Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 24: Lý do

Tô Diệp sau khi kết thúc cuộc gọi với Lộ Nhất Minh thì ngay lập tức gọi điện báo cho Đỗ Uy, hai người chia nhau hành động, Đỗ Uy có sức khoẻ, phụ trách dọn dẹp thiết bị, Tô Diệp cầm báo cáo thí nghiệm đi tìm Tuần Đông Dương.

Thời điểm điện thoại thông, Tô Diệp có vài phần tiểu nhân đắc chí, cũng may là gọi điện thoại, bằng không, Tuần Đông Dương trông thấy vẻ mặt này của cô, chắc hẳn lại phải cãi nhau một trận.

"Tiểu Dương, xin chào, tôi là Tô Diệp!" Tô Diệp dừng một chút, cười híp mắt nói: "Hôm trước tôi có gửi cho anh bản báo cáo thí nghiệm để thẩm tra đối chiếu lại, nếu như số liệu không sai, phiền anh ký tên giúp tôi, về phần cải tiến sau này, Lộ Lão Sư sẽ cùng chỉ huy bên anh bàn bạc, lần thử nghiệm này vẫn sẽ được thực hiện theo những gì đã đàm phán trước đây, bây giờ anh có rảnh không?"

"Cô đến đây đi, tôi đang ở nhà khách." Giọng điệu vẫn rất nhiệt tình, không có nửa phần ngượng ngùng hay khó chịu, Tô Diệp cảm thấy có chút không chân thực, sững sờ chốc lát liền nhanh chóng đáp lại, cúp điện thoại xong thì cầm lấy báo cáo thí nghiệm ở trong phòng, xoay người chạy đến chỗ Tuần Đông Dương.

"Vào đi." Tuần Đông Dương cười nhìn cô, thần sắc vẫn như cũ, trái lại Tô Diệp có chút khó chịu.

"Ngồi xuống đi!" Tuần Đông Dương đi rót cho cô ly nước, trở lại vẫn thấy Tô Diệp đang bối rối đứng ở nơi đó, liền cười mời cô ngồi.

Hắn vẻ mặt ôn hoà, lại rất nhiệt tình, Tô Diệp có chút áy náy, cảm thấy hôm qua mình không nên dùng ngôn ngữ kịch liệt như vậy, có lẽ hắn muốn đưa ra một vài ý kiến, cũng không phải có ác ý gì.

"Uống trà đi!" Tuần Đông Dương đẩy chén trà trên bàn đến trước mặt cô, còn mình thì ngồi xuống phía đối diện.

"Tiểu Dương, chuyện ngày hôm qua ngại quá, tính tôi dễ xúc động, không kiềm chế được nóng nảy, cậu chớ để ý." Tô Diệp thành khẩn xin lỗi hắn.

Tuần Đông Dương mỉm cười, "Không sao, tôi cũng có lỗi. Bây giờ tôi sẽ ký tên cho cô trước, buổi chiều tôi phải đi rồi, một lát nữa sẽ đi nhờ xe đến bến tàu."

Tô Diệp giật mình, "Nhanh như vậy? Anh không đi cùng chúng tôi sao?"

"Tôi còn công việc nên về trước, không thể đi cùng hai người rồi." Tuần Đông Dương cúi đầu ký tên, "Hai người tính chừng nào đi? Có cần tôi đặt vé giúp không?"

"Trễ nhất là ngày mai đi! Cảm ơn thành ý của anh nhưng không cần đâu, mấy sư đê ở Bắc Kinh sẽ giúp bọn tôi đặt!"

"Đừng khách sáo, đợi tí nữa tôi đi tìm doanh trưởng Dương và chính trị viên Lý để chào tạm biệt, nhân tiện nhờ cậu ta nhày mai cho người đưa bọn cô đi."

Mặc dù chỉ là một câu nói xã giao đơn thuần, nhưng Tô Diệp lại thấy được thành ý của hắn, dù sao cãi nhau một trận, hắn còn nguyện ý vì bọn họ nói giúp một câu, như vậy là đủ rồi.

"Cảm ơn, vậy anh thu dọn đồ đạc đi, tôi không quấy rầy nữa, Thượng lộ bình an!"

