Lấy cây cơ, di chuyển vị trí hết nửa vòng bàn mới cúi người, nhắm chuẩn vào trái bóng muốn đánh thì nghe thấy Mục Hoằng Dịch nói: “ Trước đó vài ngày nghe không ít lời đồn về cậu, đặc biệt là chúng liên quan tới u sọ hầu. ”
Động tác đánh bóng của Cố Hiểu Thần dừng lại, cô dùng dư quang trong ánh mắt liếc nhìn Mục Hoằng Dịch, thanh âm lạnh nhạt: “ Muốn chỉ giáo điều gì sao? ”
“ Có muốn tới bệnh viện của bọn tôi không? ” Mục Hoằng Dịch nói thẳng.
Cố Hiểu Thần khẽ cười, phát bóng, tiếng động nho nhỏ vang lên, bóng rơi xuống lỗ.
“ Cậu đang muốn đào tôi đi hả? ”
Mục Hoằng Dịch nhún vai, lấy xảo phấn ở trên bàn đưa qua cho cô.
Cố Hiểu Thần nhận lấy, thuần thục làm động tác ở đầu cây cơ.
“ Tuy bệnh viện thành phố ở đây và Hiệp Hòa không thể mang ra so sánh với nhau nhưng bên đó đúng là đang rất cần một chuyên gia về u sọ hầu. ” Hắn tiếp tục nói.
Cố Hiểu Thần tiếp tục di chuyển vị trí, cúi người, đánh bóng.
Nhưng gậy này, cô sơ suất.
Lượt tiếp theo là của Mục Hoằng Dịch.
Hắn đưa tay cởi cúc ở cổ tay áo, rồi nói: “ Cậu thử suy nghĩ một chút xem. ”
Cố Hiểu Thần cũng không từ chối ngay: “ Được, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ. ”
Xắn tay áo sơ-mi xong, Mục Hoằng Dịch mới cầm lấy cây cơ. Hắn không nhanh không chậm cúi người xuống, nhắm chuẩn mục tiêu.
Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn về phía Cố Hiểu Thần: “ Suy nghĩ xong thì tới tìm tôi. ”
Hắn cứ cố chấp như vậy khiến Cố Hiểu Thần hơi tò mò.
Giống như hiểu được những gì cô đang nghĩ, Mục Hoằng Dịch giải thích: “ Không phải tất cả mọi người đều có thể chịu được chi phí tới Bắc Kinh khám bệnh, cũng không phải tất cả mọi người trên đời đều biết một bác sĩ khoa ngoại tên Cố Hiểu Thần. ”
Cố Hiểu Thần hơi nhíu mày lại, nhìn Mục Hoằng Dịch bằng ánh mắt kỳ quái.
Hắn vừa dùng xảo phấn vừa hỏi: “ Sao thế? ”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, cảm khái một chút: “ Bỗng cảm thấy mọi người đã thay đổi rất nhiều. ”
Động tác của Mục Hoằng Dịch hơi dừng lại, hắn thu hồi tầm mắt, giống như vô tình mà hỏi: “ Thật không? ”
“ Gần như vậy đó. ” Cố Hiểu Thần hơi hoảng hốt.
Ngày trước, hắn là một Mục Hoằng Dịch có tính cách bất thường nhưng rất đường hoàng. Có lẽ thời gian sau này đã khiến tính cách hắn trầm ổn đi rất nhiều, rất coi trọng sinh mạng của mọi người. Là do liên quan tới y học sao? Hay là, liên quan tới Lận Yên?
“ Điều chúng ta có thể làm chỉ là đốt cháy hy vọng trong đôi mắt những người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật thôi. ”
Những lời này, Cố Hiểu Thần rung động.
Cảm giác chờ đợi bên ngoài cửa phòng phẫu thuật như thế nào, Cố Hiểu Thần hiểu rõ hơn ai hết. Đó không chỉ là cảm giác thống khổ mà còn khiến cho người ta hít thở không thông.
Cô im lặng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Kết thúc trận đánh bi-a, mọi người chọn một nhà hàng gần đó dùng cơm.
Vừa mới đi vào đã nghe thấy người phục vụ hô ‘xin chào quý khách’
Cố Hiểu Thần chọn chỗ ngồi đối diện với mặt kính. Tấm rèm mỏng được người phục vụ kéo ra, khuôn mặt lạnh lùng của ai đó được phản chiếu trên mặt kính, bóng dáng càng lúc càng rõ ràng.
Cho đến khi cửa kính hoàn toàn để lộ ra, bóng dáng anh đã tràn ngập đáy mắt cô. Dưới ánh sáng màu vàng cam ấm áp, nó càng trở nên rõ ràng hơn. Môi anh đang mím chặt nhưng hơi khô, tóc có vẻ cũng được cắt ngắn đi, trên người anh không còn bộ quân trang nữa mà thay vào đó là trang phục vận động thoải mái. Chân anh mang giày thể thao giống hệt như thời còn đi học.
Cố Hiểu Thần nhìn anh không chớp mắt, nghĩ ngợi tới xuất thần.
Cảnh tượng như này, giống như đã kéo dài cả một thế kỷ.
Vô số hình ảnh xẹt qua trong trí óc.
Gặp lại dưới mái hiên, vô tình gặp ở sân, dưới cơn mưa cũng là vô tình gặp gỡ…
Từng hình ảnh lướt qua, vô cùng rõ ràng.
Từ lúc hai người họ gặp lại tới nay chỉ mới có một tháng ngắn ngủi nhưng giống như đã trải qua hàng trăm thế kỷ.
Liễu Khê ló đầu ra từ phía sau lưng Liễu Duệ, cô nàng làm mặt quỷ, hưng phấn hô to một tiếng: “ Surprise!! ”
Sau đó, cô nàng đẩy Liễu Duệ đi vào.
Đôi mắt thâm thúy của anh ngừng lại trên người cô. Anh bước chân tới gần, khom lưng, kéo lấy cổ tay cô. Cô không kịp phản ứng nên cứ để mặc anh kéo mình ôm vào trong lòng, môi anh dán bên tai cô, thanh âm trầm trầm vang lên: “ Cố Hiểu Thần, đã lâu không gặp. ”
Đã lâu không gặp?
Mũi cô hơi tì lên vai anh, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt như có như không, môi khẽ nhếch lên.
Đã lâu không gặp, Liễu Duệ.
Năm năm, em vẫn yêu anh như thế.