Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 60: Em nguyện cho anh

Bàn tay nhỏ bé của Mẫn Huyên bị An Khôi nắm chặt, lôi đi về phía khách sạn đối diện, Mẫn Huyên hồi hộp nhìn An Khôi, sắc mặt của anh ta dường như thay đổi hẳn, có lẽ là sự tức giận, nồng độ cồn trong cơ thể làm An Khôi đỏ hết cả mặt.

"Anh, mình đi đâu?"

An Khôi không trả lời chỉ cùng Mẫn Huyên bước đến phía trước mà thôi, Mẫn Huyên thầm thở dài. Hiện tại, An Khôi dường như đã mất hết chính kiến, hành động càng thêm quái lạ, Mẫn Huyên rất muốn đưa An Khôi về, nhưng lại không biết đưa anh về đâu, bây giờ có khách sạn đưa anhh vào đó Mẫn Huyên sẽ cảm thấy an toàn hơn. Mẫn Huyên hít thở thật sâu, dìu anh vào khách sạn đối diện, bước đến quầy tiếp tân, Mẫn Huyên nói chuyện nhẹ nhàng, rồi lấy chìa khóa đưa anh lên lầu.

Căn phòng ngăn nắp được bật đèn sáng trưng, An Khôi dường như đã ngà ngà, say mèm. Mẫn Huyên khổ sở dìu cơ thể to lớn của An Khôi từ đầu đến giờ ê nhức cả bả vai và cổ. Mẫn Huyên dìu An Khôi nằm ngay ngắn trên giường, cởi bỏ giày màu đen bóng loáng của anh ra, lặng lẽ lấy khăn ướt lau mặt cho An Khôi. Mẫn Huyên nhìn An Khôi chằm chằm, An Khôi thật sự quá thu hút khiến Mẫn Huyên không thể nào rời bỏ được. Khuôn mặt vuông chữ điền, đôi mắt tròn đã nhắm lại, mũi khá cao.

"Tử Dung...tại sao vậy? Tại sao em lại từ chối anh...."

An Khôi mê sảng gọi tên một người phụ nữ khác trước mặt Mẫn Huyên, Mẫn Huyên đau đớn ôm ngực, những giọt nước mắt không biết từ lúc nào mà rơi xuống, rơi xuống đôi môi của An Khôi. An Khôi hơi nhíu mày, mắt vẫn nhắm tịt... Mẫn Huyên không thể chịu nổi nữa, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể của Mẫn Huyên, nó còn đau hơn roi mây mà Mẫn Huyên bị đánh khi sai phạm lúc còn nhỏ. Mẫn Huyên cảm thấy không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết, lòng ngực phập phồng lo sợ, sợ phải nghe từ đôi môi An Khôi mấp máy thốt lên hai từ "Tử Dung". Mẫn Huyên biết tình cảm mà An Khôi dành cho mình hoàn toàn là không có, vậy mà Mẫn Huyên vẫn muốn ôm hi vọng, ôm ảo tưởng để lòng đau như cắt. Mẫn Huyên vội quẹt nước mắt, đứng dậy cầm lấy túi xách rời đi.

Bàn tay thon dài của An Khôi nắm chặt lấy tay Huyên, nó như một luồn điện truyền vào người Mẫn Huyên, khác hẳn với cái nắm tay ban nãy. Mẫn Huyên dừng bước lại, nhìn đối diện khuôn mặt của An khôi, khuôn mặt đã không biết bao lần làm Mẫn Huyên rơi nước mắt.

"Đừng đi...em đừng đi được không?"

An Khôi ôm Mẫn Huyên vào lòng, bàn tay An Khôi xoa xoa đầu Mẫn Huyên, nước mắt không ngừng rơi ước hết cả áo sơ mi của An Khôi, An Khôi cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của Mẫn Huyên, khẽ thì thầm vào vành tai của Huyên.

"Đừng khóc, anh đau lắm..."

Bàn tay An Khôi bắt đầu di chuyển, sờ soạng khắp người của Mẫn Huyên, Mẫn Huyên run rẩy, mím chặt môi thành một đường thẳng, An Khôi cúi xuống hôn lên môi Mẫn Huyên, hơi rượu và mùi cơ thể nam tính của An Khôi phả vào khứu giác Mẫn Huyên, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi Mẫn Huyên, nguồn điền truyền sang Mẫn Huyên khiến Mẫn Huyên như mất hết lý trí, Huyên đắm chìm vào cơn say của nụ hôn, nhẹ nhàng phối hợp ăn ý cùng An Khôi, bàn tay An Khôi từ từ mở từng cúc áo của Mẫn Huyên. Hôm nay Mẫn Huyên diện cho mình chiếc áo sơ mi trắng cùng váy xếp li, khá trưởng thành. Mẫn Huyên vẫn chìm đắm trong cơn mê muội, đến khi cúc áo gần cuối được hé mở. Mẫn Huyên nắm chặt lại bàn tay An Khôi lắc đầu, chóng cự, vùng khỏi vòng tay của An Khôi, lớn giọng.

