Ở trong Ôn Tuyền, Mặc Ngôn ngồi khoanh chân, vận chuyển chân khí quanh người.
Hào quang màu tím lưu chuyển xung quanh người y, y vừa dùng hai viên đan dược được lấy từ phòng luyện đan Thanh Vân lão tổ làm ra, dược lực lúc này đang bốc hơi, bộ da toàn thân như muốn nổ tung.
Song Mặc Ngôn không ngừng gia tăng pháp lực, cộng thêm áp lực từ sức mạnh của Ôn Tuyền, gần như bị ép chết, hai nguồn sức mạnh giao chiến ở trong căn cốt Mặc Ngôn, sức mạnh thoát thai hoán cốt dần dần ẩn hiện.
Ở ngoài Ôn Tuyền, Diệt Thế sa còn đang phiền muộn nhìn Thương Minh canh chiếm bên trong Ôn Tuyền.
Nó đã nói một sọt lời hay, nhưng Hắc Long vẫn không chịu nhượng bộ, không chịu cho nó đi theo chủ nhân.
Hắn có gì đặc biệt cơ chứ, tuy có lợi hại hơn nó một tí tẹo, thì cũng chỉ là một con sủng vật chủ nhân nuôi dưỡng mà thôi. Diệt Thế sa căm giận trong lòng, âm thầm quyết định đợi lát nữa chủ nhân đi ra, sẽ ở trước mặt chủ nhân cáo trạng Hắc Long, hừ hừ!
Thế nhưng nó cũng chỉ suy nghĩ ở trong đầu mà thôi, bị hai mắt đỏ ngầu của Thương Minh trừng, Diệt Thế sa không làm bé ngoan chạy ra bên ngoài Long Ngâm các canh gác mới lạ.
Trong lúc đó, Diệt Thế sa thành công chặn được đám người Kim lão gia tử, Hồng Thông Thiên, Bạch Liên chạy đến thăm viếng, cùng lúc cảm thấy nó sẽ không còn cơ hội sống nổi ở Thanh Vân môn, cho nên ra sức bôi đen Thanh Vân lão tổ.
“Sư phụ lão tổ của ta đã nói, nếu như có ai dám bước vào đây một bước, ngài sẽ gϊếŧ đến nhà người đó, không để cho ai được yên! Nếu các ngươi không tin liền tới thử xem!” Diệt Thế sa ngăn cản ở cửa, làm mặt vênh vang đắc ý ngăn chặn tất cả mọi người.
Vì mọi người không gặp được
Thanh Vân lão tổ, cũng không gặp được Kiếm Tiên, nên không dám đắc tội tên tiểu đông gác cửa, đành phải từ bỏ.
Mặc Ngôn trở về lúc nửa đêm, mặt trời đã bay lên bay xuống một lần, bây giờ lại lẳng lặng bay lên.
Mây xanh che phủ cả trời, tia nắng vàng chiếu xuống mặt tuyết trắng bạc, Mặc Ngôn mới chậm rãi đứng dậy ra khỏi Ôn Tuyền.
Y trải qua hai đêm một ngày vận chuyển, đã tiêu hóa đan được của Thanh Vân lão tổ hết một phần ba, không những vậy, khi y đeo chiếc nhẫn do một trăm đầu não mạnh nhất thế gian luyện chế thành, cảm thụ trong nháy mắt liền thay đổi.
Khi y lật lại bản Phá hiểu mười vạn kiếm lúc trước Hồng Thông Thiên truyền thụ, lập tức các loại hình vẽ trên mặt sách, được chiếc nhẫn này chuyển hóa hết vào trong đầu.
Mặc Ngôn nhắm mắt lại, ở trong đầu niệm diễn từng chiêu, y phục bay theo làn gió vì bị tác động.
Chỉ một lát sau, Mặc Ngôn mở mắt ra, bước chân lớn ra khỏi Long Ngâm các, nhảy xuống vách núi.
Ở giữa sườn núi, tay Mặc Ngôn khẽ giơ, phi kiếm liền bay ra từ hông, là chiếm màu trắng chiếm được từ tay Thanh Vân lão tổ, lấy tốc độ phá không, nhắm thẳng phía ánh mặt trời đang chiếu.
Thoáng chốc, Nhật Nguyệt chấn động, một thanh đại kiếm cắt đôi ánh nắng, tách đôi đám mây trên trời, khi nhìn vào giống như bầu trời bị nứt ra một rãnh dài.
