Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 47: Ta muốn một lần xuân tiêu với nàng

Sau khi lão khất cái khiêng Vân Thanh Nhiễm ra khỏi vương phủ thì một đường chạy về hướng ngoài thành.

“Ta biết lão thích ta, nhưng lão không thể chọn phương thức văn minh hơn một chút à?” Vân Thanh Nhiễm bị lão khất cái khiêng, lời lẩm bẩm trong miệng nhỏ phun ra mang theo hơi thở u oán.

“Ngươi tiểu tử thối này, xem lát nữa ta chỉnh ngươi thế nào!” Lão khất cái giận dữ hét.

“Không phải lão định dùng sức mạnh với ta đấy chứ? Không muốn không muốn, ta rất sợ đó nha!” Trong thanh âm của Vân Thanh Nhiễm nào có nghe được hương vị sợ hãi đây?

“Ngươi vẫn nên thành thành thật thật nói tên của ngươi cho ta biết, nếu không, hừ, cho ngươi dễ chịu! Ta sẽ đi gϊếŧ cha ngươi, cường nương ngươi, bới phần mộ tổ tiên nhà ngươi!”

“Thật dữ nha! Tuy rằng quan hệ giữa ta và cha mẹ không tốt, nhưng cũng không có độc địa đến mức hi vọng người khác hết gian lại gϊếŧ bọn họ, còn về phần mộ tổ tiên nhà ta à… Nói thật ta cũng không biết phần mộ tổ tiên của nhà ta ở nơi nào, khi nào lão tìm được nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ở bên trong hẳn là đã ngay cả xương cốt cũng không còn rồi, lão cứ việc chơi, nếu như chơi không tận hứng, thì có thể xuống dưới bồi bọn hắn cùng nhau chơi đùa đấu địa chủ.” Vân Thanh Nhiễm thân bị lão khất cái khiêng ở trên vai, miệng lại vẫn tự do hoạt động.

Lão khất cái nghe vậy buồn bực nghĩ, nếu lão xách tiểu tử này về, phỏng chừng toàn bộ cung điện cũng sẽ bị hắn quấy đến gà chó không yên!

Bỗng nhiên, lão khất cái ngừng lại, ánh mắt hướng về phía sau liếc một cái, “Tuy rằng ta không quá thích việc xử lý tiểu lâu la, nhưng như thế này xem ra nếu ta không giải quyết xong, tên kia sẽ đi theo không ngừng.”

Xa xa Thu Ảnh theo ở phía sau cả kinh, lão khất cái này không chỉ khinh công cao, mà nội lực còn cực kỳ thâm hậu, thì ra đối phương đã sớm phát hiện ra hắn.

Thu Ảnh còn đang kinh ngạc về tu vi của lão khất cái, lão khất cái đã khiêng Vân Thanh Nhiễm đi đến trước mặt hắn.

“Tiểu bằng hữu, theo dõi người cũng không tốt đâu, nhất là theo dõi ta, sẽ phải trả giá rất nhiều!” Lão khất cái nói xong lấy thủ pháp cực nhanh điểm huyệt đạo Thu Ảnh, Thu Ảnh ở trước mặt lão không hề có lực đánh trả.

Người Thu Ảnh không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có mắt còn có thể động, hắn mở to hai mắt nhìn nhìn lão khất cái, trong lòng kinh ngạc lão khất cái này rốt cuộc là ai?

Lão khất cái một tay giải quyết xong Thu Ảnh, hướng về phía Vân Thanh Nhiễm đắc ý nói, “Tiểu tử thối, thấy sự lợi hại của ta chưa, bây giờ không phải là rất muốn làm đồ đệ của ta chứ?”

“À ——” Vân Thanh Nhiễm bộ dạng uể oải lên tiếng, “Nếu ta nói ta không quá muốn, lão sẽ nghĩ như thế nào?”

Vân Thanh Nhiễm đích thật là đã được mở mang chỗ lợi hại của lão khất cái, chân sinh liên hoa, tới vô ảnh đi vô tung, chế địch ở vô hình, đây chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết à? Vân Thanh Nhiễm là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ võ lâm, đúng là rất tò mò.

“Ngươi dám?” Lão khất cái buồn bực, “Sao ta lại chọn một tên như ngươi chứ, hừ, nếu không phải Thông linh bảo ngọc có phản ứng với ngươi, ta đã sớm đổi người rồi!” Giáo chủ Thương Lan giáo nhất định là phải chọn người có phản ứng với Thông linh bảo ngọc, tuy rằng người như vậy trên đời này chưa chắc chỉ có mình Vân Thanh Nhiễm, nhưng lần này lão khất cái ra ngoài tìm được, Vân Thanh Nhiễm là người đầu tiên, cũng là người đều miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tiêu chuẩn các phương diện.

“Thông linh bảo ngọc? Đó là vật gì?” Vân Thanh Nhiễm chú ý mấy chữ không tầm thường được phun ra từ trong miệng lão khất cái.

“Không có gì, ngươi chưa cần thiết phải biết đó là vật gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn bái ta làm sư phụ, trở thành đồ đệ của ta là được rồi!” Lão khất cái giọng điệu ra lệnh nói với Vân Thanh Nhiễm, “Làm đồ đệ của ta có cái gì không tốt, chỉ cần ngươi chịu làm đồ đệ của ta, ta cam đoan sau này ngươi sẽ đứng trên vạn người, cho dù là hoàng đế lão nhân cũng không thể tùy tùy tiện tiện làm gì ngươi!”

“Vậy à? Lão sẽ không phải là đang khoác lác đấy chứ?” Vân Thanh Nhiễm cười khanh khách nói, xem ra thân phận người này thật sự không đơn giản.

