Tiếng giày cao gót của Nghi Hạ và bà Văn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, cô gái trong sáng ngây thơ hiền hậu kia đang nằm trên giường, cơ thể bé bỏng khá mệt mỏi, đôi môi đang mím chặt lại vì sợ hãi, mái tóc dài xõa xuống. Bàn tay phải đang vào nước biển hơi sưng tấy. Bà Lục bước vào, nhẹ nhàng cầm lấy tay Mẫn Huyên, giọt nước mắt vô tình rơi xuống tay Mẫn Huyên.
Mẫn Huyên hơi lay người, đôi mắt nhẹ nhàng mở, nhìn xung quanh mọi thứ thật mờ nhạt khó nhìn.
"Mẫn Huyên, con tỉnh rồi."
" Dì... con con xin lỗi. Lỗi là do con... "
Mẫn Huyên giật mình, cuống cuồng lên xin lỗi mặc dù những điều xảy ra không phải do Mẫn Huyên làm, bàn tay bà Văn nắm chặt lấy Mẫn Huyên hơn trấn an cô bé.
"Mẫn Huyên. Dì ấy đến là để xin lỗi con."
"Xin lỗi con?"
"Ta xin lỗi vì đã mắng và tát con, ta không có tư cách để làm thế. Ta thật sự có lỗi ta xin lỗi con ngàn lần xin lỗi con. Lúc này là do ta..."
Vừa nói, vết chân chim của bà khẽ hiện ra nhiều hơn ở đuôi mắt, bà đã gầy hơn sau sự mất tích của ông Văn. Đôi má đã hóp vào hơn do sự gầy gò.
"Dì à, có chuyện gì sao? Cũng là lỗi do con... con không trách dì. "
"Không. Là lỗi của dì là dì không biết điều. "
...
Văn Lục Khê lại bước vào cơn hôn mê, sức khỏe của cô lại không ổn, những điều cô nghĩ đến đều luôn đem đến cho cô kết quả không hay, cô nhức đầu nhức đến căng não. Đôi mi của cô nhắm tịt, âm thanh của máy đo nhịp tim đang vang lên nhẹ nhàng trong căn phòng yên tĩnh. Cô y tá ham ngủ lại say nồng, nằm gục xuống mặt bàn bên cạnh cô, cả không gian lắng đọng.
Nhiều khi, không gian yên tĩnh, lắng đọng sẽ khiến con người ta sống thật hơn, tuy nhiên nó lại mang đến cho con người sự đáng sợ đến tột cùng!
"Cạch!"
Có tiếng mở cửa, bóng hình quen thuộc đã bước vào, bóng lưng đó, chiếc áo sơ mi đó trong ánh đèn hắt hiu của căn phòng làm người đàn ông đó thật bí ẩn, người đó bước vào, mang một mùi hương bạc hà quen thuộc quyến rũ, bước sang cô y tá, anh khẽ nhíu mày không thể chấp nhận việc ăn tiền lương và chỉ đến đây ngủ cùng bệnh nhân, lỡ bệnh nhân sảy ra chuyện gì thì sao? Chính cô ta đã làm cho Lục Khê hôn mê lần nữa. Hừm... đôi mắt anh ta đỏ hoe hằn lên cơn tức giận, người anh yêu thương tại sao lại bị tổn thương đến thế!
Đôi bàn tay rắn chắc của người đàn ông vịn lấy vai cô y tá mặc áo blose trắng kia. Bàn tay hơi ma xát mạnh vào người cô ấy. Người cô nhói đau, tỉnh ngủ, cô giật mình nhìn lên, mùi hương bạc hà khó cưỡng, vẻ mặt nam tính ấy hút hồn cô trong chiếc áo sơ mi trắng.
"Anh...anh muốn làm gì? Anh cần gì em sẽ giúp anh...anh đẹp trai?"
"TÔI MUỐN CÔ BIẾN - MẤT - KHỎI -ĐÂY - NGAY - LẬP - TỨC!"
"Tại sao? "
"Vì tôi thích thế! Biến ngay. "
Ánh mắt hung dữ nhắm thẳng vào người cô ta, cô ta sợ hãi, mặt tái xanh, vội vàng co chân chạy khỏi đó. Người thầy giáo hiền từ ôn nhu dịu dàng đã biến mất? Giờ chỉ còn lại một người đàn ông hung tợn...
"Vì em, tôi sẽ làm tất cả. Văn Lục Khê!"
Sau khi cô gái đã đi khỏi. Thầy bước lại gần cô hơn, ngồi bên cạnh, kéo đôi tay nhỏ nhắn búp măng của cô lên áp vào hai gò má của mình. Rồi di chuyển hôn lên đôi tay mong manh ấy.
"Lục Khê, em tỉnh dậy cho tôi. Tôi mới đi một tý tại sao em lại nằm ngủ nữa rồi?"
Văn Lục Khê vẫn nằm im ở đó, hơi thở vẫn đều đặn, hình như mẹ của cô chưa biết cô lại bị hôn mê, nêú biết chắc bà ấy sẽ không chịu nổi.
"Lục Khê, em tỉnh dậy đi. "
"Em mau dậy đi! Tôi muốn nói chuyện với em."
"Lục Khê, tôi yêu em! Em tỉnh dậy tôi sẽ nói yêu em một trăm lần!"
"Chỉ cần...em không bị làm sao hết, vẫn khỏe mạnh tinh nghịch như ngày nào!"
Đôi mắt Lục Khê từ từ hé mở, đôi môi bỗng chốc lại miệng cười mỉm... cô xoay người nghiêng lại đối diện với anh, đôi tay rút khỏi tay anh, nhẹ nhàng chọc vào mũi anh một cái.
"... "
"Em tỉnh dậy từ khi nào?"
"Em dậy vừa đúng lúc nghe những lời nói đó. "
"Lời nói gì?"
"Anh sẽ nói yêu em một trăm lần!"
"..."
Cái cô nương này, thật là tỉnh dậy rất đúng lúc... tuy nhiên cô có nghe được những gì anh hung tợn với cô y tá ham ngủ kia không?
"Lúc nãy em có nghe gì khác không?"
"Không, em chỉ nghe anh nói lời yêu em thôi. Nào anh mau nói một trăm lần đi!"
"Được. "
"Anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
- anh yêu em
-...
-anh yêu em, Lục Khê!"
"Sao em lại bắt anh nói nhiều như thế. Em không thương anh, không sợ anh mỏi miệng!"
"Hừm, đây là sự thật! Nói lời phải giữ lấy lời em thật sự rất nghiêm khắc trong tình yêu nha"
"Cô gái nhỏ. Biết thế anh sẽ không nói thế để em tỉnh dậy, cho em ngủ luôn cùng được!"
"..."
Cô cười tít mắt, thật hạnh phúc khi ông trời đã ban cho cô một người thầy ấm áp như thế này, nếu là phim cô là nữ chính thì cô sẽ không để thầy nói nhiều như thế đâu. Tuy nhiên đây là sự thật đây không phải là mơ, vì thế cô sẽ bắt anh nói đủ một trăm lần mới thôi!