Một chiêu chấn động núi sông, nhắm thẳng phía mặt trời, vượt qua toàn bộ đại lục Trung thổ, bay thẳng đến tít biên giới chống đỡ trời đất.
Một chiêu cuối ” Phá hiểu” trong mười vạn kiếm, sau khi cướp đoạt mật tàng của Thanh Vân lão tổ, một đêm luyện thành.
Kiếm này, có thể bay được mười vạn tám ngàn dặm, ngang qua toàn bộ đại lục Trung thổ, người bị đánh trúng, nhẹ thì tan hồn, nặng thì toi mạng, ngay cả Hồng Thông Thiên, hay có tu vi như Thanh Vân lão tổ, trúng phải một chiêu này, ba ngày ba đêm cũng không thể nhúc nhích được, mà pháp lực thì bị tiêu hao một nửa.
Chúng tiên nhiều người thì đang tu luyện, số ít thì đang bận tục vụ trần thế, chỉ có một hai người tình cờ nhìn về phía chân trời, thấy được mây bay trên trời đảo ngược, thoáng như có Thần thú thượng cổ đã bay qua đó.
Mà ở phía Tây đáy vực Lạc Nhật nhai đại lục trung thổ, vô số ác quỷ
may mắn nhìn thấy cảnh này.
Đại kiếm màu trắng, mang theo từng tia sáng xanh, dưới ánh nắng đâm thủng bầu trời, mặt trời run rẩy, vách núi rung động, thậm chí ngay cả kết giới bao phủ Lạc Nhật nhai đã lâu, đều bị kiếm khí chấn động trong một lát.
Khi Mặc Ngôn nhảy lên khỏi đáy vực, đứng ở trước Long Ngâm các, thì y đã vượt xa quá khứ.
Trước đây, y đã từng cực kỳ sợ hãi Hồng Thông Thiên sẽ xuất quan, đã từng lo lắng muốn chết, Thanh Vân lão tổ sẽ ăn mình.
Thế nhưng vào hôm nay, y luyện thành Phá hiểu mười vạn kiếm, đã không phải sợ hãi kẻ địch ngày trước nữa.
Bởi vì, bất kể là ai, cũng không thể gϊếŧ chết được y, càng thêm không thể đem y đùa giỡn trên tay.
Y chậm rãi đi ra ngoài, Diệt Thế sa đang cùng Bạch Liên dây dưa, thấy y đi ra, lập tức chạy đến nịnh nọt, kêu to: “Chủ nhân, ngài đã ra!”
“Chủ nhân?!” Bạch Liên thấy tiểu đồng Thanh Vân ấy vậy mà gọi Mặc Ngôn là chủ nhân, đang tính châm chọc vài câu, không ngờ khi y nhìn vào Mặc Ngôn, lại có một loại bản năng cầu sinh, chiến thắng làm cho y căm ghét.
Người trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như đã được thay xương đổi thịt, tỏa ra sức mạnh khiến người nhìn không thể phản khàng, Bạch Liên làm theo bản năng lui về một bước, không dám nói ra nửa chữ, vội vã rời khỏi Long Ngâm các.
Mãi đến khi y đi được hơn một trăm mét, thân thể mới phản ứng được, vừa nãy đã làm cái gì. Y lại ở trước mặt Mặc Ngôn, đang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ y, lại xuất hiện một sức mạnh mãnh liệt, khiến cho y phải thần phục, muốn quỳ xuống.
Đó là cảm giác sẽ có khi gặp Thanh Vân lão tổ, khi gặp Hồng Thông Thiên xuất quan.
Bạch Liên ngơ ngác mà nhìn bóng lưng Mặc Ngôn, vào đúng lúc này, y không dám đối địch với người này. Bởi vì, từ đáy lòng của y cảm thấy bản thân không xứng.
“Chủ nhân, ngài nhất định phải mang theo ta!” Diệt Thế sa không hề tự giác, một đường đi theo phía sau Mặc Ngôn, cực lực đề cử bản thân, “Ta có thể giúp ngài làm rất nhiều chuyện, có thể trải giường xếp chăn, giúp ngài bắt người làm tay chân, có thể làm cơm, hoặc giúp ngài luyện đan, đúng rồi, gần đây ta có đọc vài cuốn sách, nếu ngài ngủ không được, ta đây có thể kể chuyện xưa dỗ ngài ngủ.”
