Tường Thành Không Cô Độc

Chương 8: Cửa phía Nam của nhà ga công cộng

Edit: Cải Trắng

‘Bốn giờ’



Buổi chiều ngày hôm đó, trong tiết thể dục, những bạn nam trong lớp chia đội ra đá bóng, cô chạy tới sân bóng để xem. Không ngờ, khi cô ra đó lại nhận được tai họa. Cô bị quả bóng đập trúng đầu, mà người sút quả bóng đó là Mục Hoằng Dịch. Đứng ngoài trời lâu bị ánh nắng mặt trời rọi vào người khiến cô bị say nắng, sau đó cô lại nhận thêm một cú đập của quả bóng nữa. Cả người Cố Hiểu Thần lảo đảo lui về phía sau, hai đầu gối cô khụy xuống đập vào viên đá nhọn dưới đất, làm xước da, chảy máu. Cô rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, đợi tới khi cô lấy lại được một chút xíu tinh thần thì cô thấy Liễu Duệ bế cô lên, đưa cô vào phòng y tế.

Vì sao? Vì sao hình ảnh này cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô không thôi? Cứ một lần, rồi lại một lần, cứ lặp đi lặp lại liên tục, nó khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

‘Tách…’

Dường như cô nghe thấy tiếng giọt nước mắt của mình rơi xuống đất.

Vì sao cô khóc?

Vì cô cảm thấy tủi thân sao?

Hay là bởi vì…cô theo bản năng giơ cánh tay đang run rẩy lên, ấn vào bụng.

Bụng cô đột nhiên rất đau.

Bỗng nhiên bụng trở nên đau quặn, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, không để bản thân rơi nước mắt.

Liễu Duệ tiến tới gần cô, khom lưng, anh cúi người ngồi xổm xuống. Sau đó, anh bế cô lên, ánh mắt anh như chứa đựng rất nhiều nỗi buồn, anh đưa mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang biểu lộ sự quật cường, anh dịu dàng hỏi: “ Đau à? ”

Cố Hiểu Thần vô cùng ngoan cố, cô nghiêng mặt, không thèm nhìn anh.

“ Cố Hiểu Thần, đang hỏi em đấy. ” Sự dịu dàng của anh thoáng qua giống như một cái chớp mắt, giây sau anh đã trở lại dáng vẻ như cũ, sự cao ngạo của anh khiến không ai có thể chạm vào.

Bị anh ôm trong ngực, cả cơ thể cô cứng đờ không nhúc nhích. Dù vậy, cô vẫn cố chấp nghiêng đầu, không thèm nhìn anh, giống như chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng cô sẽ thấp thỏm không yên.

Cái suy nghĩ nhỏ bé đó của cô đã sớm bị anh nhìn thấu. Liễu Duệ cố ý buông lỏng cánh tay ra, Cố Hiểu Thần cảm thấy mình như sắp rơi xuống liền theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh.

Anh tính sẵn mọi thứ. Anh để đầu nghiêng sang một bên, bờ môi lạnh của anh sượt qua má cô, chạm phải nước mắt đang lăn trên gò má. Nếm được mùi vị hơi mằn mặn, mày anh lại nhíu chặt lại.

Im lặng một lúc lâu, thứ âm thanh trầm thấp mị hoặc lại vang lên thêm lần nữa: “ Cố Hiểu Thần, tôi đang chờ câu trả lời của em đấy. ”

Lần này, giọng nói của anh còn dịu dàng hơn.

Cố Hiểu Thần đưa hai tay ôm lấy cổ anh, bàn tay cô chạm lấy da thịt nóng bỏng, không khí xung quanh cô đều là hơi thở bá đạo của anh. Trong khoảnh khắc, cô cảm tưởng như máu trong người mình đang sôi trào, như có lửa đốt trong lòng, từng hình ảnh thân quen ngày xưa ùa về.

Lần đầu gặp mặt. Nụ hôn đầu tiên. Đêm đầu tiên. Và hình ảnh cuối cùng, khi chia tay.

Đêm đó, cô một mình đứng trong cơn mưa xối xả, chờ đợi anh xuất hiện. Cuối cùng, thứ cô đợi được không phải là hình bóng của anh, mà là một tin dữ, một tin khiến cô đau xé tâm can.

