Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 54: Tình đầu tình cuối (hạ)

Tiêu Phong bước song song bên nữ thần y hướng đến Trường Tinh môn, vừa đi chàng vừa khoác áo choàng của chàng lên vai nàng và nói:

- Còn đau lắm không?

Nữ thần y nghe hỏi biết chàng đã thấy cảnh mình bị đánh ra làm sao… Nàng cắn nhẹ lấy vành môi dưới, ửng hồng đôi má và lắc đầu.

Tiêu Phong nắm lấy cằm nữ thần y kéo nhẹ xuống buộc nàng rời môi khỏi răng.

- Vân Anh tỉ tỉ đã thoa thuốc cho tiểu nữ nên tiểu nữ thấy đỡ hơn rồi.

Nữ thần y đáp, chợt nàng dừng chân không đi nữa.

- Nàng làm sao vậy? - Tiêu Phong lo lắng hỏi - Chân nàng cũng bị họ đánh bị thương ư?

Nữ thần y nhích ra khỏi Tiêu Phong một bước trước khi lắc đầu.

- Nàng đau lưng à?

Tiêu Phong tiến lại gần nữ thần y nói.

Nữ thần y lại lắc đầu, tiếp tục nhích ra xa Tiêu Phong thêm một bước nữa, nàng cũng nhìn chàng dò xét từ đầu đến chân và kêu lớn:

- Không được lại gần!

Tiêu Phong ngạc nhiên đứng lại, mở to mắt nhìn nữ thần y, nhủ bụng nàng làm sao vậy nhỉ, nàng bị đánh trúng đầu nên trở thành ngớ ngẩn ư?

Nàng đang nghĩ chàng là ai đây, tay sai của Yên Hồng ư?

Hay là kẻ cướp, là bọn lính áo đỏ đây?

Tiêu Phong mở miệng định hỏi nữ thần y có chuyện gì xảy ra với nàng nhưng chàng ngạc nhiên tới độ không thể nói thành lời.

Đang lúc chàng ngớ người suy nghĩ thì nữ thần y cúi đầu lí nhí nói:

- Lúc nãy do tiểu nữ quên.

Trong ba năm qua tiểu nữ đã rất cố gắng bỏ thói quen đó rồi.

Tiểu nữ sẽ tiếp tục nhớ không cắn môi nữa đâu.

Tiêu Phong mở to cặp mắt không hiểu nữ thần y nói gì, chàng trông nàng lúc này, rất giống một đứa trẻ trót dại gây ra tội lỗi gì đó, đang không biết làm sao cho phải, chợt chàng sực nhớ lời mình đã nói với nàng...

Tiêu Phong chưa kịp giải thích nữ thần y quay mình vội vã bỏ chạy về hướng tân giả khố, y như người chạy trốn bọn ôn dịch.

Tiêu Phong vội sải chân đuổi theo.

Do nữ thần y cắm đầu cắm cổ chạy nên có mấy lần nàng trượt chân.

Tiêu Phong thấy nữ thần y suýt ngã, vừa đuổi theo nàng vừa kêu rối rít:

- Này, này, nàng đừng chạy nhanh quá coi chừng té!

Nữ thần y càng chạy nhanh hơn, còn vài bước nữa là nàng chạy vào trong sân tân giả khố nhưng Tiêu Phong đuổi kịp và túm lấy tay nàng.

Nữ thần y buộc phải dừng chân, còn đang ra sức giãy ra, Tiêu Phong ngửa cổ lên trời than:

- Trời ạ!

Năm đó ta chỉ nói đùa với nàng thôi, nàng thật sự tin ư?

Ta thấy nàng ngày ngày bị giam trong bốn bức tường vươn thẳng lên trời không có một chút không khí trong sạch gì nên muốn đưa nàng ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Nét sợ hãi vẫn hiện rõ trên mặt nữ thần y.

Lại một lần nữa, Tiêu Phong thấy nàng nhìn chàng xét nét từ đầu đến chân.

Chàng như muốn thu mình trước cái nhìn đó của nàng, chàng biết nàng đang hình dung ra chàng là… một con quỷ dâʍ ɖu͙© chuyên đi bắt cóc dân nữ rồi giam giữ trong phủ để hằng đêm cưỡиɠ ɧϊếp không ngơi nghỉ, ánh mắt nàng không thể nào giấu đi đâu được.

Chưa lúc nào như trong khoảnh khắc này chàng ao ước mình không phải cao lớn và lực lưỡng đáng sợ thế này.