“Khoác lác? Ta có cần phải không?”

“Ai biết được…”

“A a a a! Không nói với ngươi nữa, tiểu tử thối!”

Lão khất cái rít gào xong lại khiêng Vân Thanh Nhiễm đi lên trên núi.

Khinh công của lão khất cái rất cao, không tới một giờ đã mang Vân Thanh Nhiễm từ phủ Trấn Nam Vương đến trên núi nhỏ ngoài thành.

Trong núi tràn ngập sương mù, mông lung, lão khất cái rốt cục cũng chịu thả Vân Thanh Nhiễm xuống. Vân Thanh Nhiễm bị lão khất cái đặt ở bên cạnh một cây đại thụ, lưng của nàng dựa vào thân cây.

“Tiểu tử thối, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất quỳ xuống gọi ta một tiếng sư phụ, thứ hai, để cho ta gϊếŧ ngươi.” Lão khất cái cho Vân Thanh Nhiễm lựa chọn.

“Ngươi bồi ta xuân phong một lần thì ta sẽ đáp ứng làm đồ đệ của ngươi.” Vân Thanh Nhiễm híp mắt nói.

“Ê, ngươi tiểu tử thối này, ngay cả lão đầu tử ngươi cũng không buông tha?” Muốn tiểu tử này làm người thừa kế lão, thật sự được không vậy?

“Lão đầu tử đương nhiên là ta ghét bỏ, chẳng qua nếu là đại mỹ nhân như hoa như ngọc, vậy thì không giống với lúc trước, phải không?” Vân Thanh Nhiễm dựa lưng vào thân cây phía sau, khóe miệng toát ra hương vị tà mị.

“Ngươi muốn đại mỹ nhân như hoa như ngọc thì sẽ có đại mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ cần ngươi làm đồ đệ của ta, sau này còn lo không có mỹ nhân làm bạn ư?”

“Ta lại tương đối muốn đại mỹ nhân nàng đây!” Vân Thanh Nhiễm càng cười càng ngọt, hiển lộ ra bộ dáng sắc lang mười phần.

Ngay từ đầu Vân Thanh Nhiễm đã biết người đứng ở đối diện nàng này không già cũng không phải nam.

Lão khất cái sửng sốt, nghe ngữ khí vô cùng khẳng định của Vân Thanh Nhiễm, có lẽ là có mười phần nắm chắc.

Lão khất cái hưng trí càng đậm, hai tay bà ôm ngực, “Làm sao ngươi thấy được?” Thuật dịch dung của bà kiệt xuất thiên hạ, ngay cả giọng nói cũng không hề có sơ hở, hắn nhìn thấu như thế nào?

“Dù sao sắc lang đối với mỹ nữ cũng có khứu giác đặc biệt mẫn tuệ.” Vân Thanh Nhiễm nói xong niết cằm của mình, còn nhân tiện lau nước miếng trên khóe miệng một cái.

Nếu đã bị nhìn thấu, Hồng Dược cũng không có ý định giả bộ tiếp, chỉ thấy “lão khất cái” đứng ở đối diện Vân Thanh Nhiễm vươn tay lột bỏ mặt nạ da người, lộ ra một dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Gương mặt giấu ở phía sau mặt nạ da người này rất đẹp, bộ dạng cũng giống như yêu tinh!

“Quả nhiên là tiểu mỹ nhân, gia đã không thể chờ được mà muốn một lần xuân tiêu với nàng, cộng phó Vu Sơn(1) rồi!” Vân Thanh Nhiễm mình cũng là nữ nhân, chỉ là đối phương chưa phát hiện ra, coi nàng là thân nam nhi.

“Tử sắc quỷ, muốn cùng nữ nhân khoái hoạt tốt xấu gì ngươi cũng nên chọn người trẻ tuổi, lúc ta xuất hiện gia gia của ngươi cũng còn chưa sinh ra đâu!” Hồng Dược rất buồn bực tại sao bà lại tìm thấy một người vừa biết chọc giận người khác vừa sắc như vậy chứ?

Tổng thể mà nói, Hồng Dược vẫn rất hài lòng về Vân Thanh Nhiễm, bởi vì bà không thích người cứng nhắc không khí trầm lặng, bà thích có người có tiểu cá tính có năng lực náo loạn. Lại nói tiếp tính cách tên tiểu tử thối có chút giống với bà hồi còn trẻ. Có điều đó cũng đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.

“Vậy có quan hệ gì, mặc kệ nàng thật sự bao nhiêu tuổi, dù sao bề ngoài thoạt nhìn da mịn thịt mềm như vậy là được rồi, gia đối với nàng rất có hứng thú!” Vân Thanh Nhiễm trêu chọc Hồng Dược một phen.

“Câm miệng, làm đồ đệ của ta, sau này còn nhiều mỹ nữ khoái hoạt với ngươi, về phần ta thì ngươi cũng đừng nghĩ đến.” Hồng Dược trực tiếp trả lời Vân Thanh Nhiễm, “Nếu đã cho ngươi nhìn thấy diện mạo thật của ta, cũng không ngại nói cho ngươi biết thân phận của ta, ta là giáo chủ Thương Lan giáo Hồng Dược.”

_____________________________________

(1) Cộng phó Vu Sơn (共赴巫山): Cùng nhau đi núi Vu ~ chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người (núi Vu hiện nay ở cổng ngõ phía đông Trùng Khánh, đi tham quan Trường Giang Tam Hiệp thì phải đi qua núi này), người ta còn dùng cụm từ Vu Sơn Vân Vũ – Mây mưa non Vu như là sự hưởng thụ hoàn mỹ.