Bỗng dưng, Cố Hiểu Thần thôi không mím chặt môi nữa, đôi mắt cô hiện lên sự lạnh lùng, cô đưa mắt nhìn anh, nói ra hai tiếng đầy lạnh nhạt: “ Không đau. ”

Bởi vì dù đau, cũng không có ai đau lòng vì mình.

Anh có biết, bọn họ đã từng để lỡ mất cái gì không? Nếu anh biết, liệu anh có còn giữ được sự bình tĩnh như thế này khi đối mặt với cô không? Liệu anh còn nói được câu ‘Cố Hiểu Thần, chúng ta làm lành đi’ không?

Không đau.

Đây không phải lời cô muốn nói.



Lần đó, khi cô tỉnh lại trong phòng y tế, anh cũng từng hỏi cô câu hỏi tương tự: “ Đau không? ”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, còn cố ý để mấy giọt nước mắt chảy ra, gật đầu liên tục: “ Đau! Vô cùng đau!! ”

Nhưng bây giờ, khi trải qua rất nhiều chuyện rồi, cô đã dùng ngữ khí lạnh nhạt để nói chuyện với anh, kéo khoảng cách của hai người ra xa.

Đôi mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, anh vẫn luôn dừng ánh mắt của mình ở trên gương mặt quật cường của cô. Nhìn một lúc, anh di chuyển tầm mắt, anh nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài là bầu trời đêm. Ở bên ngoài chỉ có mấy đám mây đen, trăng đã bị mây che kín mất.

Anh không nhúc nhích, cứ đứng im trước cửa sổ ôm cô như thế.

Cả người cô nằm trong l*иg ngực anh, thấp thỏm bất an.

“ Tôi nghĩ… ” Im lặng một lúc lâu, Cố Hiểu Thần nghĩ mình vẫn nên mở lời trước, cô nói bằng giọng lạnh nhạt nhất có thể: “ Chúng ta đều hiểu rõ quan hệ của chúng ta bây giờ. Chúng ta chỉ là một đôi yêu nhau đã chia tay được năm năm rồi thôi. ” Do dự mất một lúc, cô lại nói tiếp: “ Một khi đã như vậy, sao chúng ta không để nó cứ thế trôi qua nhỉ? ”

Quá lắm cũng chỉ là một đôi đã từng yêu nhau, đã chia tay được năm năm rồi?

Ánh mắt Liễu Duệ khẽ động, ánh mắt đen nhánh, lạnh băng nhìn về phía này. Anh do dự một lúc, sau đó mới nói: “ Được. ”

Nếu cô đã muốn như vậy, anh sẽ làm…

Nhưng mà, Cố Hiểu Thần vẫn còn thiếu một lý do, một lý do để khiến anh rời khỏi Cố Hiểu Thần.

“ Chỉ cần em nói cho tôi biết, tại sao em lại hận tôi như vậy. Biết rồi, tôi nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới của em, trả lại cho em một thế giới hoàn toàn yên bình. ”

Ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió nhẹ, gió đêm lướt nhẹ qua từ phía bên trái cửa sổ, lướt qua gương mặt anh, và cũng lướt qua sườn mặt cô.

Nói cho anh biết?

Sao cô có thể nói cho anh đây?

Đây đúng là…một chuyện khiến cho người người cười nhạo!

“ Cố Hiểu Thần, tại sao em lại hận tôi như vậy, không muốn liên quan tới tôi nữa? ” Nói đoạn, anh cúi thấp đầu xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một đoạn ngắn, đôi mắt của anh cứ nhìn chăm chú về phía trước.

Cuộc đời lúc lên lúc xuống, quá lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.

Đối mặt với sự im lặng, anh hơi đưa mặt về phía trước, để bờ môi mình chạm lên trán cô.

Trong chớp mắt, cô nghiêng đầu sang một bên, làm cho bờ môi anh chỉ sượt qua mái tóc mềm mại của cô.

Ấm áp, nhẹ nhàng, giống như là vẻ đẹp của bông tuyết khi bị tan ra.

“ Ha!! ”

Bên tai cô truyền tới tiếng cười lạnh của anh, rất lạnh nhưng cũng đủ châm chọc.