Tiêu Phong buông tay nữ thần y.

Chàng thụt lùi một bước, giơ hai tay lên định kéo hai vạt áo choàng lại mới sực nhớ áo choàng của chàng đang nằm trên người nàng, nhưng cho dù chàng có vận áo choàng và kéo kín lại cũng không che được thân hình cơ bắp cuồn cuộn của mình.

Tiêu Phong dùng ánh nhìn dịu dàng nhất có thể, và chàng cũng cố lấy giọng nói dịu dàng nhất có thể nói với nữ thần y:

- Tiện thể ta muốn đưa nàng đến một nơi để nàng thưởng thức các món ăn miền Nam.

Đã lâu rồi nàng không được ăn những món ăn miền Nam rồi phải không?

Nữ thần y thôi không vùng vẫy nữa, nàng cố nén hơi thở dốc nhưng nỗi sợ hãi còn chưa tan hẳn, nàng vẫn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tiêu Phong không chớp.

Miệng hé mở, nữ thần y ấp a ấp úng, nửa vui mừng nửa thẹn nửa hãi, do dự mãi mới nói ra được một câu:

- Xin lỗi lúc nãy tiểu nữ hiểu lầm ngài.

Tiêu Phong nhìn cô gái trước mặt chàng, hình ảnh người con gái thân mình thon thả thắt đáy lưng ong với dáng vẻ sợ sệt và khuôn mặt thanh tao thuần khiết như băng như tuyết, nói:

- Không sao – Chàng hất đầu - Đi thôi.

Nói rồi quay mình bước đi.

Nữ thần y thở phào đi theo Tiêu Phong, quả thật một quãng thời gian dài phải sống ở nơi tha hương hai từ da diết không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng nàng.

Nàng nhớ Tây hồ, năm xưa nàng thường hay ra giặt áo bên hồ nên ngày nào nàng cũng trông cảnh nhớ nhà, may mắn là những tháng ngày qua còn có Vân Anh bầu bạn cùng nàng.

Nhưng năm nay Vân Anh đã đến tuổi xuất cung rồi, như vậy sẽ chỉ còn mỗi hàng cây bạch quả làm bạn với nàng.

Còn chàng, nữ thần y cụp mắt bước bên cạnh Tiêu Phong, nàng không dám tin chàng sẽ đến gặp nàng mãi cho đến khi nàng nhắm mắt lìa bỏ cuộc đời này.

Tiêu Phong như đọc được suy nghĩ trong đầu nữ thần y, chàng vừa đi bên cạnh nàng vừa đưa tay vuốt mấy sợi tóc bị gió làm xổ ra khỏi bím tóc đen nhánh của nàng.

Khuôn mặt trắng nhợt của nữ thần y lại tiếp tục ửng hồng khi Tiêu Phong vuốt mấy sợi tóc nàng xong vén những sợi tóc đi lạc đó ra sau gáy.

- Nàng cũng không cần phải sợ ta – Tiêu Phong vừa giúp nữ thần y chỉnh trang bím tóc cho gọn gàng vừa nói - Mà chính ta phải sợ nàng mới phải.

Vì tất cả những niềm hạnh phúc của đời ta đều quấn trọn trong những sợi tóc nhỏ bé này của nàng.

Cho dù nàng không chịu theo ta cũng không sao hết, ta vẫn đến tân giả khố hằng đêm giúp nàng giặt đồ, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy lẻ loi một mình.

Nữ thần y ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phong, rồi lại cúi xuống, nước mắt ứa ra đọng đầy tròng mắt nàng, mấy giọt lệ chỉ chờ nàng chớp mắt một cái là chảy xuống thành giọt ngay.

Lúc nãy chàng xuất hiện kịp thời và giải cứu nàng trước trận đòn từ Yên Hồng nàng đã xúc động tràn trề, cho nên trong giây phút này dường như nàng muốn nói với chàng rằng chàng đã sai rồi, nàng thật sự muốn theo chàng, để chàng sắp đặt hết mọi việc cho cuộc sống về sau của hai người và nàng sẽ theo chàng đến cuối cuộc đời.

Nhưng nữ thần y chỉ rưng rưng nước mắt nhìn mặt đất.

Hai người đi đến Trường Tinh môn, cấm vệ quân đang canh gác tả hữu Trường Tinh môn thấy Tiêu Phong đến vội khom mình kính cẩn chào chàng rồi không chờ chàng phải lấy lệnh bài ra, hai tên lính liền mở cánh cổng cho chàng xuất cung.