Tô Diệp cầm báo cáo thí nghiệm đi ra, vội vã chạy tới phòng thí nghiệm, Đỗ Uy đã dọn dẹp gần xong, thấy Tô Diệp đi vào, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Xong rồi sao?"

Tô Diệp gật gật đầu, kể lại chuyện vừa rồi cô cùng Tuần Đông Dương nói chuyện, lại cảm khái nói: "Thật ra người đó cũng không tồi, lại rất chiếu cố chúng ta, bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua cùng hắn cãi nhau một trận như vậy, thật là có chút hối hận!"

Đỗ Uy cười nhạo: "Chị cũng chỉ được cái mạnh miệng, người ta đưa cho chị một sắc mặt tốt, liền có thể dỗ dành được, biết vậy ngay từ đầu đã chẳng làm rồi!"

Tô Diệp nhe răng, nở nụ cười.

"Lệ vĩ gọi điện thoại tới đây hỏi bao giờ chúng ta về, em thấy buổi chiều có thể làm xong, vốn định khuya hôm nay rời đi, nhưng lại hết vé giường nằm rồi, cho nên đổi sang chuyến 11 giờ trưa ngày mai. Như vậy buổi sáng chúng ta không cần vội, chỉ là 10 giờ đêm mới có thể đến Bắc Kinh, về tới trường học cũng sắp 12 giờ đêm, vừa vặn lên giường đi ngủ, ngày hôm sau đi làm bình thường, tránh bị Lộ lão bản mắng."

Tô Diệp gật gật đầu, xem ra cô chỉ có thể nói chuyện với Dương Nghị vào buổi tối rồi!

"Nơi này cũng gần xong, chị kiểm tra lại một chút rồi niêm phong lại để vận chuyển, em đi tìm Trịnh Huy hỗ trợ lấy cáp quang ra."

"Được, em đi đi!" Tô Diệp gật đầu đáp ứng.

Tô Diệp thừa dịp Đỗ Uy không có ở đây, cầm điện thoại gọi điện cho Dương Nghị, chuông reo hồi lâu anh mới bắt máy, nghe có tiếng thở gấp.

"Tô Diệp? Có chuyện gì sao?"

"Ừ, chừng nào anh có thời gian, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh."

"Tôi hôm nay có nhiệm vụ, 5 giờ chiều mới trở về, ngày mai được không?" Anh vốn muốn hỏi buổi tối có được không, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Lý Cường cùng vài chiến sĩ đang liếc mắt cười trộm, tạm thời đổi chủ ý.

"Sáng sớm ngày mai tôi phải trở về rồi, buổi tối anh có rảnh không?" Tô Diệp khó xử.

Dương Nghị giật mình, dừng bước lại, phất tay ra hiệu cho Lý Cường mang theo đội tuần tra đi trước, chờ cho bọn họ đi được một đoạn mới mở miệng nói: "Buổi tối có thể, không thành vấn đề!" Dừng một lúc, lại hỏi: "Mọi việc đều giải quyết ổn thoả rồi chứ? Vé tàu đã mua chưa?"

"Ừ, mọi thứ đều được xử lý tốt, đồng nghiệp ở Bắc Kinh đã đặt vé rồi, ngày mai chỉ cần lên đường thôi."

Dương Nghị chán nản, nhất thời không biết nói gì, im lặng một lát, Tô Diệp nói: "Anh làm việc đi, sau bữa cơm chiều tôi ở phòng thí nghiệm chờ anh, anh dành chút thời gian tới đây một chuyến là được.

"Được!"

Tô Diệp chờ đến giờ cơm chiều, mặc dù lúc vào nhà ăn có nhìn thấy Dương Nghị, nhưng vì có quá nhiều người, giữa hai người ngoại trừ đôi lúc ánh mắt chạm nhau, ngoài ra không có bất kì một câu trao đổi nào.

"Thiết bị đều thu dọn xong rồi chứ?" Lý Hải Phong để đũa xuống, hỏi Đỗ Uy.

"Đúng vậy, tất cả đã được đưa lên xe, ngày mai có thể đi!"

