Mười Năm Yêu Thầm

Chương 30: Đằng đẵng tương tư

Sinh nhật hôm ấy, Mạnh Tiểu Bắc trọn đời không quên.

Đó là buổi tối đắm say đẹp đẽ, là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Bắc, là dấu ấn khắc sâu vào tâm can, in đậm trong tâm trí suốt những năm sau. Đây cũng là lần đầu tiên và duy nhất mà hai người nảy sinh sự thân thiết quá mức như vậy, dẫu chỉ là giây phút thoáng qua, nhưng dư vị như còn mãi, vấn vương không thôi. Thứ cảm xúc ấm áp chân thật khi môi lưỡi quyện hòa ấy như tan vào trong máu xương, như dòng nước uốn lượn dập dờn ngập tràn trong ký ức đằng đẵng bao nhiêu năm. Mặc dù lúc đó cậu vô cùng tiếc nuối bởi không hiểu thế nào là hôn môi, vụng về đến nỗi chẳng biết sử dụng đầu lưỡi, ngây ngô thuần khiết chỉ biết ra sức dùng hai phiến môi mυ'ŧ lấy bờ môi cha nhỏ, quấn quýt thật lâu thật lâu. Sau này nhớ lại, thật sự giống như đang bú sữa mẹ…

Thiếu Đường hôn xong, lặng im không nói, không thổ lộ bất kỳ điều gì, cũng chẳng hề giải thích lấy một câu.

Chính bản thân anh cũng sắp tắt thở đến nơi. Bởi vì kích động và rối loạn mà anh vội vàng buông tay ra, quay mặt sang chỗ khác cúi đầu thở hổn hển thật lâu. Sau đó, anh ngơ ngẩn buông thõng hai tay, đắm mình trong nỗi ưu tư…

Mạnh Tiểu Bắc mím môi, không muốn lau nước miếng của Thiếu Đường, cũng cùng ngồi ngẩn người bên cha nuôi.

Hai người bị rượu và thứ tình cảm mập mờ chôn giấu làm cho ngây ngốc mê say. Đôi bên ngồi trên lề đường đi bộ, giữa chừng còn gặp phải đội dân phòng đeo băng đỏ. Từ xa xa, người đội dân phòng nhìn thấy hai người, cảm thấy không ổn, tưởng là một đôi yêu nhau đang ở bên lề đường ôm ấp, làm những hành động ảnh hưởng nghiêm trọng tới thuần phong mỹ tục. Mấy người đó khẩn trương chạy tới, kết quả lúc nhìn rõ thì lại ra hai người một lớn một nhỏ mà còn đều là nam.

Bữa đó, Thiếu Đường mặc thường phục.

Người trong đội dân phòng truy hỏi: “Anh đang làm cái gì? Anh ở đơn vị nào? Thằng nhóc này là con anh sao?”

Hai mắt Thiếu Đường đờ ra, mồm miệng chậm chạp, khóe miệng còn vương một chút nước bọt: “Của tôi.”

Thành viên đội dân phòng nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: “Thế sao vừa rồi, rành rành chúng tôi nhìn thấy anh ôm hôn đứa nhỏ này?… Anh hôn môi nó hả?!”

Thiếu Đường: “…”

Đôi mắt Thiếu Đường giống như hai xoáy nước sâu thẳm, trong mắt anh vẫn còn vương nước, người chếnh choáng men say. Thế nhưng khi anh ngẩng đầu lên, đột nhiên như đã tỉnh táo hẳn.

Thiếu Đường thoáng sửng sốt, mặt lạnh như tiền, nhìn thẳng đối phương: “Không phải.”

Hai người trong đội dân phòng chớp chớp mắt, cũng không tự tin cho lắm, lẩm bà lẩm bẩm: “Vừa rồi tôi… như là… như là nhìn thấy…”

Thiếu Đường đanh mặt lại, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, nói: “Các anh nhìn nhầm rồi, tôi là cha nó, đây là con tôi, tôi đang ôm nó.”

Đội dân phòng: “À… ôm à.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng không sợ người lạ, ở bên cạnh hùng hồn nói to: “Đây là cha cháu!”

“Vừa rồi cha cháu ở trong nhà hàng Lão Mạc uống nhiều quá!”

“Cha cháu là giải phóng quân!”

Ánh mắt Thiếu Đường đăm đăm nhưng đầu óc thì đã tỉnh táo hoàn toàn. Khi đó trong đầu anh như nổ bùm, rượu đang chảy trong toàn cơ thể bốc hơi hết qua lỗ chân lông… Anh cứng người cúi đầu sờ vào túi quần, nhưng mò vài lần cũng chẳng tìm thấy đâu. Mạnh Tiểu Bắc giúp anh lấy ra, chứng nhận sĩ quan sáng loáng. Mạnh Tiểu Bắc còn móc ra khăn tay của Thiếu Đường, lau sạch nước miếng bên khóe môi anh.

