoài, chúng tao đều nghe thấy được.”
Lượng Lượng vẫn luôn cợt nhả ngả ngớn giờ đây cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói nặng nề.
Hai bên điện thoại bỗng bặt im lặng thinh. Trong đêm đen thăm thẳm của những ngày tháng rung chuyển thời đại, dường như có thể nghe thấy từng tiếng, từng tiếng tim đập hoảng loạn bất an cùng vô vàn thanh âm cầu nguyện. Tiêu Dật hốt nhiên ôm chặt lấy Kỳ Lượng từ phía sau, giống như ôm bảo bối quý báu của mình. Y dịu dàng hôn lên mặt Lượng Lượng, l*иg siết những ngón tay vào nhau. Trong những thời khắc ngoài kia mưa gió bão bùng, tên bay đạn lạc, trong nhà có một người bầu bạn cạnh bên, ôm siết lấy bạn, gửi cho bạn chút hơi ấm, đó chính là sự an ủi, xoa dịu tuyệt vời nhất.
*
Trên thực tế, đơn vị của Thiếu Đường cũng vẫn chưa phải lên đường thực thi nhiệm vụ. Lúc đó, những người lính được điều động là quân đội bên ngoài. Hạ Thành chớp thời cơ, điều Thiếu Đường đi, rời xa khu vực hỗn loạn, sau đó điều chỉnh một chút, chuyển anh vào Tổng tham mưu. Hạ Thành rút củi đáy nồi, chơi trò tiểu nhân, nhưng ông làm vậy là để bảo vệ người thân gia đình, nên cũng không đến nỗi quá đáng, có thể hiểu được.
Chạng vạng ngay ngày hôm đó, ở cổng trường Mạnh Tiểu Bắc nghe được tin cảnh sát vào thành phố bắt người, ở trường bên có người bị tóm. Không biết tình hình trong thành phố, quảng trường, tháp chuông thì ra nông nỗi nào.
Vài thằng nhóc học cấp ba bạo gan liều lĩnh, chẳng sợ trời sợ đất đi bên đường ngông nghênh nhìn ngó. Mạnh Tiểu Bắc như “thanh niên nghiêm túc”, chặn bọn họ lại, nói cả đám quay về nhà đi, đừng để cha mẹ lo lắng.
Mạnh Tiểu Bắc làm việc gì vẫn còn biết suy nghĩ có điểm dừng. Song giờ đây, đáng lẽ cậu phải về nhà, không nên ra ngoài chạy lung tung mới phải.
Cậu đi trên con đường lớn ở trước nhà máy thuốc lớn, tay kẹp điếu thuốc. Đúng lúc Mạnh Tiểu Bắc đi qua phòng chiếu phim mà cậu vẫn hay ghé đến, trên đường đột nhiên có một chiếc xe Jeep quân đội tấp vào, vài người đàn ông mặc áo jaket đen đeo cặp chéo bước vào phòng chiếu phim, chỉ phút chốc sau, bên trong vang lên tiếng động ầm ầm ầm ầm. Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc hẵng chưa nhận ra mấy người đàn ông đó chính là công an chìm.
Phòng chiếu phim hình như bị niêm phong, có cậu thanh niên lắm mồm nào đó bên đường nói: “Chủ phòng chiếu phim gây chuyện to rồi, đi diễu hành biểu tình gì đó đó!”
Kiến trúc của phòng chiếu phim và phòng bida được xây dựng khá giống nhau, ở giữa có một lối thoát bí mật, chỉ những người hay đến mới biết. Trong bóng tối mờ mịt và tiếng nhạc ầm ĩ, Mạnh Tiểu Bắc băng qua vài bàn bida, ở gần hốc bàn quán bar được trang trí vô cùng dung tục đơn sơ, đá phải người.
“Ui chao…”, có người uể oải khẽ kêu lên: “Giẫm mẹ lên tay ông đây rồi…”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Sao hai người vẫn còn ở đây?”