Cả hai người đều im lặng, anh tiến về phía trước, tới trước cửa, anh khom lưng buông cô xuống. Vừa buông cô xuống, anh đã xoay người lại, xong, anh mới nói câu tiếp theo: “ Tại sao em lại hận tôi đến như vậy? ”

Anh hơi rũ mắt xuống, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.

Một cái liếc mắt này, lâu như đã trôi qua được nửa thế kỷ.

Sương mù giăng trong màn đêm, nơi phía chân trời là một màu ánh sáng lạnh lẽo.

Cô nhìn theo bóng hình người mặc quân phục màu xanh biếc biến mất vào trong màn đêm, trái tim cô đột nhiên rất đau, như bị ai khoét vậy.

Cả người cô mất hết sức lực, dựa vào cửa, cứ thế trượt xuống phía dưới. Sau đó, cô giống như một chú mèo con tự cuộn tròn người mình lại, để đôi tay ôm lấy hai chân, cô cúi đầu để trán mình gục trên đầu gối đang bị thương.

Dưới ánh sáng lạnh lẽo kia, bả vai cô run rẩy liên hồi.

Đầu thu, trong một đêm khuya yên tĩnh, cô không kiêng nể gì mà khóc lớn lên.



“ Ông nội, ông nội… ” Cố Hiểu Thần vừa gõ cửa vừa kêu lớn: “ Ông nội, ông mau thả cháu ra ngoài đi, ông nội! ”

Cố Triển Chiêu chống gậy đi tới trước cửa, cách một tấm gỗ mà cảnh cáo Cố Hiểu Thần: “ Không được hét, cháu ngoan ngoãn hối lỗi đi, khi nào biết lỗi rồi ông sẽ thả cháu ra ngoài. ”

“ Ông nội, cháu xin ông, ông cho cháu ra ngoài đi mà. Ông hãy thả cháu ra ngoài trước đi… ” Trong phòng lên giọng nói của cô, đó là những tiếng cầu xin.

Cố Triển Chiêu bị đau họng vẫn chưa khỏi, cộng thêm ông vẫn còn đang tức giận khiến ông phải ho mạnh hai tiếng. Ông dùng quải trượng gõ mạnh xuống đất hai tiếng, ông lạnh lùng nói: “ Hôm nay không cho cháu đi ra ngoài. ”

“ Nhưng mà ông nội ơi…. ”

“ Không có nhưng nhị gì hết. ” Cố Triển Chiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô, giọng của ông càng lúc càng lạnh hơn: “ Mắc lỗi thì phải chịu phạt, bản thân cháu là người của nhà họ Cố, cháu phải biết gia quy nhà họ Cố chứ. ”

“ Ông nội, ông cho cháu ra ngoài một lúc thôi, tới lúc về cháu sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi mà. ” Cố Hiểu Thần vẫn bám riết không tha, cô tiếp tục cầu xin.

Cố Triển Chiêu không bị lời nói của cô tác động.

Trần Hữu Tuyền thấy cháu gái mình rất đáng thương, bà tiến tới nói vài lời cầu tình với Cố Triển Chiêu. Nhưng từ trước tới nay Cố Triển Châu rất nghiêm khắc, ông luôn nói một là một, hai là hai, không cho đi chính là không cho đi, ai cầu tình hộ cũng không được. Ông còn lạnh lùng trừng mắt nhìn vợ mình một cái, nói vài lời cảnh cáo rồi mới rời đi. Trần Hữu Tuyền cảm thấy lời mình nói không tác dụng gì, đành đứng ở bên ngoài cửa an ủi cháu gái: “ Cháu gái ngoan, cháu cứ đợi ở trong phòng đi, đợi bà nội nghĩ biện pháp thay cháu. ”

Cố Hiểu Thần thấy đây đúng là cọng rơm cứu mạng của mình, cô nhanh chóng bắt lấy: “ Bà nội, bà nhất định phải giúp cháu đi ra ngoài. ”

Cô nhất định phải đi ra ngoài, Liễu Duệ còn đang đợi cô.

