Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 74

Nha đầu chết tiệt này thật đúng là một chút cũng không sợ mình! Hồng Dược thầm nghĩ.

“Ngươi cũng đừng đắc ý, vị trí của ta đây sớm muộn gì cũng là của ngươi, đến lúc đó còn không phải là chính ngươi gánh cái oan uổng này.” Hồng Dược vô cùng quyến rũ ném mị nhãn cho Vân Thanh Nhiễm.

Hồng Dược nói xong đi tới trên giường Vân Thanh Nhiễm, xoay người một cái nằm lên, ở trên giường bày ra một tư thế rất quyến rũ, thân thể bà nằm nghiêng, mặt hướng về phía Vân Thanh Nhiễm, khẽ đập chân nửa lộ ở bên ngoài giường, đúng là một cái chân tuyết trắng, da thịt tinh tế bóng loáng, cứ như vậy lộ ra, thật sự dụ người, cũng khó trách thế nhân đều kêu bà yêu quái, là người ta nói đến tuổi tác của sao có thể mỹ mạo trẻ tuổi như vậy?

“Ngươi đã gặp Mộ Dung Tu kia, cảm thấy thằng nhóc đó thế nào?” Hồng Dược hỏi.

“Ừ, gặp qua. Con của bà không giống bà.”

“Nó nói cho ngươi biết à?” Nghe nói Vân Thanh Nhiễm nói Mộ Dung Tu là con trai của mình, Hồng Dược ngưng mi, ngược lại so với tưởng tượng của bà còn nhanh hơn một chút.

“Nói.”

“Vậy ngươi cũng không tò mò phụ thân của nó là ai?” Hồng Dược hỏi, nàng nếu cũng biết bà có một đứa con trai, sao lại không hỏi bà về chuyện của hắn chứ?

“Nam nhân của bà nhiều như vậy, nói không chừng ngay cả chính bà cũng không rõ được là nam nhân nào gieo xuống hạt giống.” Vân Thanh Nhiễm vẫn nhìn cuốn sách trên tay nàng, không liếc mắt nhìn đại mỹ nhân đang nằm ở trên giường nàng một cái, mỗi ngày gặp mặt với Quân Mặc Thần, lực miễn dịch nên có đều có.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, không thể nói lời dễ nghe được à? Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi đó! Có lẽ phụ thân của hắn có thể ngươi cũng biết.”

“Bà đã hỏi như vậy, phụ thân của Mộ Dung Tu chắc chắn ta có biết, ta chỉ nghe bà đề cập qua hai nam nhân, một là phụ vương, Trấn Nam Vương Quân Vô Ý, bà tựa hồ rất không muốn chống lại ông, lần trước lúc ta hù bà nói phụ vương đến đây bà bất ngờ khẩn trương, cho nên không bài trừ là bà trộm sinh hài tử của ông ấy mà sợ hãi nhìn thấy ông, một người khác là Mộc tiên sinh trong phủ, bà dường như rất khinh bỉ y thuật của ông ta, có điều người như bà khó nói, trên miệng nói chán ghét, khả năng mới là người mà bà yêu nhất trong đáy lòng.” Vân Thanh Nhiễm chậm rãi nói.

Trên mặt Hồng Dược bất giác hiện ra ý cười thật sâu, “Nha đầu, trí nhớ của ngươi tốt lắm? Ta chỉ đề cập qua một lần ngươi đã nhớ rõ ràng như vậy? Hơn nữa sức phán đoán tựa hồ cũng rất kinh người.”

“Đâu có.”

“Ta muốn ngươi giúp ta làm một việc, coi như là việc đầu tiên cũng là việc cuối cùng mà ngươi làm cho vi sư đi.” Hồng Dược không muốn bản thân lại bị Vân Thanh Nhiễm làm cho tức giận, nên mãi đến bây giờ bà mới tới tìm Vân Thanh Nhiễm nói chuyện chính.

“Trước nói nghe một chút.” Vân Thanh Nhiễm hơi dừng, khép cuốn sách trước mặt lại, xoay người nhìn Hồng Dược, nghe lời nói mới rồi của bà ngược lại có mấy phần cảm giác đang nhắn nhủ nguyện vọng.

Vân Thanh Nhiễm không phải thiện nam tín nữ, không phải người hết việc rảnh rỗi đến hoảng đi làm khổ lao thay người khác, nhưng nếu sự tình hợp lý, nàng cũng không đến mức hất mặt nói một câu lão nương không rảnh nhưng sau đó xoay người chạy lấy người.