"Ừ, ngày mai vẫn là Tiểu Lý đưa hai người đi, bảy giờ sẽ xuất phát, nhớ kỹ đừng tới trễ!"

Tô Diệp cùng Đỗ Uy gật gật đầu, nói thêm vài câu, hai người lấy cớ muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Tô Diệp cố ý rớt lại phía sau vài bước, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Dương Nghị.

Đã trả phòng thí nghiệm, chìa khóa cũng giao cho chính trị viên Lý rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?

Từ lúc giao chìa khoá cho Lý Hải Phong, Tô Diệp đã bắt đầu cân nhắc về vấn đề này, văn phòng của Dương Nghị ngoài anh còn có Lý Hải Phong, thật là không tiện, phòng ngủ của Tô Diệp trái lại rất tốt, nhưng cô theo bản năng có chút kháng cự, cảm giác quan hệ giữa cô và anh chưa đến mức có thể tùy tiện cho vào, cho dù là phòng ở tạm thời nhưng cũng không thể không lo.

Tô Diệp tìm không ra chỗ phù hợp, liền ném vấn đề này cho Dương Nghị, dù sao đây cũng là địa bàn của anh, vậy thì để anh quyết định đi!

Dương Nghị đọc xong tin nhắn liền mỉm cười, ghé vào tai Lý Hải Phong nói thầm vài câu, nghe xong Lý Hải Phong hai mắt híp lại, nhe răng nhếch miệng cười vui vẻ, cuối cùng vẫn không quên cho anh một quyền, cười mắng: "Sớm biết tiểu tử nhà ngươi không thành thật, lúc này còn giả bộ? Mau cút!"

Dương Nghị bước nhanh ra khỏi căn tin, đi đường vòng liền trông thấy Tô Diệp đang chắp tay đứng dưới tán cây đi qua đi lại, anh liền thở hắt ra, ổn định tâm thần, đưa tay sửa sang lại cổ áo, thả chậm bước không nhanh không chậm mà đi về phía cô.

Tô Diệp tình cờ quay đầu liền trông thấy anh, lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh trong ánh chiều tà từng bước một tới gần, quanh thân toả ra những tia sáng màu vàng ấm áp, giống như ánh hào quang của các vị thần, khí chất hiên ngang, kiên định vững vàng.

Đức lang quân của ta là một vị anh hùng, có một ngày chàng sẽ đạp qua đám mây bảy màu đến cưới ta.

Tô Diệp đột nhiên nghĩ tới một lời kịch, cười tự giễu, cảm thấy mình có chút ngây thơ.

"Cười gì vậy?"

"Không có gì!" Tô Diệp che dấu sự vui vẻ, nghênh tiếp ánh mắt của anh, "Giờ chúng ta đi đâu?"

"Tới phòng làm việc của tôi đi! Lão Lý buổi tối có chuyện, sẽ không tới đâu."

Anh cất bước rời đi, lướt qua người Tô Diệp, góc áo bị gió thôi bay, Tô Diệp ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, thoáng nhíu mày.

Dương Nghị mang theo Tô Diệp đến phòng làm việc, thay cô rót nước xong, kéo cái ghế qua ngồi xuống đối diện cô.

"Em muốn hỏi gì?"

Anh ngồi nghiêm chỉnh, vai lưng thẳng tắp, sắc mặt nghiêm túc, lập tức đi thẳng vào vấn đề không chừa đường lui, dùng giọng trịnh trọng đặt câu hỏi, khí thế mười phần, mới mở miệng liền đem cuộc tâm sự giữa hai người trở thành một buổi đàm phán, Tô Diệp ở cùng một chỗ với anh, có chút bối rối khẩn trương, lúc này bị anh hỏi, những lời cô chuẩn bị từ tối qua lập tức quên hơn phân nửa.

Dương Nghị nhìn Tô Diệp mặt dần ửng đỏ, giống như thoa một lớp phấn son, kiều diễm xinh đẹp như hoa, lông mi dài chớp nhẹ như cây quạt nhỏ, khiến tâm tình anh bất định.

"Em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, anh nhất định sẽ trả lời!" Dương Nghị dùng giọng điệu mềm mại hơn nói.

Tô Diệp mím môi cười cười, "Vấn đề của tôi đều bị một câu kia của anh doạ cho quên sạch rồi!"