Thiếu Đường khẽ giọng nói, như đang an ủi Tiểu Bắc: “Không sao, đừng sợ!”

Hai người lại ngồi rất lâu, mãi cho đến khi Thiếu Đường đứng lên lần nữa, lau khô khóe mắt, ôm bả vai Mạnh Tiểu Bắc, chầm chậm đi về…

Tối hôm đó, cũng chẳng biết hai người đã về nhà như thế nào, quần áo cũng chẳng cởi, mặt cũng chẳng thèm rửa, cả hai cứ thế ngã thẳng xuống giường, ngủ say. Có lẽ bởi vì quá mệt, hoặc là trong tiềm thức, đôi bên đang cố gắng trốn tránh nhau.

Ngủ một mạch tới nửa đêm, người dưới cánh tay Mạnh Tiểu Bắc khẽ cử động. Tiểu Bắc mở mắt, thấy Thiếu Đường đã tỉnh, quay lưng về phía cậu, trong bóng đêm ngồi ở mép giường trầm lặng.

Thiếu Đường đang nhớ lại, giống như quay ngược thời gian, từ từ điểm lại các sự việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, có chua xót, có ngọt bùi…

Mạnh Tiểu Bắc khẽ khàng gọi: “Cha nuôi.”

Thiếu Đường: “Ừ.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha sao vậy?”

Thiếu Đường bình thản nói: “Không sao, không có chuyện gì. Cha ổn, bây đừng lo lắng! Mau ngủ đi, cha đi tiểu.”

Thiếu Đường lại nói thêm: “Cha ổn lắm, bây đừng lo lắng.”

Sau đó, Thiếu Đường ra ngoài đi tiểu rồi cũng không quay lại. Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ mở cửa nhìn, phát hiện cha nuôi cậu ngồi bên bàn trong phòng khách. Phòng này không có ghế sô pha, anh bèn ngủ trên băng ghế và cái bàn ăn ghép lại. Thiếu Đường ngửa ra sau dựa vào tường, mắt cứ đăm đăm mãi cho tới tận khi trời sáng.

Ánh mắt Thiếu Đường vừa mờ mịt ngỡ ngàng, vừa như là đã tỉnh ngộ.

Hôn cũng đã hôn rồi, hơi ấm trên khóe miệng thằng nhóc mất nết đó, cùng với hương vị đặc biệt trên cơ thể Tiểu Bắc tựa như vẫn đang vương vấn quẩn quanh cánh mũi. Không thể phủ nhận được nữa, đó chính là thích. Vào khoảnh khắc Thiếu Đường ôm lấy khuôn mặt thằng con quý báu của mình, mạnh mẽ hôn tới tấp lên, trong anh không hề chứa đựng bất kỳ ý nghĩ dâʍ ɭσạи du͙© vọиɠ nào. Khi đó, Thiếu Đường hoàn toàn thực lòng thực dạ, coi Tiểu Bắc như báu vật. Bất cứ chuyện gì mà phải suy xét trước sau nên làm hay không nên làm, thì dẫu có làm cũng đã vơi bớt một chút thành tâm.

Rạng sáng, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cha nuôi quay về phòng, đứng phía sau đắp chăn cho cậu, bàn tay to lớn áp lên đầu cậu, vuốt ve gáy cậu…

Có một số việc, tuyệt đối không được nghĩ quá nhiều, đào bới quá sâu. Bất kể do độ tuổi hẵng còn quá nhỏ của Mạnh Tiểu Bắc hay do mối quan hệ, vai vế giữa hai người như ván đã đóng thuyền.

Đối với Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc không phải con ruột anh, anh cũng chẳng hề có huyết thống với cậu.

Thế nhưng Bắc Bắc cũng không phải người xa lạ anh vô tình gặp được trên đường rồi nảy sinh tình cảm. Mạnh Tiểu Bắc cũng không phải là người cô độc một thân một mình, sau cậu là cả nhà họ Mạnh.

Hạ Thiếu Đường không phải loại đàn ông nhu nhược không gánh vác được chuyện này, không dám chịu trách nhiệm. Thế nhưng anh không phải một tên ngốc, anh đúng mực, biết đâu là điểm dừng. Có một số chuyện, thậm chí anh còn nhẫn nhịn đè nén, che giấu giỏi hơn người khác tưởng tượng nhiều.



Một thời gian sau khi xảy ra chuyện này, cuộc sống của Mạnh Tiểu Bắc có những biến chuyển cực lớn.

Dựa vào quan hệ, Thiếu Đường giúp Mạnh Kiến Dân liên hệ được với “thần đao Trương” ở Thiểm Tây. Thần đao Trương vốn là dân bản xứ ở Kỳ Sơn, Bảo Kê. Nghe đâu sau Cách mạng Văn hóa ông được sửa lại án sai, giải oan, sau đó được thả về Bắc Kinh, rồi cuối cùng lại trở về quê hương, ở trong thị trấn nhỏ ngay tại Bảo Kê mở một bệnh viện nhỏ. Thường thường ông làm việc kỳ quái cẩn thận, dễ dàng che giấu bộ mặt thật. Ông không xem bệnh cho người lạ, hơn nữa còn né tránh những người tai to mặt lớn từ Bắc Kinh tới, sợ dính dáng tới chính trị.