Cỗ xe của Tiêu Phong đậu bên ngoài Trường Tinh môn nhưng nữ thần y nói không muốn ngồi xe nên Tiêu Phong bèn cùng nàng thả bộ đến Đông Thành.

Ban đêm ở kinh thành đông đúc người qua kẻ lại nhộn nhịp vô cùng.

Nữ thần y vừa đi vừa nhìn các sạp bán hàng nằm san sát hai bên lề đường, tiếng ca hát vang ra từ các tửu lầu trong Đông Thành.

Đây là lần đầu nữ thần y ngó thấy cảnh tượng phồn hoa của kinh thành về đêm.

So với trí tưởng tượng của nàng về nó trước đây quả thật còn muôn phần huy hoàng, muôn phần vui tươi hơn hẳn.

Hai người vừa đi vào cổng chợ Đông Thành là hương thơm của các món ăn từ các tửu lầu bay vào mũi nữ thần y khiến bụng nàng sôi lên.

Tiêu Phong thấy nữ thần y vừa đi vừa xoa bụng, nói:

- Vài bước nữa thôi, tửu lâu phía trước có một đầu bếp đến từ Giang Nam.

Ta, Ngạch Đồ và Phật Tiêu đến đó vài lần thấy tay nghề ông ấy khá ngon.

Nữ thần y nhìn tửu lâu sang trọng cách hai người vài sải chân, dừng chân không đi nữa.

- Nàng không đi nổi nữa à?

Ráng lên, vài bước nữa thôi.

Tiêu Phong động viên nữ thần y, tuy dạ dày nữ thần y cồn cào nhưng nàng vẫn lắc đầu.

Tiêu Phong đứng cao hơn nữ thần y gần một cái đầu nên chàng phải cúi xuống mới nhìn rõ mặt nàng.

Tiêu Phong thấy ở khóe mi nữ thần y đang dâng lên hai giọt nước mắt.

Thế nhưng hai giọt lệ cứ đọng tại khóe mi nàng, muốn rơi lại không rơi làm chàng thương cảm.

- Nàng làm sao thế?

Vẫn còn nghi ngờ lời nói đùa đó của ta à?

Tiêu Phong hỏi, nữ thần y đáp:

- Không phải, chỉ là tiểu nữ đang lo… tiểu nữ ăn mặc thế này vào những hàng quán sang trọng không hay lắm đâu.

Tiêu Phong sực hiểu vì sao lúc rời Trường Tinh môn nàng không chịu ngồi xe với chàng, thì ra nàng sợ nàng sẽ làm bẩn cỗ xe của chàng, bây giờ cũng ngại vào tửu lâu sang trọng sẽ làm mất mặt chàng.

Tiêu Phong càng thấy thương nàng hơn bao giờ, cười nói:

- Khách nhân phục trang thế nào không quan trọng đâu.

Những người làm kinh doanh chỉ muốn kiếm ăn, chỉ cần khách nhân... có mặc đồ và sau khi ăn uống xong có tiền để trả thì phục trang thế nào đối với họ không quan trọng đâu.

Nữ thần y nghe chàng pha trò nàng buồn cười nhưng vẫn lắc đầu:

- Tiểu nữ vẫn thấy không ổn hay ngài đưa tiểu nữ đến quán ăn cuối chợ đi.

Tiêu Phong nhìn theo tay chỉ của nữ thần y, chàng còn chưa thấy quán ăn nào nằm ở cuối chợ, nàng thêm lời:

– Nếu ngài không bằng lòng đến cuối chợ tiểu nữ sẽ về cung, ngay bây giờ.

Tiêu Phong nghe nữ thần y nói nheo mắt lại nhìn cho kỹ, nhưng chàng tìm muốn rách cả võng mạc vẫn không thấy ở đằng đó có cái quán nào.

Tiêu Phong bước tới trước mấy bước, mới thấy đúng là ở cuối chợ có một quán nhỏ, vì là cuối chợ nên quán đó tương đối vắng vẻ, gọi là quán nhưng thực chất chỉ là dăm cái bàn gỗ và vài chiếc ghế xiêu vẹo đặt quanh một xe đẩy.

Sau khi Tiêu Phong nhìn thấy nơi nữ thần y muốn dùng bữa quay lại nhìn nàng, chàng thấy nàng đang nhìn chàng và cười.

Nụ cười của nàng như những cơn xoáy nhỏ trên nước.