“ Được, bà nội sẽ nghĩ cách cho cháu đi ra ngoài. ”

Giữa trưa, Trần Hữu Tuyền nhân lúc Cố Triển Chiêu đi ngủ trưa thì lấy trộm trùm chìa khóa mà ông đang giữ, bà thả Cố Hiểu Thần ra. Được tự do, Cố Hiểu Thần vội vã trốn khỏi nhà. Trần Hữu Tuyền còn đuổi theo cô vài ba bước, có chút không yên tâm, bà nói: “ Bé ngoan, đừng trở về quá sớm, ông nội cháu còn đang tức giận đấy. ”

Đáp lại lời bà chỉ là một bóng hình mơ hồ đã chạy về phía xa.

Cả đường, cô chạy như điên. Lúc đồng hồ chỉ đúng ba giờ, cuối cùng cô cũng tới địa điểm đã hẹn trước, cửa phía Nam của nhà ga công cộng.

Cô ngồi trên ghế ở cửa phía Nam nhà ga công cộng chờ Liễu Duệ.

Cô chạy vội ra đây, không mang theo di động và ví tiền, cũng chẳng mang theo một cái áo khoác nào, trên người cô lúc này chỉ có một cái áo khoác mỏng khoác bên ngoài. Ngày ấy, trời trở lạnh, về đêm càng lạnh hơn. Mỗi một cơn gió đều như những lưỡi dao vô hình, hung hăng sượt qua gương mặt cô, ở tai, và cả người cô, làm cho làn da cô vừa buốt vừa đau. Như thế có vẻ vẫn không đủ, xem ra ông trời không thương xót cô, trời cao bắt đầu có dấu hiệu nổi bão. Khi đứng ở cửa phía Nam của nhà ga công cộng, cô đã nếm đủ mùi vị của mưa to gió lớn.

Càng gần tới giờ hẹn với Liễu Duệ, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt. Bão lớn, tiếng sầm vang rền, mà tầm mắt của cô dần dần trở nên mơ hồ, ý thức cũng không còn rõ ràng nữa.

Đột nhiên, có một tiếng sấm to vang lên, và cũng trong giờ phút đó, cô cảm nhận được bụng mình đau quặn lại. Cô muốn đưa tay sờ lên bụng mình, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào bụng, cô đã ngã xuống.

Trong nháy mắt, thế giới của cô trở nên yên tĩnh. Dần dần, bên tai cô chẳng còn tiếng gió, tiếng mưa rơi và tiếng sấm. Không biết qua bao lâu, bụng cô lại đau quặn lên một lần nữa, nó tác động tới dây thần kinh khiến cho cô tỉnh táo hơn chút, khi đó, cô nghe thấy bên cạnh mình có tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn.

Đợi tới khi cô tỉnh lại cô đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cách một cánh cửa phòng bệnh, cô nghe thấy thanh âm ai đó đang nức nở: “ Trách tôi, đều tại tôi cả, là tôi đã để cho con bé ra ngoài… ” Nói đoạn, Trần Hữu Tuyền lại không nhịn được mà khóc.

Cố Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ vào bàn tay nhăn nheo của bà, đáy mắt ông cũng hơi phiếm hồng, ông run rẩy an ủi bà: “ Đừng khóc… ”

Âm thanh ngoài cửa dần dần biến mất, hốc mắt Cố Hiểu Thần cũng cảm thấy chua xót, đôi bàn tay cô run rẩy sờ vào bụng nhỏ của mình. Giờ phút này, dường như cô đã đoán ra được cái gì đó.

Không!

Không thể nào!!

Cô mở to hai mắt, lắc đầu đầy hoảng sợ.

Không!!

Không thể như thế được!!!

Hai mắt cô đỏ au lên, cô giống như phát điên mà rút luôn kim đang cắm trên mu bàn tay ra. Cô lảo đảo bước xuống giường, nhưng cô lại gây ra tiếng động quá lớn, cô va vào bàn để nước, làm kinh động tới người ở bên ngoài.

Ôn Như Kỳ nhanh chóng chạy vào bên trong phòng bệnh, Ôn Như Kỳ thấy Cố Hiểu Thần ngã trên mặt đất, bộ dáng vô cùng chật vật, cả người Cố Hiểu Thần run rẩy muốn bò lên nhưng thân thể yếu ớt của cô không thể nào chịu được.