Năm đó, trong chuồng bò cha ruột Thiếu Đường cho thần đao Trương hai cái bánh bao, nói vài câu thương cảm, thật sự hữu hiệu. Những năm tháng rối ren ấy, không đặt nặng chuyện tiền bạc, chỉ trọng nghĩa, vô cùng coi trọng bạn bè cùng chung hoạn nạn.

Mạnh Kiến Dân nắm chặt cánh tay Thiếu Đường. Khi ấy, ông thật tâm thật lòng biết ơn, vô cùng tin tưởng anh.

Mạnh Kiến Dân nói: “Hai thằng con tôi đều nợ cậu ơn nghĩa lớn như vậy, anh cả cũng không dài dòng sướt mướt nói với cậu mấy lời cảm ơn nữa, khỏi cần khách sáo vậy. Hai thằng con tôi, sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn hiếu kính cậu, Mạnh Tiểu Kinh cũng nhận cậu làm cha nuôi để báo đáp đi!”

Cũng chẳng biết làm sao mà ngay lập tức Thiếu Đường từ chối: “Đừng! Mạnh Tiểu Kinh không cần nhận tôi làm cha. Tôi có một thằng con trai Tiểu Bắc là đủ rồi.”

Trong lòng Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc cũng chính là tâm can báu vật duy nhất của anh. Anh cho đi, không cần nhận lại. Nhận thêm đứa nữa? Ông đây tuyệt đối không buộc thêm một cái dây thòng lọng nữa đâu!

Sau khi Mạnh Kiến Dân đưa Mạnh Tiểu Kinh về Tây Câu, thường xuyên đến Bảo Kê, tìm “thần đao Trương” khám bệnh. Nghe nói, thần đao Trương vẫn chưa lấy đao phẫu thuật chân cho Mạnh Tiểu Kinh, vậy mà về sau chân Mạnh Tiểu Kinh thật sự được chữa khỏi, dần dần phục hồi chức năng. Về chuyện rốt cục trị cụ thể ra sao, lúc đó Mạnh Tiểu Bắc cũng không rõ lắm, cậu cũng không quá để tâm tới chuyện em trai, vô tâm vô tính. Mãi đến tận lâu về sau cậu mới biết rõ, chuyện đó nói sau.

Mạnh Tiểu Kinh quay lại Tây Câu, Mạnh Tiểu Bắc đương nhiên tiếp tục ở lại Bắc Kinh học. Không còn ai đe dọa vị trí của cậu, không ai tranh giành sự cưng chiều của ông nội bà nội, Thiếu Đường đã an tâm.

Còn một chuyện lớn khác, đó là chỉ mấy tháng sau, Hạ Thiếu Đường quyết định rời Bắc Kinh.

Mạnh Tiểu Bắc không thể nói rõ khi đó cậu đã nghĩ gì, lúc cha nuôi nói với cậu chuyện này, cậu đã phản ứng như thế nào.

Mờ mịt mơ hồ, tất cả tĩnh lặng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Hơn nữa, dẫu cho cậu có bất kỳ phản ứng gì khi ấy đi chăng nữa, thì cũng đã chẳng còn quan trọng. Chuyện Thiếu Đường đã thật sự quyết định, con nuôi cũng không thể làm trái, không thể can dự!

Thiếu Đường lái xe mô-tô-ba đưa con nuôi đi đến công viên Hồng Lãnh Cân ở gần nhà máy số 2, ngồi trên tảng đá bên hồ. Thiếu Đường ôm bả vai Mạnh Tiểu Bắc, hai cha con thân thiết quấn quýt. Anh siết chặt vai cậu, cốc cốc trán Tiểu Bắc, nói, cha nuôi phải đi Học viện quân sự bồi dưỡng, hai năm sau sẽ quay lại. Trong lúc học còn có thể thường xuyên về thăm bây!

Ánh mắt Thiếu Đường thăm thẳm sâu xa, hàm chứa sự đe dọa. Anh nói, thằng nhóc thối, bây ở nhà phải nghe lời ông bà nội! Đừng tưởng ông đây không ở gần, không có ai quản bây thì bây liền quậy phá giở thói càn quấy nghe chưa, ông đây không có mặc kệ bây đâu đó!

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu cạy tay, hỏi: “Bao giờ cha quay về?”

Thiếu Đường nói: “Cha chắc chắn sẽ về.”

Mạnh Tiểu Bắc hơi dẩu môi: “Cha vẫn sẽ cần con chứ?”

Thiếu Đường nói chắc như đinh đóng cột: “Bây là con ông, ông nỡ nào lại không cần bây? Ông đây vẫn chờ bây hiếu kính đó, đến lúc đó bây chớ có trốn.”