Có một cái gì vừa như van lơn vừa dễ thương và nên thơ.

Bất giác Tiêu Phong cũng phải cười theo, thể hiện sự bằng lòng của chàng.

Không đến nửa khắc chiếc bàn gỗ cũ kỹ và bị hỏng cả… bốn chân nên không ngừng rung chuyển đã được bày đầy các dĩa thức ăn.

Cơn đói bụng khiến nữ thần y quên mất phép lịch sự vốn có, mặc nhiên bưng chén cơm lên và vội vã và cơm, nàng vừa liên tục nhay cơm vừa đưa đũa gắp thức ăn, trông dáng điệu của nàng lúc này như đang sợ giặc giã đánh tới nơi nên phải ăn thật mau.

Chủ quán cũng là đầu bếp và kiêm luôn công việc tiểu nhị là một ông lão râu tóc bạc phơ, liên tục mang một bát cơm mới tới đặt trước mặt nữ thần y.

Tiêu Phong không đói nên chỉ gắp hai tai nấm xào cho có lệ rồi buông đũa ngồi ngắm nữ thần y ăn cơm, nàng múa đũa lùa cơm nhanh gấp mấy lần các cống sinh của quốc tử giám múa bút làm thơ.

Nữ thần y ăn đến bát cơm thứ ba vẫn hoàn toàn không chú tâm gì ngoài những món ăn trên bàn, đến khi bụng dạ no nê rồi, buông đũa xuống bàn nàng mới ý thức được vừa rồi mình đã luống cuống thế nào.

Nữ thần y liếc bát cơm hãy còn đầy ắp của Tiêu Phong nói bằng giọng áy náy:

- Tiểu nữ thật thất lễ, chén cơm của ngài vẫn còn đầy mà tiểu nữ đã ăn sạch hết đồ ăn rồi, xin lỗi ngài.

- Không sao ta không đói – Tiêu Phong mỉm cười nói - Nàng vẫn còn đói không?

Đoạn chàng quay sang ông lão định gọi thêm vài món nữa cho nữ thần y nhưng nàng lắc đầu bảo nàng no lắm rồi.

Tiêu Phong bèn với tay lấy bình trà rót vào chung cho nàng.

Nữ thần y cầm chung trà nói cám ơn Tiêu Phong nhưng nàng không uống ngay mà đưa lên mũi ngửi.

Trà bạc cúc là loại trà nàng ưa thích nhất trong Tứ đại danh cúc, “bạc” chỉ Bạc Châu, một huyện nhỏ của tỉnh An Huy gần Hàng Châu.

Hương thơm của trà bạc cúc bay phảng phất lên mũi khiến nữ thần y cảm thấy dễ chịu.

Trong khi nữ thần y uống trà, Tiêu Phong trả tiền và trò chuyện với ông lão dăm câu, sau đó chàng bái chào ông lão rồi đưa nữ thần y đi xem chợ đêm.

Bấy giờ đã gần nửa đêm mà trong chợ vẫn còn tưng bừng ngợp mắt, hai người gia nhập đám đông xem nhóm vũ sư múa rồng, lại đi coi nhóm vũ sư khác múa sư tử và triều phụng, sau đó tới nghe gánh Sơn Đông vừa biểu diễn võ thuật vừa làm trò.

Nữ thần y không thích xem đánh nhau nên nàng đứng nhìn một chút đi đến sạp bán tranh sơn dầu xem ông lão người tây dương đang ngồi phía sau sạp cầm bút lên, bên cạnh ông lão là thằng bé cũng người tây dương khoảng chừng năm sáu tuổi đang pha màu trong mấy cái nghiên.

Ông lão dùng bút chấm vào nghiên bắt đầu phát họa hình dáng một thiếu nữ với diện mạo trang nhã đang cầm một nhành mai, ông ta vẽ rất nhanh.

Nữ thần y quay sang Tiêu Phong reo lên:

- Đẹp quá!

Tất cả khung cảnh xung quanh thiếu nữ đó đến áo quần cô ấy mặc đều được ông ấy vẽ sinh động như thật vậy!

Tiêu Phong gật đầu:

- Nếu nàng thích bức tranh đó thì chờ ông ấy vẽ xong ta sẽ mua tặng nàng để nàng treo trong phòng ngủ của nàng và Vân Anh.

- Không cần đâu - Nữ thần y lắc đầu – Phòng của tiểu nữ sẽ làm mất giá trị tấm tranh hay là ngài mua về treo trong phòng ngủ ngài đi?