Mặc Ngôn thấp giọng quát: “Câm miệng!”
Diệt Thế sa tát vào mồm, quả nhiên câm miệng, còn vẻ mặt thì lộ ra như cha đẻ vừa chết, tha thiết mong chờ nhìn Mặc Ngôn.
Lần này đến chỗ Thanh Vân lão, Diệt Thế sa hỗ trợ rất nhiều, Mặc Ngôn chuẩn bị chỗ tốt cho Sa Ngư khát máu, ném cho Diệt Thế sa một túi càn khôn, bên trong chứa nhiều đan dược, cùng một ít bảo vật thích hợp với Sa Ngư.
“Đó là cho ngươi, xem như báo đáp vì ngươi đưa ta đến chỗ Thanh Vân lão tổ. Tính cách ngươi khát máu tàn nhẫn, giúp đỡ Mộc Từ Hàng đã làm nhiều chuyện xấu, ta đây không cần ngươi!”
Diệt Thế sa òa khóc, khi nó mở túi càn khôn, nhìn thấy đồ vật bên trong, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Chủ nhân, chủ nhân đừng đối xử với ta như vậy… Ô ô ô, ta thật sự đồng ý hối cải để làm người mới, sau này sẽ không ăn thịt, cũng không uống máu, ta sẽ chăm chỉ tu luyện, làm một Sa Ngư ngồi không… Ô ô ô, cái gì ta cũng làm được, ta còn giúp ngài đẻ con…”
Mặc Ngôn thật muốn đau đầu, y quay đầu lại, nhìn tiểu đồng khóc tới oanh liệt, đầu thì méo xệch: “Ngươi cho rằng, ta cần con sao? Cần người giúp ta sinh con? Hả?”
Diệt Thế sa dùng sức gật gật đầu: “Ta biết Tiên Hồ ở chỗ nào, ta có thể giúp chủ nhân đi trộm, ta có thể giúp chúng nó, tương lai nếu như kết thành bảy, tám hồ lô, chủ nhân sẽ phải cần ta…”
Mặc Ngôn không còn gì để nói, tiếng khóc Diệt Thế sa quá lớn, gây tới chú ý của người ngoài.
Mặc Ngôn quát lên: “Đừng ồn ào, bằng không chuyện muốn mang ngươi đi cũng đừng nghĩ!”
Diệt Thế sa lập tức nín khóc mỉm cười, lộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn: “A, chủ nhân đã bắt đầu bảo ta làm việc, quá tốt rồi!”
Mặc Ngôn nhìn nụ cười sáng sủa, hàm răng trắng nõn của tiểu đồng, thật sự không biết bản lĩnh con Sa Ngư nói cười liền cười, nói khóc liền khóc rốt cuộc đã học từ ai.
Mặc Ngôn đi tới Nghênh Tiên Đài, mà trên Tiên Đài, tiệc mừng thọ vẫn đang tiếp tục, nhưng nhân số đã rải rác không còn mấy người.
Y đợi một lúc ở tại chỗ, đến gần chiều tối, mọi người mới tập hợp.
Đây là ngày cuối cùng trước khi tiệc mừng thọ kết thúc, lẽ ra Thanh Vân lão tổ phải ra tiếp khách tiễn khách, nhưng chúng tiên đợi đã lâu, vẫn không thấy Thanh Vân lão tổ.
Mãi đến khi trăng treo đỉnh đầu, mới nhìn thấy Kiếm Tiên xuất hiện.
Vẻ mặt Kiếm Tiên có hơi uể oải, nhưng tinh thần vẫn tốt, hắn lệnh cho đệ tử môn hạ bắt chuyện mọi người ra sau, mới tuyên bố một chuyện.
“Sư đệ bỗng dưng mắc trọng bệnh, lúc này còn đang tĩnh dưỡng, không tiện đi ra, kính xin các vị tùy ý.”
Chúng tiên nghe được tin này, đều cực kỳ kinh ngạc, nhưng nuốt tin này còn chưa xuôi, Hồng Thông Thiên đã cao giọng nói: “Các vị, hãy dừng bước! Hồng mỗ còn có một chuyện.”
Mọi người nhìn về phía Hồng Thông Thiên, thì thấy đứng phía sau lão là Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên con trai Bạch thị.