Dương Nghị giật mình, chợt bật cười, thả lỏng vai, dựa lưng trên ghế.

"Thật ra, tôi cũng biết đại khái em muốn hỏi gì, chúng ta mới gặp nhau một lần, sau đó một năm không liên lạc, lần này tình cờ gặp lại, tiếp xúc nới nhau cũng chỉ vài ngày, anh đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn tiếp tục phát triển, em có nghi vấn cũng là hợp tình hợp lý." Dương Nghị không đợi Tô Diệp mở miệng, liền tự mình nói ra.

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt nhìn nhau, Dương Nghị khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đã hỏi tôi những gì không?"

Tô Diệp gật đầu, nhưng vẫn khó hiểu.

"Mỗi lần về Bắc Kinh, gia đình, bạn bè đều sẽ bắt tôi đi xem mắt, mấy năm này, cũng đã gặp mặt biết bao cô gái, có một vài người giống em, vừa mới gặp nhau liền hỏi những vấn đề liên quan tới tài chính, công việc, gia cảnh... Cũng có người, ban đầu che giấu rất tốt, qua lại mấy ngày, thì trăm sông đổ về một biển, thấy cũng nhiều, anh đối với những cô gái như vậy có chút không vừa ý."

"Cảm thấy như bị lợi dụng?" Tô Diệp giọng điệu mang chút giễu cợt.

Dương Nghị mỉm cười, nhẹ gật đầu, "Đúng. Thật ra anh có ấn tượng rất tốt về em, tuy không thể nói là vừa thấy đã yêu, nhưng cũng không kém là bao, khi đó cảm thấy em là một cô gái thanh tú tự nhiên, trình đọ học vấn cao, chắc hẳn là người hâm mộ hư vinh."

Tô Diệp hơi thất vọng, nhưng không phản bác được, liền dời ánh mắt.

"Sau đó gặp lại, mới phát hiện em rất thẳng thắn, trong lòng không có tâm địa, tính cách nóng nảy vội vàng, rất dễ xao động, làm việc lỗ mãng, EQ hoàn toàn không phù hợp với trình độ học vấn, sau đó anh liền suy nghĩ lại, có lẽ trước đó đúng là đã trách lầm em."

Những lời dùng để khen ngợi cô quá ít, Tô Diệp nhíu mày, bất mãn nói: "Anh không phải là muốn nói tôi ngốc sao?"

Dương Nghị bật cười, "Anh không có ý này, em đừng hiểu lầm!"

Tô Diệp mặt không cảm xúc, im lặng cũng không nhìn anh, dường như đang tức giận, Dương Nghị hơi khẩn trương, cẩn thận hỏi: "Giận rồi sao?"

Tô Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, lắc đầu nhẹ "Lời nói tuy không dễ nghe, nhưng quả thực tôi có rất nhiều tật xấu! Nếu anh đã nhìn thấu, vậy sao còn muốn tiếp tục qua lại với tôi?"

"Anh chấp nhận." Dương Nghị nghiêm túc, "Em cũng xem mắt nhiều rồi, hẳn là cũng biết, gặp được người mình thích không phải dễ dàng, phần lớn thời gian đều là nhìn nhau không nói gì, không hợp ý nhau. Phụ nữ đánh giá đàn ông, hầu như đều nhìn vẻ bề ngoài, gia thế bối cảnh, còn đàn ông lại muốn tìm một người có thể khiến mình có cảm giác rung động! Anh rất may mắn, thời điểm gặp được em chính là loại cảm giác này, trước đó bởi vì có chút hiểu lầm, hôm nay biết mình sai rồi, dĩ nhiên sẽ không mắc thêm một lỗi nào nữa!"

Chưa từng có người nào thổ lộ thẳng thắn giống như anh, Tô Diệp nhất thời tim đập như hươu chạy, âm thầm vui mừng, khoé môi nhếch lên vui vẻ, như những cơn sóng, từng đợt từng đợt vỗ vào lòng cô.

"Tô Diệp, em đồng ý cho anh một cơ hội chứ?" Dương Nghị nhìn cô, lòng tràn đầy mong đợi.