Tiêu Phong cười nửa miệng, tiếp tục gật gật đầu nói:

- Ta cũng thích treo tranh thiếu nữ trong phòng lắm nhưng bức tranh duy nhất ta muốn treo là tranh thiếu nữ tay cầm đôi đũa và chén cơm đầy ắp ngồi bên bàn với bảy dĩa đồ ăn thôi!

Mặt nữ thần y đỏ rần lên.

Tiêu Phong coi như không có chuyện gì xảy ra, nói xong tiếp tục xem ông lão vẽ tranh.

Nhưng trong bụng chàng thầm nhủ nàng không hiểu chàng yêu nàng nhiều đến mức độ nào đâu.

Từ khi gặp nàng trên Thiên sơn, trong chốn tư dinh phủ đệ của chàng những sớm chiều chàng đều hiu quạnh một mình, chàng đã không chạm vào một cô gái nào như lúc trước khi quen nàng.

Trong sáu năm qua, có bao nhiêu bạn đồng liêu hăng hái đòi mai mối cho chàng, bao nhiêu nhà quan quyền bá tước đều đến tìm chàng ngỏ ý muốn chàng làm rể nhưng tất cả đều bị chàng từ chối.

Trong phòng chàng cũng như tim chàng chỉ có một bức tranh Thiên sơn tuyết liên tượng trưng cho nàng thôi!

- Nàng nhìn gì bên đó vậy?

Tiêu Phong hỏi khi thấy nữ thần y không xem ông lão vẽ tranh nữa mà nhìn sang hướng khác với vẻ mặt thích thú.

- Hình nộm gỗ.

Nữ thần y trỏ tay về một gian hàng đáp.

Tiêu Phong xoay mình nhìn theo tay chỉ của nữ thần y nói:

- Nàng thích những món đồ chơi đó à?

Nữ thần y gật đầu:

- Thích lắm!

Lúc còn nhỏ Thiên Văn huynh ấy thường hay khắc những món đồ chơi đó để ở khắp nhà cho tiểu nữ chơi, hồi tiểu nữ còn nhỏ trong hội ai cũng bận rộn nên không có thời gian chơi với tiểu nữ, huynh ấy mới khắc những hình gỗ cho tiểu nữ bầu bạn để tiểu nữ không cảm thấy đơn lẻ.

Tiêu Phong nhìn gương mặt rạng rỡ của nữ thần y khi nàng thấy những món đồ hết sức bình dân, trông nàng giản dị vô cùng đáng yêu.

Lại nữa, giọng nói của nàng khi cao hứng nghe cũng rất hay, trong trẻo, vui tai, chưa kể tánh tình của nàng hiền hậu, thiện lương.

Chàng cảm thấy chàng đã yêu đúng người, bèn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

- Bây giờ nàng không cần phải cảm thấy đơn lẻ vì nàng đã có ta – Tiêu Phong nói – Và cả mai này nữa, những đứa con của chúng ta cũng sẽ không cần mấy món đồ chơi đó giúp chúng bớt đơn lẻ vì bọn chúng có thể chơi với nhau.

Nữ thần y thu nụ cười, quay sang Tiêu Phong lườm chàng một cú nói:

- Ngài nói gì kỳ thế?

Là ai sanh con cho ngài chứ?

Mặc dù Tiêu Phong đã đứng sát vào nữ thần y lắm rồi nhưng chàng vẫn nhích sang một bước để được đứng sát vào nàng hơn, nói:

- Lúc nãy nàng cắn môi nên bị ta bắt cóc rồi, không sanh con không được đâu.

Nhưng ta sẽ không khiến nàng vất vả lắm đâu nên cứ cách hai năm sanh một đứa con thôi đến lúc nàng bốn mươi thì ngưng.

Nữ thần y nhẩm tính trong đầu, không tự chủ được kêu lên:

- Ngài muốn có mười đứa con lận ư?

- Nếu nàng thấy nhiều thì sanh ít ít thôi… tám đứa thôi.

Khi Tiêu Phong nói những lời này chàng nhìn nữ thần y bằng ánh mắt cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ, quả thật chàng rất muốn vào trong lúc này thực hiện lời mà ba năm trước đã nói đùa với nàng…

- Đi nào – Tiêu Phong hít sâu một hơi, đè cái cảm xúc sắp sửa tuôn trào trong người chàng nói - Đến đó mua hình gỗ cho nàng.