“Ta muốn ngươi giúp ta an bài cho hai người phụ tử bọn hắn gặp nhau, hơn nữa làm cho bọn họ biết bọn họ là phụ tử, còn bọn hắn có nhận biết nhau hay không là chuyện của bọn hắn.” Hồng Dược biết mình sắp tới đại nạn, dù sao bà cũng sống nhiều năm như vậy, đã sống đủ rồi, đây là chút tâm nguyện cuối cùng của bà, tuy rằng lúc trước sinh hạ Mộ Dung Tu, trong lòng của bà chỉ có hận, thế cho nên sau khi bà vừa sinh không lâu đã giao đứa nhỏ cho người khác nuôi nấng.

Bà tự biết bản thân đối với Mộ Dung Tu không làm hết trách nhiệm của mẫu thân, thậm chí cho đến bây giờ, bà cũng không có cho phép hắn gọi bà một tiếng nương, chỉ cho hắn gọi là sư phụ, nhưng trong lòng bà, hắn là người mà bà quan tâm nhất ở thế giới này, cũng là người mà cho đến bây giờ bà luyến tiếc nhất.

Hồng Dược nói xong yêu cầu lại nói: “Đương nhiên, sư đồ là sư đồ, vi sư cũng sẽ không áp bức đồ đệ ngươi, nếu ngươi giúp ta làm thỏa đáng, vi sư cũng có đại lễ đưa lên, ngươi muốn phương pháp an dưỡng cho thế tử gia nhà ngươi ta cũng có thể nói cho ngươi biết trước.”

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy gật đầu, “Có thể, chẳng qua bà phải cho ta biết phụ thân của Mộ Dung Tu rốt cuộc là người nào trước.”

“Ngươi hi vọng là ai?” Hồng Dược hỏi ngược lại, bà muốn nghe xem Vân Thanh Nhiễm sẽ đoán là ai.

“Là chuyện ta hi vọng là ai thì có thể là người đó à? Đứa nhỏ bà sinh cũng đã lớn đến vậy, chẳng lẽ còn có thể làm cho bà nhét trở về rồi lại lần nữa sinh ra người khác à?” Vân Thanh Nhiễm không có hứng thú với cái đề tài lựa chọn này.

“Thật không biết vì sao Thông Linh Bảo Ngọc lại chọn xú nha đầu ngươi.” Hồng Dược nói xong xoay người một cái, trong nháy mắt người đã từ trên giường đi tới bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, “Người nam nhân đó là Mộc Bách Dương, về phần Quân Vô Ý, ta thiếu hắn một chuyện, cho nên không muốn gặp gỡ hắn.”

***

“Thế tử gia, mượn ngươi mấy người cao thủ, ta cần được bảo vệ.” Mộc Bách Dương hiện giờ rất lo lắng, bên trong kinh thành truyền đến ồn ào huyên náo, đều nói Hồng Dược đang ở kinh thành, lúc trước ông cũng đã gặp Hồng Dược một lần, ông thật sự sợ hãi phải chống lại Hồng Dược.

“Mộc tiên sinh là đang lo lắng giáo chủ Thương Lan giáo tìm tới cửa?” Tầm mắt của Quân Mặc Thần dừng ở trên những cây thảo dược đang phơi nắng trong viện Mộc Bách Dương, ngón tay của hắn nhẹ nhàng lấy một ít dược liệu, đặt ở trước mũi tinh tế hít hà, “Thứ này không tệ, nghe nói pha trà uống đối với thân thể nữ tử rất có lợi, Quân Kiệt, lát nữa cầm thứ này đi giao cho nha hoàn thế tử phi, để các nàng ngày thường pha cho thế tử phi uống một ít.”

Mộc Bách Dương nghe vậy đau lòng không thôi, đó là thảo dược ông tiêu phí tròn một tháng mới phơi chế được, phải trải qua ba âm ba dương lặp lại phơi chế, tức phơi ánh mặt trời ba ngày, lại dùng ánh trăng chiếu ba ngày, cứ thế lặp lại một tháng mà thành, ông tân tân khổ khổ làm một tháng, buổi tối ngủ cũng không dám ngủ kỹ, sợ lần trở trời hạ một trận mưa làm ướt hết thuốc của ông, hiện giờ một câu của Quân Mặc Thần toàn bộ thành đồ của thế tử phi nhà hắn.