Hồng Thông Thiên nhìn chúng tiên cười nói: “Khuyển tử cùng con trai Bạch thị, chuẩn bị kết duyên, tại hạ đã cùng Kim lão gia tử thương nghị, không bằng thuận theo ý trời. Ngày này tháng sau cũng là ngày tốt, mọi người đều đã ở đây, không bằng cùng đến Côn Sơn thế nào? Tới lúc khuyển tử cùng Liên nhi định ra huyết khế, muốn mời các vị làm chứng.”
Lời ấy nói xong, đại đa số tiên đều cảm bất ngờ, nhưng cũng có một ít người nghe được tiếng gió, dồn dập suy đoán ý định làm thông gia lần này của Hồng Thông Thiên.
Hồng Nho Văn đứng bên cạnh Bạch Liên, ánh mắt lại nhìn Mặc Ngôn, vẻ mặt thay đổi vi diệu đến cực điểm. Hắn chưa quên lời Mặc Ngôn nói ngày đó —— trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết, ta sẽ tới tìm ngươi.
Hồng Thông Thiên nói xong, nhìn Mặc Ngôn, mỉm cười nói: “Sư đệ, ngày sư điệt đính hôn, ngươi sẽ không đi vân du chứ?”
Mặc Ngôn hơi giương mắt, nhìn Hồng Thông Thiên.
Y không biết lá bài cuối của lão muốn lật là gì, nhưng không sao, y chỉ cần biết là mình có một lá bài đủ để trở mình, là được.
Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên đối diện, trên mặt hai người mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không nhìn thấy bất kỳ ý cười nào cả, trái lại là từng đợt sát khí.
Mặc Ngôn mỉm cười: “Đương nhiên, nghĩ đến một ngày sư huynh được cha, sẽ vô cùng vui vẻ.”
Hồng Thông Thiên cười lạnh một tiếng trong lòng, tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Mặc Ngôn, tới gần lỗ tai của y, dùng âm thanh cực thấp cực nhỏ, thông qua Truyền âm thuật bay thẳng vào trong tai y: “Tiểu tặc, giờ chết của ngươi, không xa!”
Mặc Ngôn vẫn mỉm cười: “Chỉ mong sư huynh, tâm tưởng sự thành, thuận buồm xuôi gió.”
Chúng tiên dưới lời mời của Hồng Thông Thiên, hầu như tiện đường từ
Thanh Vân môn chạy đến Côn Sơn.
Thanh Vân lão tổ mời rất nhiều người, hầu như toàn bộ nhân vật có máu mặt trong Tiên giới, mà để nhiều người chạy vào Côn Sơn như vậy, chỉ vì tham gia lễ đính hôn của Hồng Nho Văn thôi sao? Mặc Ngôn biết rõ trong lòng, thời khắc ngả bài cuối cùng, sắp đến.
Y là người rời khỏi Thanh Vân môn sau cùng, so với Hồng Thông Thiên, Mặc Ngôn không vội chạy về Côn Sơn.
Y đang đợi Kiếm Tiên, chờ Nhâm Tiêu Diêu cho một câu trả lời hợp lý.
Thanh Vân lão tổ làm nhiều việc ác, Nhâm Tiêu Diêu một câu thân mắc trọng bệnh là không thể xong được.
Ở trên đường xuống núi, Nhâm Tiêu Diêu một đường tiễn Mặc Ngôn ra khỏi Thanh Vân môn, khi ở dưới chân núi, hắn nhìn cây Mai Hồng ở chân núi, ngẩn người một lát.
Mặc Ngôn đang đợi Nhâm Tiêu Diêu mở miệng.
Hai người trầm mặc qua một hồi lâu, Nhâm Tiêu Diêu mới nói: “Thời gian sư đệ còn sống không lâu nữa.”
Mặc Ngôn đờ người, Nhâm Tiêu Diêu nói: “Hắn đã bị ta giam cầm, bây giờ đã không thể tu luyện. Chỉ vì, hắn không đạt được cảnh giới phi thăng cuối cùng, rất nhanh sẽ nghênh đón Thiên nhân ngũ suy. Ta biết đệ hận hắn, ta cũng hận hắn, khi ta mới đầu nghe được chuyện này, đã hận không thể tự tay gϊếŧ hắn. Nhưng mà…”
Mặc Ngôn lẳng lặng chờ hắn tiếp tục nói.
Giọng của Nhâm Tiêu Diêu có phần nghẹn ngào, vành mắt ửng đỏ, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt.