Ta sẽ mua hết tất cả hình gỗ trên sạp đó cho nàng thậm chí mua hết tất cả các sạp bán đồ chơi làm bằng gỗ trong chợ này.

Nữ thần y vẫn còn nghĩ đến lời Tiêu Phong nói muốn nàng sinh con cho chàng, không hiểu sao trong giây phút này, khi nàng nghe những lời này đến tai chúng gây cho nàng hai phản ứng khác biệt, vừa cảm động vừa cảm giác bối rối chứ tuyệt nhiên không còn cảm giác sợ hãi như một canh giờ trước nữa.

Nữ thần y không tự chủ được tự động áp hai bàn tay thon thả của nàng lên má, nghe má nàng nóng lên.

- Ngài mua nhiều vậy để làm gì?

Ngài muốn tập cho tiểu nữ phung phí ư?

Nữ thần y nói, Tiêu Phong lắc đầu:

- Ðâu, ta chỉ muốn nuông chiều nàng thôi, vì nàng sanh ra là để cho ta nuông chiều cũng như ta sanh ra để nuông chiều nàng vậy.

- Không cần đâu - Nữ thần y bỏ tay xuống nói - Bây giờ tiểu nữ lớn rồi đâu còn chơi những món đồ đó nữa.

Mỗi lần nữ thần y ửng hồng đôi má trông nàng vô cùng xinh đẹp quyến rũ, Tiêu Phong nhìn nàng không chớp, nói:

- Thế nàng thích gì?

Trong chợ này hay trong thiên hạ này ta cũng sẽ tìm mọi cách làm nàng vui lòng.

Vì ta yêu nàng nhất trên đời, ta yêu nàng còn hơn cả cuộc đời ta nữa.

- Sao ngài có thể thốt ra những lời ngọt ngào dễ dàng như vậy? – Nữ thần y nheo mắt nhìn Tiêu Phong nói - Chắc ngài đã từng nói rất nhiều lời yêu chiều như thế với các cô gái rồi.

Câu hỏi bất chợt của nữ thần y khiến Tiêu Phong khựng lại một chút, thật ra chàng cũng chẳng để ý mình đang nói những lời ngọt ngào, chàng chỉ đơn giản là trút hết mọi suy nghĩ và tình cảm dành cho nàng trong sáu năm ra ngoài.

- Không phải đối với người con gái nào ta cũng như thế này đâu.

Tiêu Phong im lặng một chút trả lời câu hỏi của nữ thần y.

Đoạn chàng nói thêm:

– Nữ thần y này, nếu như bây giờ nàng đã ra khỏi cung rồi hay nàng đừng trở về đó nữa, nàng hãy để ta đưa nàng rời khỏi kinh thành, được không?

Hãy để ta sắp đặt cuộc sống sau này của hai chúng ta.

Ta có thể đưa nàng về lại Hàng Châu, hoặc đến Thiên sơn, hay tới một nơi không ai quen biết chúng ta, bắt đầu làm lại từ đầu, được không?

Nữ thần y im lặng, Tiêu Phong nói:

- Chỉ cần nàng tin tưởng và phó mặc hết cho ta, ta hứa với nàng ta sẽ không bao giờ cô phụ nàng, từ đây về sau nàng sẽ không phải suy nghĩ âu lo điều gì nữa cả.

Nữ thần y vẫn giữ im lặng, Tiêu Phong tiếp:

- Ta thật sự không muốn nàng về lại tân giả khố chút nào!

Tiêu Phong nói xong hít sâu một hơi để dằn cơn giận trong lòng xuống, vì chàng nghĩ đến nếu chàng còn đưa nàng về tân giả khố nữa, Mẫn Mẫn sẽ lại cho người của cô ta tiếp tục hành sự không từ một thủ đoạn tàn độc nào với nàng.

Chàng lại không thể ở bên nàng từ sáng tới chiều, không thể bảo vệ nàng trước trận đòn roi khiến những giọt nước mắt của nàng rơi như mưa.

- Nhưng… - Nữ thần y nhìn lên trời nói - Tiểu nữ đã hứa với thái hoàng thái hậu nên vẫn phải về.

Ôi!

Tiểu nữ phải về ngay bây giờ vì sắp quá giờ Hợi rồi!

Nữ thần y nói xong không thấy Tiêu Phong dịch chuyển, nàng chờ một chút chàng vẫn không cử động, bèn tự mình bỏ đi.