Ông chủ kia vẫn cởi trần, không mặc quần áo, nằm rạp ở chỗ thoát thân, người theo sát phía sau chính là cậu “em họ”. Cậu chàng thanh tú vừa nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc, tưởng lộ tẩy rồi, bị công an phát hiện đến tóm, ôm chặt lấy eo ông chủ, nước mắt rỉ ra, đột nhiên bật khóc: “Khôn Tử, anh đúng là thằng ngu! Lúc đầu tôi đã bảo anh đừng có đi biểu tình náo loạn rồi, anh khăng khăng đi bằng được, giờ cảnh sát tóm được cả hai rồi, làm sao giờ! Huhuhu…”
Ông chủ bàng quan như không: “Tới bắt tôi chứ có bắt em đâu, em khóc cái mẹ gì?”
Cậu chàng điên tiết mắng: “Bọn sinh viên nó diễu hành biểu tình liên quan chó gì tới anh? Anh có nghĩ tới tôi không hả?!… Người ta biểu tình anh giơ bảng hiệu, người ta châm lửa anh phóng hỏa, người ta đốt xe, anh, anh là thằng ngu đi đưa cho người ta bình xăng! Anh bị tóm nhốt trong ngục tôi một thân một mình biết tìm ai bây giờ?!”
Ông chủ ngẩn người ra một lúc, trước mặt người ngoài vẫn còn giả vờ cứng cỏi không sao, ngông nghênh đáp: “Em kiếm người khác vậy thôi.”
Trong mắt Tiểu Bắc ánh lên sự trắc ẩn không đành lòng, cậu kéo cậu chàng ẻo lả kia dậy, bảo đừng nói lằng nhằng nữa, giữ sức mà tìm chỗ an toàn rồi muốn cãi gì thì cãi, hai người chạy mau đi!
Trên con phố buôn bán, các cửa hàng san sát nối tiếp, mấy người lao đầu vào một nhà ăn nhỏ.
Mùi canh cừu sực nức xông thẳng vào mũi bọn họ! Ngày hè nóng, bếp quán cơm nóng như cái lò, ngay tức khắc làm cả người Mạnh Tiểu Bắc bốc lên mùi mồ hôi lẫn vị nước cừu! Cậu vẫy tay với hai người phía sau, lanh trí nói: “Đi cửa sau.”
Dưới chân cậu chàng kia trơn trượt, xém nữa thì bổ nhào xuống sàn nhà đầy mỡ cừu.
Ở phòng bếp phía sau, bếp trưởng đội mũ trắng, lừ mắt liếc bọn họ, tay vẫn thoăn thoắt múc ra một muôi canh cừu, bận rộn đun nồi canh nước cừu làm vụn bánh mì chan canh.
Đầu bếp kéo dài giọng nói: “Ra bên ngoài xếp hàng đi, đun lần lượt từng bát từng bát chớ bộ, làm gì mà cuống cuồng tới độ này hả?”
Mạnh Tiểu Bắc vội nói: “Xin lỗi, không kịp rồi, cho bọn cháu đi trước với ạ!”. Tiểu Bắc khom lưng, chen qua lối đi nhỏ xíu sau đầu bếp, giẫm ngay một phát vào chậu nhôm, tiếng vỡ vang ầm lên, phòng bếp đã nhỏ lại càng thêm nhỏ, loạn cào cào một nùi.
Cậu đỡ cậu chàng đang khóc dữ dội nghẹn ngào, chỉ huy hai người: “Bọn chú chạy ra cổng kia, mau đi đi.”
Cũng bởi tình nghĩa giữa đàn ông với nhau hoặc bởi đồng cảm, thương xót cho những người đồng cảnh ngộ như mình, nên Mạnh Tiểu Bắc không nỡ lòng nhìn thấy một đôi tình nhân “đồng tính” giống cậu rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, chịu đen đủi.
Lúc ấy bọn họ cũng chẳng có thời gian đâu ra quan sát tình thế bên ngoài, ở trên đường, công an chìm đang ráo riết tìm người. Đúng lúc đó, bên đường lại có một chiếc xe Jeep lao tới. Lúc xe phanh kít lại, lốp xe nghiến riết, lưu lại một đường dài cực rõ ràng trên đường, phơi bài nỗi lo lắng cháy ruột cháy gan của người lái!
Bên ngoài xe phủ một lớp bụi dày, cửa xe bị đẩy mạnh ra đến nỗi như muốn rớt xuống. Một người đeo kính râm vội vàng bước ra, áo sơ mi màu đen phanh mở, áo ba lỗ bên trong đã ướt đẫm tự lúc nào!