"Đừng, An Khôi!"

An Khôi lắc đầu, kéo Mẫn Huyên vào lòng, nở nụ cười ma mị nhìn Mẫn Huyên, khiến Mẫn Huyên say đắm. Lời nói ngọt ngào, cử chỉ dịu dàng như rót vào tai Mẫn Huyên mật ngọt. An Khôi khẽ thì thầm vào tai Mẫn Huyên, Mẫn Huyên đỏ hết cả vành tai, mất hết cả lí trí, những giọt nước mắt rơi nhanh xuống, cúc áo cuối cùng cũng được mở ra, An Khôi nhanh chóng bế Mẫn Huyên đặt trên giường.

"Cho anh....đêm nay cho anh, em nhé?"

Đôi gò bồng đã sớm ẩn hiện sau lớp áo ngực, Mẫn Huyên nhắm mắt, toàn thân run rẩy mất ý chí, cùng sự kiên cường, cả cơ thể Mẫn Huyên mềm nhũn như nước. An Khôi nhìn Mẫn Huyên say đắm, cơn du͙© vọиɠ cùng men rượu làm An Khôi càng mất lí trí, An Khôi tháo bỏ những điều cản trở từ hai người rơi xuống, khẽ vuốt ve đường cong trên cơ thể, vuốt ve đôi gò bồng đã sớm kiêu ngạo, nhanh như chớp, từng cơn nóng hổi, cùng vật lạ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Mẫn Huyên, Mẫn Huyên đau đớn vặn vẹo, những giọt nước mắt làm mờ đi hình ảnh người đàn ông trước mặt, người đàn ông cô yêu nhất, cũng là người lấy đi sự trong trắng của cô...Mẫn Huyên nhắm mắt, mấp máy.

"Được...em nguyện cho anh!"

"Tử Dung, anh yêu em..."

"An Khôi, em rất yêu anh!"

Mẫn Huyên nghe thấy giọng nói của anh thốt lên liền cắn chặt môi, cắn đến môi rớm máu. Sự đau đớn, nhục nhã, lan truyền

cả thể xác lẫn tinh thần. An Khôi vẫn chưa nhận ra người con gái bé bổng trước mặt, trước mắt An Khôi chính là người con gái kiều diễm xinh đẹp mà hắn ta yêu nhất, du͙© vọиɠ cuồng nhiệt ngày càng một lớn, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ êm ả đẫm nước mắt.

...

Sáng sớm, ông mặt trời đã lên cao, từng tia nắng chiếu rọi soi vào phòng cô, hôm nay cô dậy rất sớm, khá hào hứng vì hôm nay đi học sẽ rất vui, chả có môn lý. Cô bước đến bàn soạn cặp vỡ rồi đi xuống lầu, khẽ thở dài...liếc nhìn cái bàn trống trơ không đồ ăn sáng, mẹ chưa bao giờ đi mà không báo cho cô biết, vậy mà nói đi lấy mỹ phẩm đến nay vẫn không về. Cô khẽ thở dài lo lắng, nhất quyết hôm nay cô phải gọi cho người thân của mẹ để biết được mẹ đang ở đâu. Cô bước ra cổng rào, liền nhìn thấy món spaghetti cùng sữa tươi nóng treo trên hàng rào, cô nhận lấy chỉ mỉm cười, cô thầm biết người nào đã làm ra chuyện này.

Cô uống sữa tươi, còn mì spaghetti cô để vào gọn gàng trong cặp rồi bước tiếp đến trường. Lạ nhỉ, rõ ràng có hẹn mỗi thứ sáu cuối tuần Mẫn Huyên đến đi chung mà đến giờ này vẫn không thấy, cô lắc đầu, gọi cho Mẫn Huyên vài cuộc nhưng không nhận được phản hồi, cô nghĩ thầm rằng Mẫn Huyên đã quên mất, nên lặng lẽ đi trước. Bước được vài bước, một bàn tay đã nhanh chóng bịt mắt cô, mùi hương quen thuộc lan tỏa khứu giác của cô, cô kéo tay người đó xuống gần miệng, cắn thật mạnh vào.

"A! Khê, em ác đến vậy?"

"Đâu có, là anh ngăn cản em đi mà"

Cô phụng phịu trước mặt anh, anh chỉ mỉm cười ôn nhu, đưa tay quẹt đi vết sữa còn lưu lại trên mép cô.

"Anh ơi, Em lo lắng quá, mẹ đi lấy đồ nhưng đến giờ chưa về...sao anh biết mà đưa đồ ăn sáng cho em."

"Em rất lười ăn sáng!"