Vẻ mặt Mạnh Tiểu Bắc bướng bỉnh kiên cường: “Con nhất định sẽ rất nhớ cha.”

Một lúc lâu sau, Thiếu Đường mới đáp: “Có lẽ qua vài năm nữa bây lớn rồi, có cuộc sống trọn vẹn thuộc về mình, có đủ loại bạn bè, sẽ không còn nhớ thương gì đến cha nuôi bây nữa. Đợi thêm vài năm nữa, nếu bây vẫn ngốc nghếch mà thương nhớ cha…”

Trong Bộ tổng tham mưu, Hạ Thành được thăng chức, trở thành người đứng đầu bộ phận mật thám. Ông vẫn luôn muốn đưa đứa cháu trai đến bên mình, cho anh một vị trí quan trọng triển vọng, có quyền có thế. Thế nhưng Thiếu Đường không muốn đi. Anh không muốn dựa vào quan hệ mà làm bậy, hơn nữa còn đi làm dưới tầm mắt cậu anh, mỗi ngày ra ra vào vào khu tập thể Bộ tổng tham mưu? Với số năm nhập ngũ và kinh nghiệm của anh khi đó, ở trong thời đại rối ren này, nếu không học Học viện quân sự rồi làm cán bộ, thì cũng nên giải ngũ, không tiến ắt phải lùi. Trước mắt, anh cũng không còn con đường nào khác.

Mùa thu, Thiếu Đường rời Bắc Kinh, cả người mặc quân phục, mang theo toàn bộ hành lý, đến Học viện quân sự ở Hà Bắc báo danh. Từ thuở nhỏ, anh đã chịu sự hun đúc của cậu mình, vẫn luôn ôm trong lòng bầu nhiệt huyết, lý tưởng của một quân nhân. Anh muốn học thành tài, muốn làm nên sự nghiệp lớn, đây chính là mục đích cuộc đời mà anh đã chọn. Cùng đi với anh còn hai đồng đội trước kia cùng từ Kỳ Sơn tới, sĩ quan trẻ tuổi lập công được quân đội tiến cử, đi Học viện quân sự theo đuổi hư danh.

Bởi Thiếu Đường rời đi, cũng vì nhà họ Mạnh giờ đã rộng rãi, điều kiện sinh hoạt dần dần tốt lên, nên cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc lại chuyển về nhà ông bà nội, rồi về sau cứ ở đó mãi luôn.

Tiểu Bắc ở chung với cô út. Cô út ngủ giường to, trong phòng phía sau cửa vẫn còn một tấm ván gỗ làm giường nhỏ. Đây địa bàn của Mạnh Tiểu Bắc, cậu lấy màn giường quây lại ngăn ra. Giường rất hẹp, đơn sơ, chỉ rộng có mét rưỡi. Cậu còn đóng trên tường mấy tầng gạch nữa, để nào là sách vở, tranh vẽ, bút chì bút máy bút màu lung tung cả. Trên tường dán toàn là các giai đoạn hoàn thành sản phẩm hoặc bản vẽ nháp, giống như một núi rác.

Một năm rưỡi sau, Mạnh Tiểu Bắc suôn sẻ tốt nghiệp Tiểu học. Lúc cậu tốt nghiệp, cậu được cộng thêm điểm do có bằng khen trong cuộc thi cấp thành phố, cùng với giấy giới thiệu của trường học và cục đào tạo khu vực. Điểm tốt nghiệp của cậu không đủ, thế nhưng ngoài dự kiến của cả nhà vẫn được vào trường điểm khu Triều Dương khi đó là trường trung học số 1 Triều Dương.

Chủ nhiệm lớp cậu, từ bữa nào đó mà đã thay đổi thái độ, sau đó luôn đối xử rất tốt với cậu. Lúc tốt nghiệp, cô cũng tự mình viết giấy giới thiệu, cực tình nghĩa.

Trong thư, cô chủ nhiệm viết, cô dạy học bao nhiêu năm như thế, lần đầu tiên gặp được một học sinh khiến cô thay đổi suy nghĩ bảo thủ trước đó. Tri thức giáo điều, thành tích cuộc thi không phải là thứ quan trọng duy nhất. Trong tiết học ngoại khóa, học sinh này rất có năng khiếu tài hoa. Mạnh Tiểu Bắc vẽ tranh đạt được mấy giải thưởng của thiếu nhi, là chỉ huy đội trống của toàn trường. Cậu dẫn đầu đội trống tham gia cuộc thi ở cung thiếu niên khu vực. Ngoài lần đó ra, vào năm mới mỗi năm, trong buổi liên hoan lớp cậu còn có khả năng quản lý, phụ trách tổ chức đủ loại tiết mục cùng trò chơi đa dạng. Cậu không làm mấy trò tầm thường như hát hò nhảy múa. Cậu và Thân Đại Vĩ cùng nhau tấu hài, tự biên tự diễn, một người pha trò một người phụ họa, đại diện cho lớp biểu diễn trước toàn trường, tấu hài giọng Thiểm Tây!