Qua một lát sau, Nhâm Tiêu Diêu giơ tay vịn cây Mai Hồng, nói: “Mạng của hắn nhiều nhất chỉ còn hai trăm năm, dù đệ có đánh vào nhà giam, do ta trông coi hai trăm năm, cũng bị ta gϊếŧ mà thôi…”
“Những người bị lão làm hại thì sao?! Lẽ nào phải chết vô ích thế sao?! Tất cả mọi người đều cho là do Thương Minh gây nên, lẽ nào hắn phải cõng lấy ác danh thay cho Thanh Vân lão tổ?” Mặc Ngôn có chút giận dữ, cảm thấy Nhâm Tiêu Diêu không đáng.
Nhâm Tiêu Diêu lắc đầu: “Lúc đó ta không nói, vì sợ chúng tiên quá nhiều, vạn nhất xảy ra tranh chấp, Thanh Vân môn ta liền hủy hoại chỉ trong một ngày.”
“Đệ yên tâm, chuyện này, ta nhất định sẽ cho đệ, cho tất cả mọi người một câu trả lời.” Nhâm Tiêu Diêu hơi giương mắt, nhìn phía chân trời, “Sau ba tháng, ta sẽ công bố thiên hạ chuyện này, Thanh Vân môn dù phải gánh chịu chỉ trích, ta sẽ xử lý thỏa đáng từng người muốn đến cửa tìm, không đến nỗi vào lúc đó, xảy ra tai họa diệt môn. Sư đệ ta khi còn sống, ta phải trông coi hắn. Sau khi hắn chết, ta sẽ chọn đệ tử khác thay thế chức chưởng môn, vân du thiên hạ từ đó, tận lực bồi thường những người nhà bị sư đệ làm hại.”
“Sư đệ ta tuy làm việc ác, nhưng Thanh Vân môn không thể sụp đổ ở trên tay hắn. Cho dù từ đó về sau, Thanh Vân môn bị suy sụp, nhưng ta không muốn vào lúc chúng tiên quá khích phẫn nộ, nháo tới linh vị tổ tiên.”
“Ta thân là chưởng môn Thanh Vân, những năm qua chỉ lo tiêu dao, gây thành đại họa như giờ, là do ta sai.” Nhâm Tiêu Diêu nhìn Mặc Ngôn, chân thành nói, “Xin đệ tạm thời, đừng truyền ra tin tức này được không? Bên trong còn có một số việc phải xử lý, ta đáp ứng đệ, trong vòng ba tháng, sẽ bàn giao chuyện này. Nếu sau ba tháng ta làm trái lời nói hôm nay, đệ cứ đến lấy đầu ta.”
Mặc Ngôn ở dưới chân núi khẽ ngẩng đầu, nhìn sơn môn cao cao, Thanh Long mơ hồ, thế nào cũng không nghĩ ra, Thanh Vân lão tổ sắp chết.
Trong nháy mắt này, đột nhiên cảm thấy tất cả cừu hận kiếp trước, cùng nhiều năm ẩn nhẫn, giống như một quyền đánh vào trong bông, không nói ra nổi uất ức.
Nhưng có thể làm được gì? Một người, có làm nhiều việc ác đi nữa, sau đó rồi chết, bỏ mình hồn diệt, thì phải tìm ai báo thù?
Mặc Ngôn chợt nhớ lại khi còn bé nghe phụ thân kể một cố sự.
Một vị thiếu niên phái nào đó bị diệt môn, tận mắt chứng kiến người thân chết thảm, xin thề sẽ phải báo thù rửa hận.
Thiếu niên trốn trong núi, ngày đêm tu luyện, rốt cục thần công đại thành, xuống núi báo thù.
Nhưng mà không ngờ sau khi hắn xuống núi, cừu nhân ngày đó đã chết, nữ tử mười sáu tuổi năm đó, bây giờ đã biến thành bà lão, chỉ một ngón tay của người bình thường, cũng có thể gϊếŧ chết nàng.
Thiếu niên một phen khổ luyện, đến cuối lại tránh không khỏi thời gian, thì ra lúc hắn ở trong núi bị cừu hận dây dưa, đã trôi qua trăm năm.
Mặc kệ là ai, thời gian sẽ mang đi tất cả.
Khi đó Mặc Ngôn nghe xong cố sự này, chỉ cho là cố sự phàm trần, người tu tiên Tiên giới Trung thổ, nắm giữ sự sống vô tận, đương nhiên sẽ khác.