Hai người đều cùng ở trong căn phòng mờ mịt hơi nước lập lờ tìm người, tìm lối đi. Cửa vừa mở ra, Mạnh Tiểu Bắc đυ.ng đầu vào bờ ngực rộng lớn, xương quai xanh rắn chắc của đối phương khiến cậu đau đớn.
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng đầu.
Thiếu Đường cũng ngẩng đầu, đăm đăm nhìn cậu.
Mạnh Tiểu Bắc giật mình: “…”
Hai người đều chẳng ngờ mình sẽ tìm thấy đối phương ở một nơi như thế này. Trong đầu Mạnh Tiểu Bắc ngập ngụa những hình ảnh về cuộc biểu tình trên ti vi, quảng trường với biển người ầm ầm đông nghẹt, xe quân đội như một dãy những quả cầu lửa rừng rực bùng cháy, con đường Phục Hưng chìm trong biển lửa dữ dội, đường cái Tây Trực Môn… Vậy mà, Thiếu Đường đang ở ngay trước mặt cậu, bằng xương bằng thịt, bình an vô sự.
Tiểu Bắc: “Sao cha về Tây An?”
Thiếu Đường: “Ông đây đến kiếm bây!”
Tiểu Bắc: “Con làm sao? Cha không sao chứ?”
Thiếu Đường: “Bây không sao thì cha cũng không sao!… Bây có biết mình đang làm cái gì không hả!!! Sao máy nhắn tin lại tắt, sao bây không trả lời tin nhắn ông?!!!”
Tiểu Bắc cúi đầu nhìn, khí thế yếu ớt: “Xin lỗi, hết pin rồi.”
Thiếu Đường bóp mạnh cánh tay Mạnh Tiểu Bắc, những ngón tay siết đến mức xương cánh tay Tiểu Bắc như muốn vỡ ra. Đầu hai người đều nhễ nhại, những giọt mồ hôi từ chân tóc chảy xuống, đọng trên bờ mày, trườn xuống hốc mắt, đôi bên nhìn nhau bàng hoàng. Trong lòng cả hai người đều kìm nén một câu hỏi: Xảy ra chuyện rồi, bây có thể khiến cha yên tâm được không, cha có thể đừng làm con lo lắng vậy chứ?
Dưới lầu, ở cửa quán cơm, từ xa truyền đến tiếng người hỏi, ông chủ có biết người tên Vương Khôn ở gần đây không.
Thiếu Đường: “…”
Ông chủ phòng chiếu phim cắn điếu thuốc, cúi đầu rì rầm: “Ông đây xong đời rồi.”
Cậu chàng bên cạnh ông chủ tên là Tiểu Văn, lau sạch nước mắt, quật cường nói: “Nếu anh bị cảnh sát tóm, đi tù rồi chết ở trong đó… Tôi sẽ ở vậy, cả đời này anh có lỗi với tôi.”
Thiếu Đường lướt mắt nhìn qua hai người đó, trái tim đang xoắn chặt đau đớn, rối như tơ vò hốt nhiên dịu xuống, thả lỏng.
Vừa rồi anh nhìn thấy những cảnh sát chìm bên đường, còn tưởng mấy người này đến tóm Mạnh Tiểu Bắc! Anh nghĩ rằng Tiểu Bắc gây chuyện, cùng với những sinh viên đi quảng trường biểu tình. Trong đầu anh đã nghĩ ra hàng loạt những chuyện xa tít tắp, thậm chí còn nảy lên ý nghĩ nếu con anh thật sự phạm tội, bị người đuổi bắt, anh lập tức dẫn cậu chạy trốn, tuyệt đối không quay đầu, chạy tới Quảng Châu, Hồng Kông… Thiếu Đường thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong thời khắc then chốt anh vẫn rất bình tĩnh, cấp tốc chỉ huy nói: “Tất cả theo tôi.”
Sau khi Thiếu Đường đi máy bay tới Tây An, từ văn phòng bộ đội xưa mượn một chiếc xe cũ, đã lái xe trong thành phố Tây An vài tiếng đồng hồ rồi.
