Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.cô lắc tay một cái.

Quản gia: "Đây là năm xưa lão gia đổ thạch (*), mở ra được một khối ngọc, tỉ lệ tất nhiên là cực kì xuất sắc, lúc ấy còn được lên báo phỏng vấn nữa. Sau đó, lão gia dùng khối ngọc này làm thành bảy chiếc vòng ngọc, tặng cho mỗi vị di nương mỗi người một cái. Nhưng chưa từng thấy bọn họ mang qua. không ngờ bọn họ đều mang nó tặng cho tiểu thư.”

Tính ra, hẳn là chỉ có Bát phu nhân mới còn giữ lại chiếc vòng phỉ thúy thôi.

Bạch Khởi La: "..............."

Bởi mới nói, đang yên đang lành sao lại tặng vòng ngọc cho cô chứ, thì ra là họ không thích những cái này!

Đúng là quá đáng mà!

Đấy chính là tấm lòng chân thành của cha cô đó!

"Hừ!"

Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.

(Đổ thạch có hiểu là săn tìm ngọc quý từ đá như đánh cược)

Bạch Khởi La ngay cả Phùng Kiêu cũng không thèm liếc đến, trực tiếp ngồi xuống tức giận.

Phùng Kiêu cười cười, ngồi bên người cô, khuỷu tay tựa lên ghế sô pha, tay kia buông lỏng: “Em cảm thấy bọn họ không quan tâm đến tâm ý của ba em nên em tức giận? Nhưng em thử nghĩ ở một góc độ khác thử xem, họ không phải không quan tâm tâm ý của ba em, mà là tất cả mọi người đều như thế, thật sự là không tiện mang ra ngoài, những chiếc vòng tay ấy đều giống nhau không sai một nét thì làm sao họ có thể ganh đua so sánh với nhau? Ai dám nói mình là người đeo vòng tay đẹp nhất trong số họ? Mà nếu đem đi tặng người khác, nếu có một ngày cha em hỏi thì sao? Nhưng nếu đem tặng em thì lại khác, đây chẳng phải là món quà đầy thành ý và cảm ơn hơn bất cứ thứ gì khác hay sao? Hơn nữa cũng dễ ăn nói với cha em hơn.”

Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn anh: "Tính tình của anh kỳ lạ thật."

Phùng Kiêu là thật sự kỳ quái, nhưng Bạch Khởi La lại không thể nói người này kỳ quái chỗ nào.

Hai người cứ như thế dựa vào nhau rất gần, bốn mắt nhìn nhau, chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương, hai người đúng là đang liều mạng tranh hơn thua nhưng trong mắt của người khác thì lại là một chuyện khác.

Gương mặt già của lao quản gia đỏ lên, yên lặng xoay người khoát tay, ra hiệu cho tất cả người hầu trong phòng khách rời đi.

Như vậy trong cả gian phòng khách cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đột ngột tĩnh lặng làm cho Bạch Khởi La hơi không được tự nhiên, cô lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác mắt thấy không còn ai khác, hỏi: “Sao hôm qua anh lại nói ra?"

Phùng Kiêu bật cười: "anh không nên kể ra sao?"

Bạch Khởi La: "Đương nhiên anh nên kể chứ, nhưng mà tại sao anh lại lựa chọn thời điểm như thế. Hơn nữa chính anh cũng biết, nếu các di nương của tôi biết chuyện gì đó thì không ai là không biết cả. nóikhông chừng chỉ chiều tối nay thôi, tất cả các phu nhân ở thành Bắc Bình này đều biết hết. Mà anhkhông phải là khách mời đặc biệt của buổi dạ tiệc từ thiện đó sao? anh làm như thế là có ý gì?”

cô cực kì nghiêm túc, mà Phùng Kiêu lại hơi nghiêng người đến gần phía trước, cách cô gần trong gang tấc, anh hít sâu một hơi, Bạch Khởi La cảm giác xung quanh mình tràn đầy hơi thở của giống đực, gắng gượng chống cự không né tránh.

Phùng Kiêu cười như có như không, anh dựa vào cô gần gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ non mịn trên fđôi má trắng noãn của cô, cô quả đúng là một cô bé vẫn chưa kịp lớn.

anh đặt tay lên bờ vai của Bạch Khởi La, thì thầm: “Em nói thử xem, anh vì cái gì?”

Bạch Khởi La a một tiếng, lạnh lung nói: "Chẳng lẽ anh muốn nói anh là vì lấy lòng tôi nên mới nói? Phùng Kiêu, anh có cần buồn cười như thế hay không! anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

Phùng Kiêu: "Em tự mình đa tình quá nhỉ!"

Bạch Khởi La vung nắm đấm vào bụng anh, trợn to mắt, “anh trêu tôi mãi vui lắm sao? Rốt cuộc có nóihay không!"

Phùng Kiêu phát hiện giọng nói của cô mang theo tia mềm mại ngọt ngào, cho dù đang hung hăng, cũng chỉ là một cô bé ngọt ngào mềm mại.

anh cười: "anh sai rồi."

Ngoài miệng thì nói "anh sai rồi" nhưng mà vẫn như cũ rất không hề sợ chết tiến đến bên lỗ tai Bạch Khởi La, thì thầm: "Bởi vì, anh là hóa thân của chánh nghĩa!"

Bạch Khởi La trực tiếp trợn trừng mắt, thật sự là gặp qua biết bao nhiêu người thích khoác lác nhưng chưa thấy ai khoác lác như anh chàng này!

cô cười lạnh, đá vào chân anh: “anh khoác lác vừa thôi!”

Phùng Kiêu: "Kỳ thật anh nhìn thấy bức ảnh của Chương cảnh trưởng nên mới đột nhiên nghĩ ra ý này. Ban đầu khi biết chuyện này, anh vốn dĩ nghĩ rằng chuyện nam hoan nữ ái đều là ngươi tình ta nguyện, anh đâu rảnh để quan tâm mấy chuyện dở hơi đó chứ! Nhưng khi anh xem mấy bức ảnh của Chương cảnh trưởng thì lại nghĩ khác, anh phát hiện những người phụ nữ trong đó rõ ràng đã bị trúng thuốc.”

nói tới đây, nụ cười trên mặt Phùng Kiêu nhạt đi vài phần, ngược lại tràn đấy nghiêm tú: “Trong đời của Phùng Kiêu anh xem thường nhất là loại người như thế."

"anh nghĩ xem những người phụ nữ của Chương cảnh trưởng liệu sẽ có mặt trong buổi dạ tiệc tối nay hay không?” Bạch Khởi La bắt được trọng điểm.

Phùng Kiêu gật đầu: " Đúng vậy. Trong ảnh chụp chỉ có rất ít các tiểu thư của giới thượng lưu, đa phần đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, anh còn đang cân nhắc xem gã ta đã tìm các cô gái này từ chỗ nào, sao lại không có chút tiếng gió gì truyền đến thế. Sau đó, anh lập tức liền nghĩ đến bữa dạ tiệc từ thiện tối nay. Bức ảnh làm cho anh liên tưởng đến việc hàng năm Chương cảnh trưởng đều sẽ tham gia dạ tiệc từ thiện. Gã ta không hề vắng mặt, em đoán là vì sao?"

Bạch Khởi La: "Thực ghê tởm."

cô càng thêm chán ghét đối với gã gọi là dượng rể này, hiện tại hận không thể lập tức liền một phát súng giải quyết người này.

cô nhíu mày: "Lần đầu tiên tôi thấy thời gian trôi qua chậm như vậy."

cô đã hận đến mức không thể nhìn thấy gã ta chết sớm chừng nào tốt chừng đó.

Bạch Khởi La vén tay áo lên, càng nghĩ càng giận, cô nói: "Ai đúng rồi, lần trước anh ghé chỗ gã có tìm hiểu được gã đang tìm thứ gì hay không? Gã tìm như thế, thật sự không quá đúng nha? Chẳng lẽ gã sốt ruột là tìm những bức hình kia sao?"

cô trừng mắt nhìn anh: "Trong những bức hình kia có người khó lường gì hay không?"

Phùng Kiêu ngừng một chút, đột nhiên nói: "thật sự là có một người."

Lập tức thấy Bạch Khởi La mở to hai mắt, "Ai thế?"

"không nói được, trẻ con đừng nên nghe ngóng loại chuyện này." anh nhịn không được, đưa tay kéo mặt cô ra.

Bạch Khởi La: "!!!"

anh ta nghĩ cô là trẻ con à?!

"Ai cho anh kéo mặt tôi? Ai cho anh véo chứ!" cô đùng đùng đánh anh vài cái, giận dữ nói: "Đúng là thiếu ăn đòn mà."

Phùng Kiêu cười ngã vào trên ghế sa lon, giả chết: "Đánh chết anh rồi, nếu em không đem em thường cho anh, hôm nay anh sẽ không đi đâu hết!”

Bạch Khởi La: "không ai thèm quan tâm anh."

cô đứng lên muốn đi, Phùng Kiêu kéo cô lại nói, "Mang ngươi đi ra ngoài làm việc nhé?"

Bạch Khởi La lập tức hăng hái, cô hỏi: "Sao hả, sao hả? đi chỗ nào?"

Phùng Kiêu: "Em cảm thấy, chúng ta có thích hợp làm chuyện vơ vét tài sản gì đó hay không?"

Bạch Khởi La gật đầu: "Rất phù hợp với khí chất của anh."

Phùng Kiêu: "Vĩnh biệt."

anh làm ra vẻ như đau lòng không muốn sống nữa, chỉ muốn rời đi chốn đau thương này, Bạch Khởi La lập tức giữ chặt anh, cảm khái: "Đàn ông con trai gì mà động một chút là tức giận, ở nhà buồn bực lắm, chúng ta đi ra ngoài chơi đùa thôi!"

Phùng Kiêu nở nụ cười, nói: "Được, anh đây sẽ mang cưng đi ra ngoài hóng gió."

anh cực kì không biết xấu hổ giữ chặt tay cô, Bạch Khởi La cảm thấy không được tự nhiên: "Buông tay."

Phùng Kiêu: "Đều là chiến hữu cùng một chiến hào, làm gì khách sáo như vậy chứ!"

Bạch Khởi La giãy dụa vài cái lại vẫn là không có giãy thoát khỏi Phùng Kiêu, anh mỉm cười: "khôngbuông ra, đúng lúc cũng vừa bắt được người muốn gϊếŧ em, chúng ta đi ra ngoài chúc mừng luôn.”

Phùng Kiêu kéo Bạch Khởi La đem cô nhét vào trong xe, anh rất nhanh ngồi vào sau tay lái, xe lạp tức gào thét mà đi.

Quản gia buông tay đang bịt mắt ra cảm khái: "Người trẻ tuổi, dính sát không rời nha!”

Ông chắp tay sau lưng lắc đầu, lặng lẽ đi vào cửa, "Già rồi, mình già rồi."

******

Bạch Khởi La và Phùng Kiêu lái xe đến khách sạn Bắc Bình, Phùng Kiêu: "Bên trong những bức ảnh đó có một người có vẻ hơi đặc biệt, anh đã lấy ra trả lại cho người thân của cô ấy. Nhưng anh còn chứng kiến bức ảnh của Đào nhị phu nhân cùng Chương cảnh trưởng, chậc chậc, tương đối khó coi."

Bạch Khởi La ngầm châm chọc: "Vậy cũng không ảnh hưởng việc anh xem!"

Phùng Kiêu cười: "Còn không phải vì anh muốn kiểm tra sao? Kiểm tra thử xem có bức ảnh nào có thể sử dụng được không. thì ra đúng là có thật, dù sao chúng ta cũng đã có ý định chơi bọn họ, nhân dịp này gõ bọn họ một số thôi.”

Bạch Khởi La nghiêm trang hỏi: "Phùng tiên sinh, rốt cuộc anh đang làm gì nha! Nếu để cho ba tôi biết anh mang tôi đi làm những này, sợ là sẽ không chỉ đánh gãy chân của anh thôi. Lá gan của anh đúng là lớn thật."

Phùng Kiêu cười dựa vào trên ghế sa lon, anh nâng cằm Bạch Khởi La lên, thấp giọng nói: "Biết đâu, ba em sẽ cho là tôi đang làm một chuyện tốt thì sao!"

Bạch Khởi La đột nhiên động một cái, lần này Phùng Kiêu không né kịp, bị Bạch Khởi La trực tiếp nắm lấy miếng thịt trên cánh tay anh, véo mạnh mọit cái, anh lui về phía sau vài bước, thuận thế ngã lên giường: "thì ra em muốn chà đạp anh, là muốn lên giường với nhau sao!"

Bạch Khởi La: "Cút cái mả mẹ anh đi!"

Bạch tiểu thư thật sự đã không chịu đựng nổi!

Phùng Kiêu đại khái là lần đầu tiên nghe cô mắng thô tục, đấm giường cười sằng sặc: "Bạch Tu Nhiên nhất định không biết con gái cưng của ông ấy biết mắng thô tục, khặc khặc, ha ha ha ha..."

Phùng Kiêu càng cười càng lợi hại, Bạch Khởi La buồn bực cực kỳ: "anh phiền chết đi được!"

"Cốc, cốc, cốc!" Có người gõ cửa.

Bạch Khởi La đi tới cửa, phần phật một chút kéo cửa phòng ra: "Cậu tìm ai!"

Người đến là một nhân viên phục vụ, người phục vụ bị khí thế của cô làm hoảng sợ, thật cẩn thận nói: "Báo hôm nay của ngài."

Bạch Khởi La dịu đi một chút, "Cám ơn."

cô cầm tớ báo bước vào cửa, nói: "Sao anh lại đặt nhiều tờ báo thế?"

Phùng Kiêu ngồi dậy: "Chẳng lẽ anh muốn viết thư vơ vét tài sản của người ta còn muốn tự tay viết? Đây không phải là tự vạch áo chờ người ta đến bắt tại trận sao? Loại chuyện như thế này dùng báo chí là thích hợp nhất. Tìm từng chữ, dùng kéo cắt ra."

anh mỉm cười, mặt kiêu ngạo: "anh thông minh lắm đúng không?"

Bạch Khởi La: "......... thật đúng là thông minh."

Chỉ là, câu đó là cần khích lệ hay tự khoe vậy?

cô nói: "Chúng ta tống tiền Đào phu nhân?"

Phùng Kiêu: "không, chúng ta tống tiền Đào phu nhân và chương cảnh trưởng, dù sao bọn họ đều rất đáng ghét, vơ vét tài sản một chút chơi đùa thôi!"

"Tôi đương nhiên là chắc chắn với võ công của chúng ta là có thể giải quyết, nhưng nếu như lộ ra mộtchút sơ hở thì phải làm sao bây giờ?"

Phùng Kiêu nhíu mày: " Phùng Kiêu anh làm việc chưa bao giờ sẽ lộ ra sơ hở, vả lại, ai nói chúng ta phải lộ diện lấy tiền? anh tống tiền nhưng anh đâu có muốn nhận tiền! Tiền của anh còn nhiều hơn bọn họ đó! anh muốn bắt buộc bọn họ lấy danh nghĩa cá nhân quyên tiền cho cô nhi viện và trường học, em cảm thấy thế nào?"

Bạch Khởi La nhìn Phùng Kiêu, đột nhiên liền có chút hiểu được vì sao Bạch Tu Nhiên xem trọng Phùng Kiêu, với thế đạo hiện nay như thế này, còn có người giống như Phùng Kiêu như vậy thật sự là tương đối không dễ có. Nhìn như bất cần đời, nhưng lại là một người tốt chân chính.

Lớn mật, có bản lĩnh, chính nghĩa, không hàng động theo bất kì khuôn phép nào nhưng lại chính trực thực sự.

cô nhìn Phùng Kiêu, ánh mắt cũng không hề chớp một chút.

Phùng Kiêu nhìn cô rồi bật cười khẽ, nháy mắt mấy cái, nói: "Như thế nào? Có phải cảm thấy anh là tấm giơng đạo đức tốt đẹp sáng ngời hay không?”

Bạch Khởi La rũ tay xuống, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy, tôi phát hiện phẩm cách của anh cực tốt."

Phùng Kiêu bật cười thành tiếng, anh trêu chọc: "không ngờ anh đây sống hai mươi lăm năm, lại còn có thể được người ta đóng dấu thành một người có phẩm cách tốt, em biết không? Em là người đầu tiên khích lệ anh như thế đó."

anh tiến lên vài bước, chẳng biết tại sao Bạch Khởi La đột nhiên liền có chút khẩn trương, nhưng lại không đẩy anh ra giống như thường ngày.

Phùng Kiêu đem cô dán sát vào tường, anh cùng với cô dán sát vào nhau, đột nhiên liền cúi đầu, cúi xuống môi của cô, mắt thấy môi của hai người sắp chạm vào nhau, Bạch Khởi La nhanh chóng nghiêng đầu tránh, môi của anh tơi vào trên vành tai đỏ ửng của cô.

anh chống một tay trên tường, thấp giọng cười nhẹ.

Bạch Khởi La hít một hơi thật sâu, đẩy anh: "Tránh ra."

Lần này, Phùng Kiêu lập tức liền bị đẩy ra, anh vẫn không hề giữ cô lại, nhìn thấy Bạch Khởi La ra vẻ trấn định, ngồi ở trên ghế sa lon qua loa lật từng tờ báo để xem, anh thì ngược lại cái gì cũng khônglàm, chỉ ngồi ở mép giường, sau đó liền nhìn cô như thế.

Bạch Khởi La cảm nhận được tầm mắt của anh, cô cũng không biết vừa rồi mình trúng phải cái quỷ gì, vì sao không đẩy anh ra ngay lập tức. hiện tại cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, có lẽ, có lẽ là ửng đỏ thôi?

cô ngẩng đầu: "anh nhìn cái gì!"

Cực kì hung hãn.

Phùng Kiêu: "Xem em xinh đẹp nha!"

"Miệng lưỡi trơn tru."

cô mặc kệ hắn, lại cúi đầu xem báo, nhìn hết sức "Nghiêm túc".

Phùng Kiêu xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra một bình rượu, trực tiếp mở ra liền rót một chén, xoay người hỏi cô: "Em có muốn uống một ly không?"

Bạch Khởi La lắc đầu, rất quyết đoán: "

không cần, tôi không uống rượu."

Phùng Kiêu nhướng cao lông mày, nói: "Loại rượu ngọt này có nồng độ rất thấp."

Lời tuy như thế, nhưng cũng không khuyên cô uống rượu, ngược lại chỉ cười nhấp môi uống rượu, "Nhìn cái gì? Có nội dung gì thú vị sao? Hôm nay có tin tức gì lớn không?"

anh trêu cợt.

Bạch Khởi La nghiêm trang nói: "đang xem."

Mấy tờ báo này đều là những tờ báo rất nổi tiếng ở Bắc Bình này, cô lật tới lật lui, đột nhiên dừng lại động tác trên tay, tạm dừng ở một tờ.

Phùng Kiêu: "Làm sao vậy?"

Phát hiện cô đột nhiên dừng lại, Phùng Kiêu tiến lên phía trước, đây là một đoán giới thiệu sơ lược về một nhân vật, đa phần đều là khen ngợi, bên trong là một cô gái xinh đẹp trong sáng, cô gái có mái tóc xoăn theo kiểu Tây Dương, chiếc mũ dạ kèm miếng lưới mỏng che vài phần khuôn mặt, nhưng bộ âu phục lại bó sát thân mình cực kỳ quyến rũ.

Trang điểm như thế, trong trong sáng lộ ra quyến rũ, cực kì thu hút ánh nhìn từ người khác.

anh hầm hừ cười một tiếng, nói: "cô ta ấy à?"

anh buông chén rượu xuống, sau đó lấy tờ báo từ tay Bạch Khởi La ra, nhìn trái nhìn phải, nói: "Em cảm thấy bộ dạng cô ta xinh đẹp sao mà xem lâu như vậy, hay là nhìn trúng bộ váy của cô ta? Hoặc là, mũ?"

Bạch Khởi La cuối cùng cùng thu trở về một phần lý trí: "anh biết cô ta? "

Phùng Kiêu: "Xem như biết, nhưng không quen. cô ta là em vợ của thiếu soái. Nhưng anh lại cho rằng em không quen biết cô ta."

Đừng nói là Vu Lãnh Tâm, cho dù là Vu Du Tâm đang đứng trước mặt cô, chỉ sợ cô cũng không nhận ra.

Bạch Khởi La đoạt lại tờ báo từ trong tay Phùng Kiêu, chỉ vào trên đó, hít một hơi thật sâu, hỏi: "cô ta tên là Vu Lãnh Tâm?"

Phùng Kiêu không biết cô sao lại như thế, nhưng lại gật đầu, nói: " Đúng, Vu Lãnh Tâm. Sao thế?"

Sao thế! anh ta còn hỏi là sao thế kìa!

Vu Lãnh Tâm, nữ chính của nam chủ có bàn tay vàng đó! Nam chủ Bạch Tu Nhiên, cũng chính là người phụ nữ cuối cùng của ba cô đó! Người cuối cùng!

Vì Vu Lãnh Tâm, các di nương của ba cô gần như đều bị phân tán hết!

cô vốn tưởng rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết sau khi Vu Lãnh Tâm và Bạch Tu Nhiên đến với nhau cũng không hề công khai quan hệ lẫn nhau, Vu Lãnh Tâm chủ động làm quen Bạch Khởi La để liên lạc cảm tình, từ đó thu hoạch được hảo cảm của Bạch Khởi La.

Nhưng bây giờ, cô lại đột ngột biết cô gái này.

cô cảm thấy cả người cô đều có chút khó có thể bình tĩnh, Bạch Khởi La không chút nghĩ ngợi, bưng chén rượu trên bàn trà lên, uống một hơi cạn sạch!

cô ừng ực uống sau đó đem chén rượu buông xuống, có thể là thời điểm buông xuống dùng quá sức, cốc có chân dài xoạch một tiếng, gãy đôi...

Phùng Kiêu: "Chuyện gì thế này?"