Nữ thần y đi khỏi Đông Thành, nhưng nàng không quen đường sá kinh thành nên lòng vòng một hồi đi đến Vô Định hà, đoạn sông vắng tanh vắng ngắt, nàng cảm thấy hơi chột dạ bèn dừng chân dưới một tàn cây lá đã úa vàng.

Ở đoạn sông này ngoài mấy hàng cây bạch quả cũng có trồng mấy cây liễu trông khá giống Tây Hồ, chỉ thiếu chiếc cầu.

Nữ thần y nhớ nhà, nghĩ đến nếu như bây giờ nàng về lại Hàng Châu, sẽ chỉ còn mình nàng giữa bốn bề mây nước.

Hắc Viện bên bờ Tây hồ bây giờ chỉ còn một vùng gạch ngói ngổn ngang hoang tàn đổ nát, chùa Thanh Tịnh cột sém tường thui, cỏ mọc lau thưa…

Nữ thần y nghĩ tới đây không kiềm được nước mắt, bước đến một gốc liễu ngồi sụp xuống cỏ đưa hai tay lên ôm mặt.

Nữ thần y lặng lẽ khóc trong nỗi nhớ nhà.

Chẳng biết qua bao lâu sau, sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng chân làm nàng giật mình.

Nữ thần y còn đang bất an trong lòng, có ai đó quỳ xuống bên cạnh nàng, vòng đôi tay rắn chắc quanh người nàng và ôm nàng vào lòng.

Cả người nữ thần y ấm áp vô cùng, nàng mở đôi bàn tay úp trên khuôn mặt ra, ngước đôi mắt giàn giụa lệ nhìn lên Tiêu Phong, bắt gặp đôi mắt chứa chan thâm tình của chàng cũng đang nhìn xuống nàng.

- Ngài dẫn tiểu nữ về tân giả khố đi, tiểu nữ không biết đường về đâu.

Nữ thần y nói trong hai hàng nước mắt tuôn trào.

- Nàng không thể nào suy nghĩ lại sao?

Tiêu Phong hỏi nhỏ, tiếp tục ôm nữ thần y và nắm lấy một bàn tay nàng nâng lên môi chàng đặt lên đó một nụ hôn.

Một làn gió thổi qua tàn liễu làm những cành liễu đung đưa.

Đầu thu gió không lạnh lắm, chỉ là cái lạnh đủ để người ta khát vọng được gần nhau.

Nữ thần y nhìn bàn tay nàng đang nằm gọn trong tay Tiêu Phong, nàng thấy rõ gân tay của chàng nổi lên.

Hơi ấm từ bàn tay chàng và đôi môi ấm áp làm lòng nàng khẽ rung.

Nếu không phải vì lời đã hứa với Hiếu Trang nàng không bao giờ muốn trở về nơi địa ngục trần gian mang tên tân giả khố, nàng không muốn tiếp tục sống cái cảnh vạn bất đắc dĩ phải líu ríu nghe lời Yên Hồng sai bảo, và dù cho có hình phạt vô lý nào từ Mẫn Mẫn giáng xuống nàng cũng phải chấp nhận.

Để rồi hằng đêm nàng đều nằm mơ thấy nàng có quyền nắm lấy vận mệnh đời mình.

Thật vô vọng biết bao khi số mệnh nàng nằm trong tay người ta.

- Nàng có thể suy nghĩ lại không?

Tiêu Phong vẫn còn hôn lên bàn tay nữ thần y và lặp lại câu hỏi bằng giọng tha thiết van lơn.

Nữ thần y cũng vẫn còn nhìn bàn tay Tiêu Phong, thấy đó là bàn tay rắn rỏi và vững chãi của một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa thân hình chàng cũng to cao hơn người, chàng có thể dùng cả cuộc đời chàng như cây cổ thụ che chở nàng.

Tiêu Phong buông tay nữ thần y, nâng cằm nàng lên nhìn vào đôi mắt ngập đầy lệ của nàng, những giọt nước mắt càng khiến tròng mắt nàng thêm long lanh.

Chàng không biết phải dùng ngôn từ nào để thuyết phục nàng nên chỉ biết nhìn nàng bằng ánh mắt đong đầy ngàn lời vạn tiếng.

Trước ánh nhìn đó, nữ thần y ngoài việc cũng lặng lẽ lặng lẽ nhìn lại chàng ra, nàng không còn một khả năng nào nữa.