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là phí học bổ sung và phí tài trợ đều rất cao, cha nuôi của cậu từ nơi khác gửi học phí cho cậu.

Bởi Kỳ Lượng có người cha giàu có ký bút tài trợ một khoản phí lớn, dùng tiền mua điểm, nên cũng cùng vào trường trung học số 1 Triều Dương với Mạnh Tiểu Bắc, tiếp tục cùng lớp với nhau. Thân Đại Vĩ không thi đậu trường điểm, học ở trường trung học Bát Lý Trang. Ba người vẫn là anh em chí cốt của nhau.

Trong trường trung học, Mạnh Tiểu Bắc vẫn như xưa, biểu hiện cực kỳ nổi bật. Trong sân trường, hay các loại hoạt động khác, cậu đều là tâm điểm chú ý của bạn học cùng khối. Thế nhưng, thành tích học tập vẫn chẳng khác chi, luẩn quẩn ở mức trung bình.

Trong trường điểm của khu, kiểu người nào cũng có, khiến Mạnh Tiểu Bắc mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức. Ngay từ lớp bảy, Mạnh Tiểu Bắc đã bắt đầu kết bạn với đủ loại người. Trong trường học, cậu tham gia nhóm mỹ thuật tự chọn, đoàn văn nghệ, rồi còn làm người dẫn chương trình cho đài phát thanh trường, tan học thì đến phòng bida, không thì đến phòng game, hoặc phòng chiếu phim…

Cậu đi cùng với Lượng Lượng, Thân Đại Vĩ đến phòng chiếu phim. Cả ba thức đêm coi phim, cuối tuần có bữa không về nhà, qua đêm ở nhà người cha giàu có của Kỳ Lượng.

Cậu bắt đầu lén lút học hút thuốc, hơn nữa còn học cực nhanh, động tác cực ngầu, hình dáng khóe miệng khi hút thuốc lá giống như học từ người nào đó, được hun đúc từ thuở nhỏ.

Trong lớp cũng có rất nhiều con trai hút thuốc. Ban đầu hoàn toàn chỉ bởi hiếu kỳ, sau đó hút dần thành nghiện. Hơn nữa, lại cảm thấy như vậy rất có sức hấp dẫn với bạn học nữ, cho rằng đây chính là “khí phách” tuổi trẻ đang thịnh hành thời đó.

Trong túi quần Tiểu Bắc, lúc nào cũng nửa bao thuốc. Cuối tuần lúc cậu thay quần áo, vội vàng móc ra giấu xuống dưới đệm giường. Không thể để bà nội cậu phát hiện, bà nội túm chổi rơm đánh người cực kỳ dã man tàn bạo!

Giữa các anh em với nhau thường nói về chuyện con gái, ai cũng đã gặp gỡ qua lại với vài bạn nữ.

Thời trung học, con trai hẹn hò với con gái thực tình cũng chẳng coi là yêu đương gì cho cam. Lúc đó, cũng không gọi là “tìm đối tượng”, cách bọn họ nói chính là “tán gái”. Rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm, tán gái chơi, bên người phải có con gái thì mới nổi bật, chứ mà không có thì mất mặt lắm!

Tán gái, thực ra chính là trên đường đi học đến trường, ở cửa hàng bán đồ ăn sáng cùng nhau ăn một bát cháo gan, bánh bao. Tan học cùng nhau làm bài tập, cuối tuần dạo phố đi đây đi đó, mua một cái kem mặt người hai người cùng ăn, cùng đi phòng chiếu phim xem phim cấm ngôn tình Hồng Kông do dân buôn lậu bí mật tuồn tới, đời sống vô cùng trong sáng giản dị!

Mạnh Tiểu Bắc không phải đám trẻ con quậy phá lưu manh lảng vảng gần trường học, những học sinh mà nhà trường muốn trả về trường dạy nghề. Cậu cứng đầu ngang tàng, nhưng cậu không xấu cũng không lưu manh, cậu làm gì cũng có giới hạn chừng mực.

Bước vào lớp tám, Mạnh Tiểu Bắc đăng ký lớp nghiệp dư của trường trung học trực thuộc Học viện Mỹ thuật, học phác họa. Tiền cũng là do cha nuôi gửi, Thiếu Đường nhắc cậu tìm thầy dạy vẽ.

Lớp chín, bài vở của trường điểm bắt đầu tăng vọt, học tập căng thẳng, đủ mọi loại tư tưởng động viên hàng ngày, áp lực của cả giáo viên và học sinh đều rất lớn. Cậu hút thuốc mỗi lúc một nhiều, tiền mừng tuổi đều mua thuốc hút hết. Cũng chẳng còn thời gian mà đi dạo phố, đi chơi với con gái, cũng tốt, con gái chính là giống phiền phức nhất.

Mấy năm nay, cậu cùng cha nuôi vẫn luôn liên lạc với nhau.