Nhưng y chẳng thể ngờ tới, cố sự này, sẽ có một ngày xảy ra ở trên người mình.
Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn cây Mai Hồng ở dưới chân núi, trong lòng mơ hồ giác ngộ gì đó, nhưng càng nhiều, thì càng hoang mang một mảnh.
Y bất giác nhớ tới Thanh Vân lão tổ, ngày đó còn là phàm nhân quỳ ở sơn môn mấy chục năm, làm đầu bếp chín ngàn năm, cuối cùng trở thành ma đầu làm hại Trung thổ, cũng sợ hãi tử vong hay sao?
Không! Điều này không giống nhau!
Mặc Ngôn kiên quyết phủ quyết trong lòng: Kiếp trước, y chưa từng đối mặt Thiên nhân ngũ suy, giống như vận mệnh phàm nhân mà chết? Kiếp trước, lão làm nhiều việc ác, có bị trừng phạt gì không? Lão được phi thăng, đến một thế giới khác, chứ đâu giống thiếu nữ trong câu chuyện kia, chạy không thoát thời gian mà già yếu đó sao?
Tiên giới Trung thổ, chung quy khác với quy luật phàm trần tục thế! Bởi vì trường sinh, bởi vì phi thăng, cho nên cừu hận sẽ không được hóa giải, người làm ác sẽ không được tha thứ. Ân oán quyết sẽ không bai thờ, biến mất theo thời gian trôi qua.
Mà ngược lại, ân oán tình cừu, sẽ phát triển dị thường khốc liệt, cũng sẽ kéo dài không tan.
Nghĩ đến đây, Mặc Ngôn nhất thời sáng tỏ, y quay đầu, nhìn Nhâm Tiêu Diêu, nói: “Được, lấy tháng ba làm hạn định. Nếu sau ba tháng, Mộc Từ Hàng vẫn được người khác tôn xưng một tiếng Thanh Vân lão tổ, nếu việc lão làm ác không ai biết đến, ta sẽ là người chiêu cáo thiên hạ đầu tiên, sau đó gϊếŧ tới Thanh Vân môn, cho dù máu chảy thành sông, ta cũng sẽ trở về!”
Nhâm Tiêu Diêu mỉm cười, hắn vỗ vỗ vai Mặc Ngôn, ôm y một lúc: “Cảm ơn đệ.”
_________________
Mọi người nên đọc!!!
Tác giả có lời muốn nói: Ha hả…, ” Phá hiểu” chiêu cuối trong Phá hiểu mười vạn kiếm, chính là đại chiêu Hàn Băng xạ thủ… Cắt được toàn bộ bản đồ thần mã.
Mặt khác, tác giả đại đại phát hiện bản thân không có khiếu nói chuyện, tình cờ đùa giỡn luôn luôn bị người ta hiểu lầm.
Liền quyết định không nói lung tung khi trả lời độc giả.
Cho nên tác giả giải thích mấy nghi vấn khi đã nói lung tung với độc giả:
Một, liên quan tới vấn đề Thanh Vân lão tổ phi thăng.
Có độc giả hỏi Thanh Vân lão tổ lúc nào mới không làm ác nữa, ta trả lời đến khi nào lão phi thăng mới thôi.
Cái này không phải ý cuối cùng Thanh Vân lão tổ sẽ phi thăng, mà nói, lão chấp niệm ở chỗ phi thăng, cho nên nếu như không đạt được tới mục tiêu này, lão sẽ không dừng làm ác. Nhưng lão vẫn tiếp tục vì để đạt được mục tiêu, cho nên lão vẫn làm ác, không được cứu trợ.
Cho nên, chắc chắn Thanh Vân lão tổ sẽ không phi thăng được rồi.
Hai, liên quan đến vấn đề Kiếm Tiên cùng Thanh Vân lão tổ ở cùng nhau vĩnh viễn.
A, ta phát hiện tác giả thật sự rất thích ăn đòn a… Vĩnh viễn cùng nhau có rất nhiều cái để giải thích, hiển nhiên Nhâm Tiêu Diêu cùng Thanh Vân lão tổ không phải CP, cảm tình giữa hai bọn họ tương tự như tình thân cùng ân tình, tuyệt đối sẽ không có tình cảm không nên có.
Cho nên, Thanh Vân lão tổ cuối cùng sẽ chết rất thê thảm, nên, a không thể nói nhiều được, nói nhiều sẽ bị lộ nội dung truyện…