“Thế tử gia, ta đang nói với ngươi chính sự mà!” Ông bên này lửa cháy đến nơi, Quân Mặc Thần lại thật sự nhàn nhã, Mộc Bách Dương hiện tại không có thời gian rảnh đau lòng những thảo dược đó, ông hiện tại thầm nghĩ phải phòng bị Hồng Dược như thế nào. “Ngươi thuê vài cao thủ cho ta đi, người kia nói không chừng thật sự sẽ đến tìm ta.”

“Mộc tiên sinh, giáo chủ Thương Lan giáo chỉ xuống tay với nam nữ trẻ tuổi, ngài đã lớn tuổi thế rồi, còn sợ hãi cái gì đây?” Ánh mắt Quân Mặc Thần vẫn lưu luyến ở trên đống thảo dược của Mộc Bách Dương.

“Ta, ta…” Mộc Bách Dương có chút buồn bực, “Ta và bà ấy từng có chút đυ.ng chạm, ta sợ bà ấy tìm ta tính sổ!”

“Đυ.ng chạm? Từng đυ.ng chạm với giáo chủ Thương Lan giáo, mà vẫn còn sống cho tới bây giờ, Mộc tiên sinh thực sự không đơn giản, dưới gầm trời này người như vậy chỉ sợ không nhiều lắm đâu.” Quân Mặc Thần không chút để ý nói.

Mộc Bách Dương ngừng lại, trên mặt rất quẫn bách, ông thực may mắn giờ phút này Quân Mặc Thần là đưa lưng về phía ông, bằng không nét mặt ông bây giờ để Quân Mặc Thần chứng kiến, không chừng lại nói ông thế nào nữa.

Kỳ thật Quân Mặc Thần không cần quay đầu lại cũng biết Mộc Bách Dương có dạng biểu tình gì.

“Không phải ngươi muốn đưa cho thế tử phi nhà ngươi bổ thân mình à, dạ dày của nàng không tốt ngươi cũng biết chứ? Hàng năm ăn uống không có quy luật khiến nàng bệnh không dứt, lần trước tay nàng chỉ bị thương ta đã bắt mạch cho nàng thì phát giác, nàng hẳn là thường xuyên sẽ bị đau bụng. Ta có một vị thuốc không tệ, đối với thân thể của nàng có trợ giúp rất lớn, ngươi cho người bảo vệ ta, không, lần này ngươi tự mình bảo vệ ta, ta sẽ cho ngươi dược.” Mộc Bách Dương thấy mình luôn chịu thiệt từ Quân Mặc Thần, nên cũng vô sỉ một phen, không đồ có chút hiệu lực, vị gia này chỉ sợ cứ trơ mắt nhìn ông bị Hồng Dược mang đi cũng không có ý định ra tay.

Quân Mặc Thần lúc này mới xoay người lại, khủy tay phải để ở trên tay vịn xe lăn, chống lấy khuôn mặt tuấn tú của mình, sau một lúc lâu, mới chậm rãi hộc ra hai từ: “Thành gia.”

***

Vân Thanh Nhiễm rất hiếm khi đến thăm chỗ ở của Mộc Bách Dương, Vân Thanh Nhiễm đi một chuyến này là vì ý tứ tìm Mộc Bách Dương trước, Hồng Dược cùng Mộc Bách Dương có quan hệ dạng gì Vân Thanh Nhiễm không rõ ràng lắm, Vân Thanh Nhiễm luôn không có quá nhiều hứng thú đối với việc thám thính chuyện riêng tư của người khác, nhưng nàng cần biết rõ bản thân Mộc Bách Dương có nguyện ý đi gặp Hồng Dược hay không, nếu ông ta nguyện ý đi gặp, cũng giảm đi một phen công phu bắt người đi của nàng.

Lúc Vân Thanh Nhiễm tiến vào Mộc Bách Dương đang ở trong viện mình nghiên cứu ván cờ, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, Mộc Bách Dương vội đứng lên.

“Thế tử phi nương nương vạn phúc kim an.”

“Mộc tiên sinh không cần đa lễ.” Vân Thanh Nhiễm đi lên trước, nhìn thoáng qua Mộc Bách Dương đang đùa nghịch bàn cờ, “Mộc tiên sinh tựa hồ có tâm sự.”