Ban đầu Thiếu Đường nói đi học hai năm rồi về, nhưng anh đi lần này, đi liền một mạch suốt bốn năm, chẳng có lấy một cơ hội gặp lại. Nghe nói anh học hai năm, sau đó bởi vì năng lực nổi trội, được điều đi đại đội biên phòng, đóng quân ở cánh rừng nào đó giáp Đông Bắc Nội Mông, đảm nhiệm chức vụ sĩ quan huấn luyện hai năm, được thăng chức.

Gọi điện thoại không tiện, khi đó phổ biến viết thư tay, kết bạn bè qua thư từ. Người bạn qua thư của Mạnh Tiểu Bắc chính là Đường Đường của cậu. Gần như tháng nào cậu cũng viết một lá thư, kiên trì suốt bốn năm. Với người khác ấy hả, chắc chắn cậu chẳng bao giờ có sự nhẫn nại chuyên tâm như thế! Thiếu Đường cũng viết thư lại cho cậu. Anh vốn không phải thuộc tuýp người dong dài, lúc rảnh viết sơ sơ tầm trang, lúc bận viết mấy dòng qua loa, trong thư toàn là về nhiệm vụ cùng học tập trong bộ đội. Đổi lại là người khác, một chữ Thiếu Đường cũng chẳng thèm viết ấy chứ!

Có một lần, Mạnh Tiểu Bắc nhắc tới việc cậu mê sưu tập tem, từ đó cha nuôi cậu bắt đầu tìm kiếm, gửi cho cậu rất nhiều tem đẹp. Tám xu gửi một bức thư bình thường, có lúc Thiếu Đường dán thêm mấy hào tiền tem, dán đầy cả mặt sau phong thư. Sau đó có một lần vì tem đẹp quá, thư gửi bị người trộm mất.

Mạnh Tiểu Bắc đặt thư của Thiếu Đường bên dưới một chồng sách bên gối. Ban đêm, cậu bật đèn nhỏ đầu giường, giả bộ đọc sách, cứ lặp đi lặp lại, nhấn giọng đọc từng chữ từng chữ trong thư Thiếu Đường.

Có lúc cậu lấy giấy vẽ Thiếu Đường, thời gian cách xa quá lâu, càng ngày càng vẽ trừu tượng hơn, có lẽ bởi vì quá nhớ nhung, nên càng lúc càng vẽ anh đẹp trai hơn, không giống với người thật trong hiện thực lắm…

Thiếu Đường cũng thường gửi đồ cho cậu. Nhà người khác đều gửi cho người thân đồ tốt từ Bắc Kinh, hai người bọn họ lại ngược lại. Cha nuôi cậu gửi sữa bột, cà phê, mũ Lôi Phong bằng nhung, áo bành tô quân đội, dép cao su, huân chương đẹp đẽ cài trước ngực. Rồi vào Tết âm lịch, anh gửi thêm bột ngô cho cậu. Ở Hà Bắc thì gửi đặc sản Hà Bắc, như là táo, lê, đến Nội Mông lại gửi đặc sản Nội Mông như là thịt khô, sữa bột hay găng tay lông cừu.

Bà nội Mạnh cũng gửi cho Thiếu Đường bánh kẹo. Sau một lần gửi, cô út Mạnh Tiểu Bắc biết được địa chỉ, bắt đầu nhận nhiệm vụ gửi đồ.

Mạnh Tiểu Bắc vẽ vẽ ở đầu giường, không tập trung, mắt ngó thấy cô út dựa vào đầu giường đan khăn quàng cổ.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cô út, cô đan cho ai vậy?”

Cô út đáp: “Cho cô.”

Mạnh Tiểu Bắc trề môi: “Màu xanh lam ạ, cháu thấy rất hợp với mình, cô đan xong cho cháu nhé?”

Cô út cúi đầu không đáp.

Vài ngày sau, Mạnh Tiểu Bắc thấy cô út chuẩn bị hàng gửi đi bưu điện. Cậu lặng lẽ đâm một lỗ thủng ở bao hàng, nhìn lén, khăn quàng cổ màu xanh, gửi đến đơn vị bộ đội ở Nội Mông.

Khi đó Mạnh Tiểu Bắc đã đấu tranh một lúc rất lâu. Trong đầu cậu nảy sinh những suy nghĩ ác liệt tiêu cực, nên giấu khăn quàng cổ đi hay là giở trò xấu cầm kéo cắt xuyên qua luôn…

Có những lúc cô quạnh lẻ loi, có những lúc đa sầu đa cảm, có những lúc hối hận tự trách, lo được lo mất. Con trai bước vào thời kỳ dậy thì xao động, nóng nảy bất an, Mạnh Tiểu Bắc chính là ví dụ điển hình.

Lúc Tiểu Bắc vào lớp chín, đã rất ra dáng đàn ông. Trong lớp, cậu có vóc dáng trung bình, bả vai rộng, bắp chân cường tráng mạnh mẽ hơn trước, không còn là một con khỉ trơ xương ốm yếu.