“ Hiểu Thần… ” Ôn Như Kỳ nhìn Cố Hiểu Thần bằng ánh mắt đau lòng, cô vội vàng nâng Cố Hiểu Thần lên: “ Em đang làm gì vậy? ”

Sắc mặt Cố Hiểu Thần tái nhợt, hốc mắt rưng rưng nhìn Ôn Như Kỳ, câu nói cũng trở nên lộn xộn: “ Mau nói cho em biết, đứa bé ở đâu, mau nói cho em biết… ” Nói được một nửa, cô lại khóc không thành tiếng, sự đau lòng không thể ngăn lại.

“ Hiểu Thần… ” Ôn Như Kỳ gọi cô, rất nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, đôi mắt cô ánh lên sự bi thương, từ hốc mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, giọng cô khàn đi: “ Chị mau nói cho em biết đi, con em đâu rồi!! Con của em đang ở đâu!!! ”

Nhìn Cố Hiểu Thần đang đau khổ muốn chết đi sống lại, trong lòng Ôn Như Kỳ cũng cảm thấy phiền muộn không kém, cô khép hai mắt lại, yên lặng ôm Cố Hiểu Thần vào lòng, thật lâu sau, cô mới mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “ Đứa bé, sau này sẽ có… ”

Bùm….

Trong chốc lát, cả thế giới của Cố Hiểu Thần như sụp đổ.

“ Hiểu Thần, em còn nhỏ, em còn chưa tốt nghiệp đại học, đứa bé không còn thì về sau sẽ có, em và Liễu Duệ… ”

“ Xin chị. ” Cố Hiểu Thần cắt ngang lời Ôn Như Kỳ, hoảng sợ tránh thoát khỏi cái ôm của Ôn Như Kỳ. Cả người cô dựa vào giường bệnh, cô vòng hai tay ôm chặt lấy đôi chân của mình, tì trán lên đầu gối, cô giấu gương mặt tái nhợt của mình vào sau hai đầu gối. Cả người cô phát run, giống như một con mèo nhỏ đang bị thương, nỗ lực đem chính mình thu lại.

Ôn Như Kỳ nhìn cô, cũng rất đau lòng.

Cố Hiểu Thần cứ mấp máy môi, có vẻ như cô đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được tiếng cầu xin: “ Xin chị, đừng nói gì cả… ”

Cô rất mệt mỏi.

Từ khi người nhà họ Cố biết Liễu Duệ thi vào trường quân đội, rất nhiều người đã nói với cô rằng: Hai người không hợp nhau.

Thế nào là thích hợp? Thế nào là không thích hợp? Cô không biết!!

Cô chỉ biết là, cô yêu anh.



‘Uỳnh’

Giữa bầu trời đêm, một tiếng sấm nổ ra, tia chớp cũng lóe lên rạch ngang bầu trời, mây đen cũng ùn ùn kéo đến, dường như nó đang muốn phủ kín mặt đất bằng một bầu trời u ám.

Cố Hiểu Thần bừng tỉnh. Cô kinh ngạc mở to hai mắt ra, sợ hãi nhìn chằm chằm vào trần nhà, mồ hôi chảy xuống dọc theo tóc mai, chảy qua khóe mắt và cuối cùng nó hòa cùng nước mắt, chảy xuống gò má.

Trong đêm tối lạnh lẽo, ánh mắt cô mở to, trống rỗng, vô hồn.

Đã rất lâu rồi cô không còn mơ thấy giấc mơ này nữa, là hai năm hay ba năm rồi nhỉ? Cô đã quên mất nó. Cô chỉ nhớ, vào năm năm trước, khi chuyện này xảy ra, những đêm những ngày sau đó cô liên tục mơ thấy ác mộng, từng ngày từng đêm đều khiến cho người khác đau lòng. Một lần nữa, cô đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt cô thay đổi, tâm trạng cũng vậy, bỗng nhiên nó khiến cho cô cảm thấy áp lực.

Ngoài cửa sổ, những hạt mưa to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, tiếng mưa rơi làm lòng người rối loạn.

Cô nghiêng đầu, mọi thứ cô nhìn được lúc này đều mang sắc màu u ám, nước mắt cô, lại không thể kìm nén được.

Liễu Duệ.

Cái tên này như một lỗ hổng trong lòng cô. Vô cùng đau đớn khi nhắc tới.