“A? Thế tử phi nương nương nhìn ra tại hạ có tâm sự từ chỗ nào?”

“Từng có một vị lão giả đã nói với ta, tâm loạn thì cờ loạn, một bước sai mọi bước đều sai.”

“Nghe thế tử phi nương nương nói như vậy, xem ra tâm sự của ta chứng thật đều tiết lộ trên ván cờ này rồi.” Mộc Bách Dương bất đắc dĩ cười cười, tâm sự của mình có rõ ràng như vậy à? Thế tử nhìn thấy, thế tử phi cũng hiểu rõ rồi, “Không biết hôm nay thế tử phi tới gặp tại hạ là có chuyện quan trọng gì?”

Mộc Bách Dương đối với việc Vân Thanh Nhiễm đột nhiên đến thăm cảm thấy rất ngoài ý muốn, dù sao đây là lần đầu tiên sau khi Vân Thanh Nhiễm gả vào vương phủ mới tới nơi này của ông.

“Lần trước hai tay ta bị thương, là Mộc tiên sinh chữa trị rất tốt, hiện giờ không lưu lại một vết sẹo nào đều là công lao của Mộc tiên sinh ông, cho nên ta đặc biệt đến cám ơn Mộc tiên sinh.” Vân Thanh Nhiễm từ trên tay Lục Trúc bên cạnh tiếp nhận hộp đựng thức ăn, từ bên trong lấy ra một bầu rượu, “Không biết Mộc tiên sinh có muốn bồi ta uống một chén hay không?”

“Nương nương, ngài là thân thể thiên kim, đâu cần như vậy? Chữa trị cho nương nương là bổn phận của tại hạ.” Mộc Bách Dương vội xua tay cự tuyệt, cũng không phải bởi vì thân phận của hai người, ông là sợ Quân Mặc Thần trách móc.

“Mộc tiên sinh là không để mặt mũi cho Bổn cung ư?” Vân Thanh Nhiễm đột nhiên sửa lại xưng hô, lông mày nhếch lên một chút, tạo cho Mộc Bách Dương áp lực vô hình.

“Không phải không phải, tại hạ không dám, tại hạ bồi nương nương cùng uống là được.” Mộc Bách Dương vội ngồi xuống.

Ngay bên cạnh ván cờ bày ra hai chén rượu, Vân Thanh Nhiễm rót rượu cho Mộc Bách Dương.

“Mộc tiên sinh, mời.” Vân Thanh Nhiễm mời rượu Mộc Bách Dương.

Mộc Bách Dương thấy Vân Thanh Nhiễm đưa cho mình chén rượu, lúc này tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, không dám có một tia lãnh đạm.

Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, Mộc Bách Dương mới vừa uống một ly, nàng lại đưa một chén cho ông ta.

Mấy chén xuống bụng, Mộc Bách Dương có chút choáng, lại không dám không tiếp chén rượu Vân Thanh Nhiễm đưa tới cho ông.

Vân Thanh Nhiễm thấy Mộc Bách Dương đã có bảy phần say ngà ngà, mới bắt đầu nói vào chính đề ngày hôm nay, “Mộc tiên sinh là một người ở chỗ này, đã có thê nhi?”

“Thế tử phi nói đùa, Mộc mỗ cô độc một người, đâu có thê nhi?” Mộc Bách Dương mang tươi cười chua sót trên mặt.

“À? Sao Mộc tiên sinh đã đến tuổi này cũng không thú thê vậy?” Vân Thanh Nhiễm tinh tế quan sát mỗi một biểu cảm trên mặt Mộc Bách Dương, có đôi khi lời người nói là biết gạt người, vẻ mặt một người so với lời nói của hắn càng thêm chân thật hơn một chút.

“Lúc tuổi còn trẻ đã thành thân một lần.” Mộc Bách Dương mặc dù có mấy phần say, nhưng vẫn biết mình đang nói cái gì, chỉ là có những thứ chôn ở trong lòng ông quá lâu, nói ra có thể sẽ thoải mái hơn một ít, ông nghĩ, dù sao thế tử phi cũng không biết ông nói tới ai, nói ra cũng không sao.

“Về sau cùng cách à?”

Mộc Bách Dương lắc đầu, “Không phải, là ta rời khỏi nàng.”

“Vì sao? Bởi vì nàng không tốt ư?”

“Nàng… nàng gạt ta, lừa ta thật thê thảm, thì ra nàng là một người như vậy, ta phát hiện thành thân với nàng hai năm thế nhưng không có một ngày nào ta nhìn rõ nàng, tất cả đều là giả, ngay cả tuổi cũng là giả!” Mộc Bách Dương hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy trong ngực rầu rĩ.

“Sau đó thì sao, ông đi rồi, không còn gặp nàng nữa?”

“Không, ta đã thấy nàng không chỉ một lần, thậm chí trong mấy năm mới rời đi, ta đều thường xuyên gặp nàng, ta oán nàng gạt ta, hơn nữa thân phận đó của nàng, ta cũng không thể cùng nàng ở chung một chỗ, ta còn rất sợ nàng, nàng là nữ tử rất đáng sợ; nàng cũng oán ta, oán ta bỏ nàng mà đi, nàng luôn trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh, thậm chí đắm mình trong truỵ lạc, ra vào kỹ viện, đem bản thân bán rẻ cho những nam nhân khuynh đảo ở dưới dung mạo khuynh thành của nàng… Cho nên chúng ta gặp mặt thì đều cãi nhau, võ công của nàng tốt, mỗi lần đều dùng đủ loại thủ đoạn tra tấn ta, để cho ta muốn sống không thể, muốn chết không xong.”

Mộc Bách Dương chỉ cho là Vân Thanh Nhiễm không biết người ông nói đến là Hồng Dược, cho nên thoải mái, buông lỏng tinh thần nói lại chuyện của ông cho Vân Thanh Nhiễm nghe, phát tiết chuyện cũ năm xưa tích tụ đã lâu ở trong lòng ông.

Mộc Bách Dương nói xong, khóe mắt không biết vì sao đã ươn ướt.

Vân Thanh Nhiễm nhớ rõ Hồng Dược tự mình nói qua, dạng nam nhân gì bà cũng đều chơi đùa qua, nghe đã thấy thực sự là chuyện lạ. Thế nhưng, không biết bà đã dùng thủ đoạn gì để tra tấn tình nhân ngày xưa của mình.

Vân Thanh Nhiễm đem lời Mộc Bách Dương nói cùng những lời Mộ Dung Tu từng nói lúc trước chồng lên nhau, đại khái đã phác họa ra chuyện tình, đại để là Hồng Dược cùng Mộc Bách Dương yêu nhau cũng tư định chung thân, hai năm sau Mộc Bách Dương mới phát hiện nữ tử thành thân cùng mình không phải nữ tử bình thường, mà là lão yêu bà đại danh đỉnh đỉnh, giáo chủ Thương Lan giáo, cho nên ông từ bỏ Hồng Dược.

Hồng Dược bị ném bỏ lúc ấy đã có thai, sau khi sinh ra Mộ Dung Tu thì giao đứa nhỏ cho phu phụ Mộ Dung nuôi nấng, chính mình chạy đi tìm Mộc Bách Dương, vì những oán khí trong lòng mình, bà không chỉ tra tấn Mộc Bách Dương, còn đắm mình trong truỵ lạc, về sau không biết là nguyên nhân gì khiến Hồng Dược buông tha những chuyện như vậy, trở lại Thương Lan giáo chuyên tâm dạy học, cũng đón Mộ Dung Tu về bên cạnh mình nuôi nấng.

Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, trời gây nghiệp chướng vẫn còn có thể, tự gây nghiệt thì không thể sống, giữa Mộc Bách Dương cùng Hồng Dược kỳ thật không cần phải đi tới một bước này.

Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Nhiễm đổi lại một thân y phục dạ hành, vừa vặn hôm nay Quân Mặc Thần cũng không tìm đến nàng, không biết có phải hôm nay tình hình thân thể của hắn lại kém đi hay không, cho nên sớm đi nghỉ ngơi, đúng lúc hắn không lại đây, Vân Thanh Nhiễm có thể sớm có hành động.

Vân Thanh Nhiễm đối chuyện lén lén lút lút như vậy rất lành nghề, trước kia không ít lần làm chuyện như vậy, nàng hiểu được cách giấu kín tốt bản thân như thế nào.

Viện Mộc Bách Dương ở là phía sau vương phủ, nơi đó nằm ở hậu viện tương đối hẻo lánh, vào ban ngày sẽ không có người đến bên này, đến buổi tối người tới càng ít.

Vân Thanh Nhiễm vào chỗ ở Mộc Bách Dương…