Trong căn phòng trống vắng, bà Lục đang chờ Nghi Hạ hát, bà mệt mỏi thϊếp đi một lúc bên bàn, tiếng điện thoại rung lên khiến bà thức giấc, bà thầm vui mừng, nghĩ Lục Khê chắc gửi tin nhắn đến cho bà. Ngẫm nghĩ lại, bà đã không về nhà hai tuần hơn rồi, công việc quá bồn bề, về đêm bà không muốn làm phiền con gái. Khi buổi sáng rảnh rỗi, bà thường quay về chuẩn bị đồ ăn đầy đủ bỏ vào tủ lạnh dự trữ, làm món ăn trưa, chiều để cô chỉ vì hâm nóng là có thể ăn. Người chồng mất tích của bà vẫn chưa hề có thông tin khiến bà chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ nhung đó. Ngón tay bà lướt qua tin nhắn, cơ thể run rẩy, khó thở...
"Tôi có tin tức của Văn cảnh sát, muốn biết 20h ngày mai gặp tôi tại địa chỉ X đường XY "
Tin nhắn nặc danh gửi qua điện thoại bà, bà đọc dòng tin nhắn, nước mắt nhộn ngừng rơi trên má, bà lật đật bấm số điện thoại lạ để gọi lại, bà điên cuồng muốn gặp kẻ lạ mặt đó ngay bây giờ, nhưng chỉ còn lại giọng nói quen thuộc " thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sao". Bà kiên trì gọi vào số điện thoại đó, nhưng vẫn không liên lạc được thậm chí mất tín hiệu, bà nằm nhoài xuống bàn, quăng điện thoại sang góc tường, tuyệt vọng.
"Chị, chị không sao chứ?"
Tiếng nói trong trẻo lãnh lót mang đầy sự lo lắng của Nghi Hạ vang lên, Bà Lục vội vàng lau nước mắt, bà không muốn để người khác lo lắng cho bà, mọi chuyện của bà, bà sẽ tự mình giải quyết.
"Chị không sao?"
Nghi Hạ e dè lập lại lần nữa, bà Hạ chỉ lắc đầu thay câu trả lời, bà nhận lấy ly nước từ Nghi Hạ uống một ngụm.
"Chị sẽ quay về nhà một chuyến "
"Được. Chị cũng vất vả rồi. Em sẽ thảo luận với chủ đoàn tìm chuyên viên makeup mới để chị nghỉ ngơi vài tuần."
"Không cần..."
"Chị cứ nghỉ ngơi!"
Bà Lục gật đầu, Nghi Hạ quả thật đối xử tốt với bà, bà xúc động đến mức trào hết cả nước mắt. May mắn bà đã quay lưng rời đi nhanh, nếu không người khác sẽ thấy bà yếu đuối như thế nào, bà không hề mạnh mẽ như lớp vỏ bao bọc.
Bà quay về nhà cũng đã tầm 17h chiều hơn, giờ này Lục Khê của bà chắc hẳn đã tan học. Bà lấy chìa khóa mở cửa nhà, mọi thứ trong nhà vẫn như trước. Lục Khê làm mọi việc đều để lại vị trí cũ không bề bộn như bà nghĩ, bà gật đầu hài lòng. Đảo mắt xung quanh căn nhà, không thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đâu, bà bước lên lầu đã thấy cô nằm ngủ say sưa từ lúc nào, không biết đã ăn uống gì chưa.
Bà Lục bước về phía hộc tủ, cầm lọ thuốc, xoay xoay một hồi rồi thở dài, cất đi lọ thuốc vào trong,
cầm chậu xương rồng lên thở dài. Đã lâu như vậy? Con bé vẫn có tâm linh rằng chậu xương rồng này rất quan trọng sao? Nhìn chậu xương rồng nhỏ nhắn trên bệ cửa sổ, chậu xương rồng này đã theo con bé từ rất lâu, con bé chăm sóc rất kĩ càng.
"Tiểu Khê, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Con lại không uống thuốc điều độ rồi?"
Bà lặng lẽ rời đi, cầm theo ly sữa đã hết đặt trên bàn. Hẳn là cô đã không ăn, chỉ vừa lót dạ bằng ly sữa. Bà bước xuống bếp chuẩn bị cho cô một bữa ăn, đã lâu rồi chúng ta chưa hề có bữa cơm...gia đình.
Mùi thức ăn thơm lừng đánh thức mũi nhạy cảm của cô, cô cựa người, cảm thấy thân thể hơi mỏi, đầu hơi nhức. Nhìn sang đồng hồ đã tận 19h, cô hốt hoảng thức dậy, ngủ lâu như vậy, lại ngược buổi nên cô mới có cảm giác này. Mẹ đã về?
Cô ngửi thấy mùi thức ăn, chắc chắn mẹ đã về, vội vàng chạy xuống nhà bếp.
"Mẹ, mẹ về sớm vậy à?"
"Con gái này... Muốn mẹ đi luôn à?"
"Không...không có! Con vốn nghĩ cuối tuần mẹ mới về."
Cô phụng phịu, bà Lục dịu dàng bưng đĩa thịt rán thơm phức trước mặt cô, là món cô thích ăn nhất trong buổi cơm gia đình. Cô ăn một cách ngon miệng, đã lâu rồi mẹ chưa nấu món này cho cô, chắc quá vội mẹ chỉ để lại những món ăn khác hoặc nguyên liệu để cô tự làm mà thôi. Bà Lục không hề ăn, chỉ nhìn ngắm con gái ăn mà thôi, con gái của bà dường như đã gầy đi hẳn,bà mỉm cười dịu dàng gắp thức ăn vào chén cô, chợt ngước nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ gặp mặt kẻ nặc danh kia... Bà phải lấy cớ để Lục Khê không biết.
"Tiểu Khê, con đi lên lầu học bài đi. Dụng cụ làm việc đã hết mẹ muốn tranh thủ mua một ít"
"Dạ. Nhưng mà sao không để sáng...con..."
"Có người bạn của mẹ vừa đi nước ngoài về, nên gửi về cho mẹ, cô ấy sẽ xuống máy bay vào tý nữa."
Cô chưa kịp nói hết câu, tính nói rằng sẽ đi cùng mẹ, nhưng hình như mẹ không thích lắm thì phải, đành phải gật đầu lên lầu.
Cũng phải, bạn bè lâu ngày không gặp cần có thời gian trò chuyện, đâu ai muốn dẫn đứa nhóc như cô chứ!
...
20h,
Bà Lục bắt taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, vẻ mặt của tài xế khá hoang mang, nghi hoặc nhìn bà.
"Bà à, khuya vậy rồi bà còn đến nơi này làm gì?"
"Sao thế?"
"Khu biệt thự này rất nguy hiểm tối rồi không nên đi"
Bà Lục không nói gì chỉ gật đầu cho qua. Kẻ này vốn đã nguy hiểm từ trước, việc gì bà còn phải sợ nữa...
"Cậu cứ đi đi."
Tài xế gật đầu khởi động xe, con đường đó rất vắng vẻ. Dường như chỉ có vài căn biệt thự mà thôi, tuy sang trọng xa hoa, nhưng không phải là nơi ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi...