Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Chương 7: Nghe lén

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Typard

Beta-er: Hằng Lê

Lúc đêm khuya.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh vắng lặng, Bạch Khởi La không buồn ngủ chút nào, lúc đầu cô ngủ ở trên thuyền nhiều, bây giờ mắt trợn còn tròn hơn cả bóng đèn, cực kỳ có tinh thần. Rảnh rỗi không có chuyện gì, nên có tâm trạng nhớ lại từng tình tiết trong tác phẩm (*).

(*: Nguyên tác của quyển sách mà nữ chính xuyên vào)

Dĩ nhiên, mở đầu câu chuyện không phải là bây giờ, mà là lúc cha cô hai mươi tuổi.

Dù sao, mở đầu tiểu thuyết Jack Sue tất nhiên phải bắt đầu viết từ lúc nam chính trẻ tuổi. Mà Bạch Khởi La cũng bắt đầu lên sàn diễn từ lúc còn là trẻ con, một quá trình xuyên suốt từ thời kỳ còn là đứa trẻ đến khi thành thiếu nữ, chứng kiến cha cô nhanh chóng thăng quan tiến chức.

Tính toán một chút, cách lúc vai chính ra sân, cũng không bao lâu.

Nhưng Bạch Khởi La cũng không thèm để ý, ai bảo mẹ cô mất sớm chứ. Coi như bây giờ vẫn sống tốt, Bạch Khởi La cũng khó mà thuyết phục chính mình quản lý chuyện hư hỏng của ba cô. Dù sao, mẹ côcũng không quan tâm. một mối hôn sự môn đăng hộ đối vì lợi ích thì khó mà nói ai thua thiệt.

Bạch phu nhân Trần thị mất sớm cũng không phải vì chồng đa tình, quá mức đau khổ, mà hương tiêu ngọc vẫn. Thị* bị bệnh tim từ nhỏ, ở trong nhà cũng rất kiêu căng, chẳng qua thị cũng không làm gì, thị cũng không có nhiều sở thích, từ nhỏ đến lớn, chỉ có một thứ, đó là đánh mạt chược. Bạch Tu Nhiên ở bên ngoài bung lụa, thì thị hùng dũng ra oai trên bàn mạt chược.

(*: một cách gọi phụ nữ thời xưa, vì gọi Bạch Tu Nhiên là y nên gọi Bạch phu nhân là thị luôn cho cân.)

Hai vợ chồng mạnh ai nấy chơi, cực kỳ hòa thuận.

Mà cuối cùng thị qua đời bởi vì một ngày toàn Ù*, ù quá nhiều nên kích động quá khích rồi không tỉnh lại nữa. Do vậy, Bạch Tu Nhiên đặt một bộ mạt chược dùng bạch ngọc chạm trổ vào quan tài của thị để làm vật bồi táng chôn cùng thị.

(*: Cách gọi của mạt chược, thực ra bản convert là ‘hồ’, nhưng khi xem phim Hongkong thuyết minh thìmình thấy người ta mỗi khi đợi được con bài mình muốn đều kêu là ‘ù’, nên mình ghi như thế, ai xem phim Hongkong nhiều sẽ thấy quen với từ này)

Nghĩ tới những chuyện xưa này, Bạch Khởi La cũng không tự mình trải qua, nhưng dường như lại cảm thấy chính mình đã từng như thế. Đúng là có vài chỗ tương tự với hoàn cảnh gia đình cô trước khi xuyên qua.

Thậm chí cô cũng thầm hoài nghi, dù nơi cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, nhưng Bạch Khởi La chính là cô, mà cô cũng chính là Bạch Khởi La.

Bởi vì, đây là kiếp trước của cô.

“Cốc, cốc, cốc!”

Bạch Khởi La đang suy nghĩ lung tung, thì trong hành lang truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, nhưng lại không giống gõ cửa phòng cô.

Bạch Khởi La lê dép lẹt xẹt đi tới cửa, áp lỗ tai sát cửa nghe lén.

Tiếng gõ cửa rõ ràng như vậy, không phải phòng của ba cô, thì cũng là phòng dì nhỏ.

Ba căn phòng của bọn họ nằm liền với nhau, bên trái là dì nhỏ Trần Mạn Du của cô, bên phải là ba côBạch Tu Nhiên.

Trong phòng truyền tới tiếng mở cửa, Bạch Khởi La nghe trộm, quả nhiên, bên phải mở cửa.

cô hé cửa phòng ra một khe hở nho nhỏ, len lén liếc một cái, người gõ cửa đã đi vào phòng, chỉ thoáng qua một vạt áo mà Bạch Khởi La đã nhận ra được, là Phùng Kiêu.

Sao trễ như thế này mà Phùng Kiêu còn đến phòng ba cô chứ?

không lẽ vì bị đánh nên muốn trả thù hả?

Bạch Khởi La suy nghĩ qua loa, vội vàng ra cửa dính vào cửa phòng Bạch Tu Nhiên, nhưng lại khôngnghe được bất cứ thứ gì!

cô mím môi, cau mày suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng trở về phòng, mỗi căn phòng có một ban công vừa phải, cô kéo cửa ban công, quả nhiên, một cơn lạnh đập vào mặt.

Cửa sổ trước mặt đang mở, màn cửa bị gió thổi bay ra bay vào, phất phơ quét qua cửa ban công đangđóng.

Bạch Khởi La thử ước lượng khoảng cách giữa hai ban công, quay đầu lấy một cái dây lưng dài, một đầu thắt ở lan can, một đầu thắt ngang hông mình để bảo vệ, khéo léo nhảy đến bên phải ban công.

cô đứng ở ban công, ôm đầu gối vểnh tai.

Cửa sổ đang mở, rất thích hợp để nghe lén.

Động tác nhỏ của Bạch Khởi La, người trong phòng không biết gì cả.

Trong phòng, Bạch Tu Nhiên tùy ý ngồi ở trên ghế salon, bây giờ y chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây, gió thổi làm chúng có chút lộn xộn. Tăng thêm chút vẻ dễ gần.

Ngồi đối diện Bạch Tu Nhiên là Phùng Kiêu, bởi vì lúc đầu anh bị đánh, nên một bên mặt hơi sưng đỏ, nhưng cũng không quá rõ. Chẳng qua tính tình người này đúng là tốt tính, bị như vậy, mà vẫn có thể cười lịch sự.

Phùng Kiêu tôn kính mở miệng: “Chú Bạch, đã trễ thế này mà chú kêu con tới là có chuyện gì gấp muốn căn dặn ạ?”

Bạch Tu Nhiên nhìn Phùng Kiêu một cái, móc xì gà trong hộp ra, cười nói: “Làm một điếu không?”

Phùng Kiêu lắc đầu: “Con không quen hút loại này, chú Bạch ngài cứ hút đi.”

anh móc bật lửa ra, tiến lên đốt thuốc cho y, cực kỳ chu đáo.

Bạch Tu Nhiên gật đầu, hài lòng với người con rể tương lai này thêm một chút xíu.

“Chuyện hôm nay, sao cậu đoán được vậy?”

Tròng mắt y co rút một chút, chậm rãi mở miệng.

Nụ cười Phùng Kiêu trong trẻo: “Chú Bạch, ngài nói gì thế, vãn bối không biết.”

Bạch Tu Nhiên ngước mắt, ý vị sâu xa nhìn anh, thật lâu sau, giễu cợt cười một tiếng, mắng: “Tiểu hồ ly, thế mà cũng đoán ra còn biết giả ngu. Nếu không biết, thì cứ không biết đi. Có điều, lần này làm rất tốt.”

Phùng Kiêu: “Cảm ơn chú Bạch đã khen ngợi.”

Có thể thấy, anh cũng không phải là không biết gì.

rõ ràng, trong lòng hai bên đều hiểu nhau.

Bạch Tu Nhiên mỉm cười tựa vào ghế, ngón tay nhịp nhịp trên lưng ghế, chậm rãi nói: “Phùng Kiêu, rất nhiều người không hiểu lý do tôi chọn trúng cậu làm con rể tôi, nhưng bản thân cậu có biết tại sao không?”

Phùng Kiêu xoa xoa mũi: “Con có ngoại hình đẹp ạ?”

Suýt chút nữa Bạch Tu Nhiên nện hộp xì gà trên tay vào mặt anh, y trừng anh một cái: “Cậu bớt láu cá cho tôi, có biết cách nói chuyện với người lớn không hả?”

Phùng Kiêu: “Chú Bạch ngài đừng nóng giận, nói thật ra, con cũng không biết.”

Con gái của Bạch Tu Nhiên, người trong thiên hạ muốn kết hôn hẳn rất nhiều. Cưới Bạch tiểu thư tương đương với cưới núi vàng, ai lại không biết chứ? Người có tài có mạo có gia thế có năng lực rất nhiều, thậm chí không ít người còn tình nguyện ở rể nhà họ Bạch.

Chẳng qua là... Cha con nhà họ Bạch không dễ sống chung, đừng mong có thể dựa vào.

Ấy thế mà, Bạch Tu Nhiên lại nhắm trúng anh.

Ngay lần đầu gặp mặt, y đã hỏi anh có muốn cưới con gái y không? Lúc đó, cha anh còn phải nhờ Bạch Tu Nhiên cứu mạng, anh không hề do dự đồng ý.

Chính vì thế, anh và Bạch tiểu thư trở thành hôn phu hôn thê.

anh thật sự không biết mình có gì đáng giá để người khác toan tính hay coi trọng, cho nên đoán già đoán non, thậm chí còn phỏng đoán không lẽ Bạch tiểu thư có hứng thú với hắn.

Có điều bây giờ xem ra, Bạch tiểu thư cũng không vừa ý anh thì phải?

Vậy thì lạ thật.

Phùng Kiêu thu bớt ý cười, lại thêm mấy phần chân thành: “Chú Bạch, hay là, gợi ý một chút đi?”

Bạch Khởi La ngoài cửa sổ cũng hận không thể biến lỗ tai thành dây ăng-ten, duỗi vào phòng nghe lén.

Đúng vậy, cô cũng tò mò.

Trong phòng rơi vào im lặng quỷ dị.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngay lúc Bạch Khởi La cảm thấy chân mình đã tê rần, cô nghe ba côchậm rãi mở miệng: “Nếu đã không biết, vậy thì đừng biết.”

Bạch Khởi La: “!!!”

Nào có kiểu nói chuyện vớ vẩn như vậy!

Cha nên nói nguyên nhân ra đi chứ!

Bạch Khởi La co quắp một chút, cảm thấy mình khổ sở cực kỳ không đáng.

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, Bạch Khởi La cảm thấy đầu mình cũng sắp đóng băng.

“Gió lên rồi.” Phùng Kiêu đứng dậy đi tới trước cửa sổ: “Con thấy hay là đóng...”

Ánh mắt anh rơi vào dưới cửa sổ, Bạch Khởi La ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

anh kinh ngạc nhướng nhướng mày, rất vui vẻ lộ ra nụ cười dí dỏm.

“Sao vậy?” Bạch Tu Nhiên quay đầu hỏi.

Bạch Khởi La vội vàng xua tay, sau đó chắp hai tay lại cầu xin tha thứ, vô cùng đáng thương.

Vạt áo thiếu nữ xốc xếch trong gió lớn, từ trên cao nhìn xuống, trắng như tuyết như ngọc mỡ*.

(*: ngọc mỡ như này nè mấy thím, trắng như vầy thêm cái background nguyệt hắc phong cao thì hơi giống... ma nữ hiện hồn?)

Tầm mắt Phùng Kiêu thâm thúy mờ ám, nhìn cô một cái, sau đó xoay người lại: “không có gì, con muốn hỏi, gió lên rồi, có muốn đóng cửa sổ không?”

Bạch Khởi La cũng không quan tâm bọn họ bàn bạc cấu kết với nhau làm chuyện xấu gì, cô thở ra mộtcái lấy hơi, sau đó ngưng lại, tung người nhảy một cái... Trong nháy mắt thân thể nhẹ nhàng đáp xuống ban công bên cạnh.

Động tác như thỏ chạy, tư thế xinh đẹp.

Chỉ có điều... rớt dép...

một chiếc dép của cô, tung bay theo gió rơi từ lầu năm xuống, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Phùng Kiêu không nhịn được, bật cười hô hố.

Bạch Khởi La ở đối diện trợn mắt, tức giận phồng quai hàm lên giống như con sóc nhỏ, dứ dứ nắm đấm về phía anh.

“Ngoài cửa sổ...” Phùng Kiêu làm bộ mật báo.

Bạch Khởi La sợ hết hồn, cô vội vàng tháo dây lưng, vèo một tiếng chạy vào trong phòng...