Anh đi qua những quảng trường phồn hoa nhất đông nghẹt những người là người, lướt trên đường phố, băng qua tòa nhà trụ sở chính quyền thành phố, tỉnh, lái xe tìm kiếm Mạnh Tiểu Bắc khắp hai bên đường, l*иg ngực đau đớn nghẹn ngào, trước mắt phù tràn khói thuốc súng mờ mịt. Sau đó, anh nhìn thấy những nam sinh mặc đồng phục trường Tiểu Bắc, vội xuống xe chạy đến hỏi thăm, cũng may mấy học sinh kia biết Tiểu Bắc, Thiếu Đường bèn hỏi bình thường Tiểu Bắc hay đến đâu, sau đó tìm khắp quán bida, phòng game…
Ngày đó, mấy người từ lối đi phòng cháy chữa cháy, con đường không ai biết đi lên, mở tung cánh cửa trên lầu. Ở trên đó là cửa hàng bán giày da, da trâu, da dê. Ông chủ kinh ngạc, đi ra muốn hỏi, bị Thiếu Đường đẩy cửa đẩy lại vào trong phòng. Mấy người họ chạy men theo con đường hành lang tầng hai, tìm được ban công, tới lúc đó mới phát hiện lầu rất cao.
Thiếu Đường thắt vạt áo sơ mi ngang thắt lưng, tay không vượt qua lan can hành lang tầng hai. Anh bám vào đường ống nước bên ngoài lầu, nép sát mình vào tường đi. Cơ thể dẻo dai tựa như khảm vào trong bức vách tường sắt thép, vừa nhanh vừa vững, động tác kỹ xảo khiến người ta hoa cả mắt, chỉ trong tích tắc đã nhảy xuống tầng một, lúc tiếp đất bàn chân nhẹ nhàng tựa như con mèo, chẳng khác nào giẫm trên đất bằng.
Khôn Tử không kìm được khen: “Người ấy nhà nhóc làm gì đó?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Trước đây cha tui làm lính phòng cháy chữa cháy.”
Thiếu Đường dùng ánh mắt ra hiệu: Bắc Bắc! Nhảy! Bây nhảy xuống đây!!!
Mạnh Tiểu Bắc không hề do dự trèo qua lan can.
Ở bên dưới, ánh mắt Thiếu Đường trầm tĩnh, vươn hai cánh tay mạnh mẽ cường tráng cực đáng tin. Mạnh Tiểu Bắc giang tay ra, vọt lên nhảy lầu, cơ thể rắn chắc nhào vào trong l*иg ngực Thiếu Đường! Thiếu Đường đỡ lấy cậu, ngay lập tức ngã xuống đất, giảm bớt lực xóc cho cậu. Cơ thể hai người đầy đất, quả là mạo hiểm… Thiếu Đường nhanh chóng đứng dậy, quay đầu vẫy tay với người trên lầu: Còn hai người nữa, nhảy!
Hết chương 76
Một vài bức ảnh mình lượm lặt trên mạng về sự kiện Thiên An Môn:
BEIJING, CHINA – MAY 20: Armed soldiers of People’s Liberation Army (PLO) hide their faces when they are photographed 20 May 1989 in Beijing on their way to Tiananmen Square 20 May 1989 after the Martial Law was proclaimed in Beijing 20 May. In a show of force, 04 June, China leaders vented their fury and frustration n student dissidents and their pro-democracy supporters. Several hundred people have been killed and thousands wounded when soldiers moved on Tiananmen Square during a violent military crackdown ending six weeks of student demonstrations. (Photo credit should read CATHERINE HENRIETTE/AFP/Getty Images)
Chinese citizens and students of Chengdu, capital of Sichuan province, hurl stones at troop on June 4, 1989 during a rioting following the proclamation of the martial in the city. A series of pro-democracy protests was sparked by the April 15 death of former communist party leader Hu Yaobang. In a show of force, China leaders vented their fury and frustration on student dissidents and their pro-democracy supporters. Several hundred people have been killed and thousands wounded when soldiers moved on Tiananmen Square during a violent military crackdown ending six weeks of student demonstrations, known as the Beijing Spring movement. According to Amnesty International, five years after the crushing of the Chinese pro-democracy movement, “thousands” of prisoners remained in jail. AFP PHOTO STAFF (Photo by – / AFP) (Photo credit should read -/AFP/Getty Images)