Bình thường Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông cổ tròn màu trắng, choàng áo khoác. Cậu không ưa chưng diện chải chuốt, ăn mặc đơn giản phóng khoáng. Cậu vẫn giữ kiểu tóc rẽ ngôi 4-6, là kiểu tóc đang thịnh hành trong phim Hồng Kông. Tóc cậu mềm, dưới ánh nắng óng lên sắc nâu nhàn nhạt, lúc hé miệng thổi tóc mái bay ngược lên, trên trán lộ ra vết sẹo mờ mờ, cực ngầu.

Gương mặt Tiểu Bắc gầy gầy hình trái xoan, hai mắt dài nhỏ.

So với trước đây, tính cách Tiểu Bắc cũng “dữ dằn” hơn. Cậu bước vào giai đoạn dậy thì thanh xuân, bắt đầu trổ mã, giọng nói dần thay đổi trở nên ồm ồm trầm khàn hơn, càng ngày càng nói ít hơn. Có lẽ bởi bên cậu, người có thể thổ lộ tâm sự chẳng có mấy ai.

Trong lớp các bạn nữ đánh giá Mạnh Tiểu Bắc: từng bộ phận trên khuôn mặt, tai, lông mày, mắt, mũi, miệng, dẫu có nhìn kiểu gì cũng không thấy đẹp, tuy nhiên lại rất có hương vị, càng nhìn càng… ừm… chính là điển hình của kiểu người mới nhìn qua thì không ấn tượng mấy, nhưng càng nhìn càng thấy ưng mắt.

Thi cuối kỳ học kỳ một, thi xong môn thứ hai là Toán, Mạnh Tiểu Bắc đạp xe ra cổng trường, vẻ mặt nhẹ nhõm ung dung chuẩn bị đi chơi.

Kỳ Lượng cùng đạp xe ra: “Tiểu Bắc, môn Ngữ văn mày thi tốt lắm hả, chúng ta những học sinh mà thầy Tiêu tâm đắc nhất đấy!”

Mạnh Tiểu Bắc trề môi: “Gì chứ, tâm đắc cái con quỷ nhà mày.”

Kỳ Lượng hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi giờ?”

Đôi mắt một mí của Tiểu Bắc dưới ánh mặt trời híp lại: “Cầu Đông Đại, phòng game!”

Một đám nữ sinh cũng đạp xe ra, Kỳ Lượng ngoắc ngoắc tay: “Ể, Tôn Viện Viện! Ở đây, đây!”

Tôn Viện Viện cũng đã dậy thì ra dáng thiếu nữ, vẫn xinh đẹp, học giỏi như xưa.

Mạnh Tiểu Bắc cong môi trêu: “Thi xong cả rồi, cậu lại về nhà ôn tập à?”

Tôn Viện Viện: “Vẫn còn môn Ngoại ngữ nữa mà.”

Mạnh Tiểu Bắc chế nhạo: “Môn Ngoại ngữ của cậu xếp nhất lớp cơ mà? Cậu mà còn cần ôn tập?”

Tôn Viện Viện cười phản bác: “Môn Ngoại ngữ của đằng ấy chẳng phải đứng bét từ dưới trở lên sao, đằng ấy còn không mau về nhà mà ôn bài?!”

Mạnh Tiểu Bắc nắm tay cầm, chân chống đất, cười to: “Tớ có ôn hay không thì cũng xếp từ dưới trở lên thôi, ôn làm quỷ gì, phí mất nửa ngày đi chơi!”

“Đi đâu, đến phòng game à?”

Tôn Viện Viện rũ mắt, đấu tranh trong lòng, vừa muốn cùng “tên xấu xa” này đi chơi lại vừa lo lắng thành tích xếp hạng của mình, đây chính là nỗi sầu não của nữ sinh ưu tú lúc dậy thì!

Mạnh Tiểu Bắc rất ga lăng cầm hộ Tôn Viện Viện cặp sách, đeo trên vai. Cặp sách của cậu kẹp ở chỗ ngồi phía sau.

Kỳ Lượng giễu: “Viện Viện, cậu phải tin tưởng Mạnh Tiểu Bắc chứ! Có cậu suốt ngày ở bên chỉ bảo, thúc giục, ngày mai thi nhất định nó sẽ phát huy xa hơn hẳn mọi khi!”

Xe đạp trên đường vang lên tiếng chuông lanh lảnh, con trai con gái cười nói, một tay Mạnh Tiểu Bắc đỡ lấy cặp sách trên vai, một tay lái xe, bóng hình phóng khoáng tự do.

Mạnh Tiểu Bắc với Kỳ Lượng vẫn còn cự nhau suốt cả đường: “Cút, đừng có chọc tao, thi với cử ông đây chán lắm rồi!…”

Đám bạn cùng nhau vào phòng game ở cầu Đông Đại.