Hai người cùng lặng lẽ nhìn nhau như thế, cùng như ngây như dại như thế và cùng bị mối thâm tình bàng bạc trong ánh nhìn của nhau làm cho chấn động khôn cùng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nữ thần y nhích khỏi vòng tay Tiêu Phong, cởϊ áσ choàng nàng đang mặc ra.

Tiêu Phong biết động tác này của nữ thần y chính là câu trả lời cho câu hỏi của chàng bèn khoác áo vào lại cho nàng và nói:

- Trời khuya gió mạnh, nàng nên mặc thêm áo đừng để bị cảm.

Thôi được, ta đưa nàng về tân giả khố.

Khoảng cuối giờ Hợi Tiêu Phong đưa nữ thần y đến trước Trường Tinh môn.

Nữ thần y nói nàng có thể tự mình về tân giả khố và chàng cũng nên về phủ Viễn nhưng Tiêu Phong lắc đầu và lặng lẽ đi bên nàng bước qua Trường Tinh môn.

Khi nữ thần y đến trước cổng tân giả khố nàng thoáng dừng chân nhìn vào trong sân, bấy giờ trên trời trăng sao đều bị mây che phủ nên nàng thấy sân tân giả khố chẳng khác một vực sâu không đáy, vô cùng đáng sợ.

Lại nữa có một đàn quạ bay ngang qua hàng cây bạch quả và sà xuống đậu trên thành giếng nơi nàng thường ngồi giặt đồ.

Tiếng đập cánh và tiếng kêu bầy của lũ quạ khiến nữ thần y cảm thấy ớn lạnh trong người.

Nhưng nàng chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bước vào trong sân đi đến hành lang dẫn về phòng ngủ của nàng và Vân Anh.

Khi nữ thần y bước lên bậc cấp để lên hành lang nàng đánh rơi chiếc giày.

Nữ thần y chưa kịp nhặt lên, Tiêu Phong đã cúi xuống nhặt chiếc giày phủi lớp bụi bám trên đó rồi nhẹ nhàng nắm bàn chân nữ thần y mang giày vào cho nàng.

Khoảnh khắc nữ thần y được Tiêu Phong cúi xuống mang giày vào chân nàng, nàng có cảm giác người đàn ông này mới chính là một nửa của đời nàng.

Dù cho tương lai có xảy ra bao nhiêu phong ba, bão táp, dù cho chàng không còn quyền lực nữa, nàng vẫn sẽ cùng chàng đi đến cuối con đường dành riêng cho hai người.

- Nàng hãy về phòng nghỉ ngơi đi – Tiêu Phong thẳng người dậy nắm đôi bàn tay nữ thần y nói - Chúc nàng ngủ ngon.

Ngày mai ta sẽ lại đến giúp nàng giặt đồ.

Tiêu Phong nói xong chàng vẫn cầm đôi bàn tay nữ thần y không rời.

Chàng vừa nắm lấy tay nàng vừa nhủ bụng đôi bàn tay nàng mềm mại, vốn không phải là tay của người lao động, lại nữa vóc người nàng cũng thon nhỏ mảnh khảnh không thích hợp với công việc nặng nhọc ở nơi này chút nào.

Nhưng chàng không thể thuyết phục được nàng.

Tiêu Phong nắm tay nữ thần y hồi lâu tiếc nuối buông tay nàng ra.

Nữ thần y nhoẻn miệng cười với Tiêu Phong trước khi xoay mình bước đi trên hành lang.

Tiêu Phong đứng trong sân tân giả khố trông theo thân hình nhỏ nhắn của nữ thần y, bộ y phục cũ kỹ và thô sơ càng khiến nàng thêm mong manh.

Nàng đang từ từ đi xa chàng và biến dần vào màn đêm.

So với lần đầu gặp nhau, nàng đã thay đổi nhiều, nàng thay đổi đến mức có đôi lúc chàng không thể nhận ra nàng chính là cô gái chàng gặp trên Thiên sơn năm nào.

Vì thường ngày nàng phải đối mặt với những thủ đoạn ghen tuông vô nhân tính từ Mẫn Mẫn nên nàng chẳng thể nở nụ cười hồn nhiên như xưa.

Tuy nàng đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời người con gái nhưng thanh xuân của nàng lại bị Mẫn Mẫn đoạt đi.

Tiêu Phong nhớ lại vừa nãy trước khi rời đi nữ thần y đã cười với chàng, nụ cười vẫn đẹp nhưng thật buồn, buồn hơn những giọt nước mắt của nàng.

(còn tiếp)