Ông chủ của phòng game cố tình mở cửa ở ngay cạnh trường học. Tuy trường học cực ghét chỗ này, nhưng học sinh lại cực thích. Thành phần tiêu tiền chủ lực ở đây chính là lũ học sinh.

Mạnh Tiểu Bắc bỏ tiền mua xèng cho Tôn Viện Viện, nói: “Cậu là nữ, ra đây khỏi cần con gái các cậu chi tiền.”

Về phương diện này, Mạnh Tiểu Bắc mang nặng chủ nghĩa của đàn ông phương Bắc. Không phải vì cậu có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào với Tôn Viện Viện, mà đối với nữ sinh nào trong lớp cậu cũng rất có phong độ đàn ông.

Kỳ Lượng cản: “Hôm nay để tao trả tiền.”

Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Trọc phú à, cha mày quay về nhận mày rồi hả?”

Kỳ Lượng quay qua cãi: “Tao trả tiền thôi mà sao mày lắm chuyện vậy? Mạnh Tiểu Bắc mày đúng là ngứa miệng!”

Mạnh Tiểu Bắc híp mắt lại: “Tao ngứa miệng đấy thì sao, có người thích đấy!”

Kỳ Lượng kề tai nói nhỏ với Tôn Viện Viện: “Viện Viện cậu tuyệt đối chớ có thích thằng điên Mạnh Tiểu Bắc, sao mắt nhìn người cậu lại dở thế hả giời!…”

Tôn Viện Viện che miệng cười, đỏ mặt. Từ trước tới giờ cô bé chưa bao giờ nói là bản thân thích Mạnh Tiểu Bắc, nhưng ai mà chẳng đoán ra?

Phòng game xếp một loạt máy móc cổ lỗ sĩ, có vài máy điều khiển chiến đấu từ cái thời đầu tiên, màn hình gồ ghề, dùng tay di chuyển phanh. Ba người mỗi người một máy, đầu tiên Mạnh Tiểu Bắc chỉ Tôn Viện Viện cách chơi, sau đó chính mình chơi. Tôn Viện Viện chơi không giỏi, cơ bản là cô muốn đến cùng Mạnh Tiểu Bắc mà thôi.

Tôn Viện Viện lấy ra một quyển sách về chòm sao, cúi đầu nghiền ngẫm. Con gái bắt đầu điên cuồng nghiên cứu về chòm sao, vẽ nên giấc mộng tình yêu.

Tôn Viện Viện hỏi: “Mạnh Tiểu Bắc, cậu sinh ngày mùng năm tháng tám phải không, cậu là chòm sao Sư Tử.”

Mạnh Tiểu Bắc nhìn đăm đăm màn hình máy chơi game, không tập trung hỏi: “Ừ, sao vậy?”

Tôn Viện Viện: “À… Ừm…”

Kỳ Lượng nói chen: “Tôn Viện Viện, chòm sao của cậu là gì?”

Tôn Viện Viện: “Tớ là Song Ngư.”

Kỳ Lượng rất hứng thú: “À, cậu tra ra thế nào? Sư Tử có hợp với Song Ngư không?”

Ánh mắt Tôn Viện Viện lộ ra vẻ buồn rầu ủ ê: “Cậu nói vớ vẩn gì đấy.”

Mạnh Tiểu Bắc dán chặt vào màn hình một lát nữa, trong lòng bỗng dưng rung động, như có thứ gì đó xuyên thẳng vào nơi cậu chôn giấu, ấp iu, vò võ cô độc nhớ nhung tình cảm thanh xuân.

Mạnh Tiểu Bắc cầm lấy quyển sách về chòm sao: “Sách này viết đúng không?”

Kỳ Lượng cũng dán qua xem, ba người cùng lật loạn lên.

Kỳ Lượng to mồm nói: “Đù mẹ, tao là Bạch Dương! Mạnh Tiểu Bắc mày là Sư Tử! Thế mà hai chúng ta lại là cặp đôi vợ chồng hòa hợp nhất cơ đấy!!! Đều là kiểu người hiếu động à!!!”

Kiểu người hiếu động? Mạnh Tiểu Bắc run rẩy nổi một tầng da gà, lạnh nhạt giễu cợt nói: “Chí phải, tao là chồng mày là vợ, sư tử ăn sạch con cừu trắng là mày!”

Mạnh Tiểu Bắc tỉnh rụi, nhanh chóng lật đến trang giấy mà cậu muốn tìm, chòm sao nào đó.

Ngày nào đó tháng mười hai, chòm Nhân Mã.

Tính cách đặc thù…

Đặc điểm nhóm máu B…

Vận thế tình yêu…

Chòm sao hợp để kết hôn nhất…

Những gợn sóng trong lòng cậu bắt đầu cuộn trào, lòng bàn tay mướt mồ hôi, sự chua xót ngọt bùi ấm áp bất ngờ tràn vào trong tim.

Chòm sao Sư Tử x Chòm sao Nhân Mã, cậu với người ấy chính là cặp đôi hoàn hảo.