Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 44: Ái phi, thuốc không đắng chứ?

“Thế tử gia, thế tử phi nàng gả vào Vương phủ chúng ta lúc trước thật sự là tiểu thư Vân phủ chứ?” Mộc tiên sinh đối với chuyện ông vừa phát hiện liền lắc đầu, “Trong một thời gian dài nàng luôn ở trạng thái thiếu dinh dưỡng, mức độ thân thể gầy yếu còn vượt qua cả ngươi, tuy ngươi bị ma bệnh quấn thân quanh năm, nhưng vẫn dùng thuốc bổ không ngừng, mà nàng sợ rằng một ngày ba bữa đều không có mà ăn.”

Quân Mặc Thần nhớ tới bờ vai của Vân Thanh Nhiễm mà hắn từng nhìn thấy, gầy yếu như vậy…

Vân Viễn Hằng!

Quân Mặc Thần hơi nhíu mi, có một tia không hờn giận ngưng tụ trong ánh mắt của hắn.

“Tay nàng có thể chữa khỏi hoàn toàn không?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Điểm này ngươi có thể yên tâm, tuy ta trị không hết bệnh của ngươi, nhưng bệnh của nàng sao có thể không trị khỏi được chứ? Như vậy ta còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ!” Mộc tiên sinh đối với ngón tay Vân Thanh Nhiễm tin tưởng có thể chữa được, nếu ngoại thương như vậy mà ông không trị được, thì không cần người khác đuổi ông, chính ông sẽ cuốn gói chạy lấy người, làm sao còn mặt mũi nào ở đây ăn không ngồi rồi.

“Ông đi sắc thuốc tốt mang lại đây cho nàng.” Quân Mặc Thần nghe vậy lại nói.

Mộc tiên sinh vốn định phản bác một câu, ông không chịu trách nhiệm sắc thuốc cho người khác, thôi được, thế tử phi bị bệnh, ông đành làm cu li một lần vậy.

Mộc tiên sinh rời khỏi phòng.

Quân Mặc Thần ngồi vào bên giường, từ khi hắn gặp nàng đến giờ, nàng không kêu đau dù chỉ một tiếng, cũng không nói một câu nào về chuyện nàng bị thương với hắn, giống như bàn tay của nàng không hề bị thương vậy.

Trên giường khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thanh Nhiễm đỏ bừng, không giống bộ dạng trong trẻo lạnh lùng như bình thường, khiến cho người ta rất đau lòng, còn có một chút… mê người.

Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần, “Thế tử gia đây là sợ hôn sự vừa mới xong xuôi lại phải lo tang lễ à?”

“Khụ khụ, đúng đấy, ái phi nói không sai, bản thế tử thật sự lo lắng vấn đề này, nếu bản thế tử chưa rời khỏi nhân thế, nàng đã đi trước một bước, vậy nàng đâu có cửa làm người còn sống(1)? Ngược lại bản thế tử còn phải làm người còn sống vì nàng, vậy thì cuộc mua bán này bản thế tử thua lớn rồi, khụ khụ khụ.”

Quân Mặc Thần chẳng những không phủ nhận lời nói của Vân Thanh Nhiễm, còn ghét bỏ Vân Thanh Nhiễm bị thương.

Vân Thanh Nhiễm bất mãn bĩu môi, cũng không phải nàng muốn đi chịu chết, vị đứng đầu trong cung kia, là thái hậu nương nương cao cao tại thượng, một đạo ý chỉ là có thể lấy mạng của người ta, mà nàng ở trong mắt thái hậu giống như một con tôm tùy thời đều có thể bóp chết.

“Khụ khụ, nếu không muốn bị bản thế tử ghét bỏ, sau này hãy ngoan một chút, đừng làm cho mình bị thương như vậy, rất dọa người khác.”

Ghét bỏ, thế tử gia tiếp tục ghét bỏ Vân Thanh Nhiễm bị thương.

Rõ ràng lúc Quân Mặc Thần ở cung Trường Thọ có bộ dạng rất quan tâm Vân Thanh Nhiễm, sao vừa trở về đã thay đổi, trở thành ghét bỏ nàng rồi.

Vân Thanh Nhiễm cũng không phản bác Quân Mặc Thần cái gì, bản thân chẳng phải đã từng bị người ta áp bách như vậy, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, sau rất nhiều nhiệm vụ nàng vẫn chỉ là một người dân bình thường, đi siêu thị nuôi sủng vật, tuy rằng chưa kịp có bạn trai đã đi đời nhà ma, nhưng ít ra còn sống lại, như vậy cũng rất tốt.

Quân Mặc Thần nhìn ánh mắt bất mãn của Vân Thanh Nhiễm, đem cảm xúc này của nàng thu vào đáy mắt, hóa ra nàng cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

Bởi vì duyên cớ phát sốt, khuôn mặt Vân Thanh Nhiễm phá lệ trở nên hồng nhuận, cái miệng nhỏ nhắn cũng đặc biệt đỏ bừng, điều này khiến cho Quân Mặc Thần đột nhiên nhớ tới một vài… hình ảnh mê người.

Một lát sau, Mộc tiên sinh đã sắc xong thuốc, bưng tới.

Quân Mặc Thần trước nâng Vân Thanh Nhiễm lên, sau đó lấy thuốc từ trên tay Mộc tiên sinh, tự mình cho Vân Thanh Nhiễm uống thuốc, xung quanh bàn tay Vân Thanh Nhiễm đều bị băng trắng, không thích hợp tự mình bê thuốc.

Quân Mặc Thần đem thìa đưa tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhìn Quân Mặc Thần một hồi lâu.

“Khụ khụ khụ… Ngoan ngoãn uống thuốc vào, khụ khụ, thương thế tốt lên mới có thể hầu hạ bản thế tử, khụ khụ…”

Thế tử gia lại một lần nữa sát phong cảnh.

Vân Thanh Nhiễm ngoan ngoãn há mồm, để cho Quân Mặc Thần đem thuốc đưa vào trong miệng nàng, thuốc cay đắng khiến cho nàng nhíu mày, nhìn mặt nàng nhăn nhó, Quân Mặc Thần bật cười.

“Khó uống lắm à?”

“Nếu không ngươi thử xem?” Vân Thanh Nhiễm chỉ nói mà thôi, ai ngờ Quân Mặc Thần lại thử thật, chính hắn cũng uống một ngụm, trên mặt không có phản ứng gì.

Sao có thể quên , từ nhỏ đến giờ Quân Mặc Thần uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, thuốc cay đắng đến mấy hắn cũng đã uống quen.

Trước kia Vân Thanh Nhiễm rất ít khi sinh bệnh, rất ít khi có cơ hội uống thuốc, cho dù là bị bệnh, nàng cũng là uống thuốc tây, đều là những viên thuốc bao con nhộng, uống cùng nước sôi nuốt vào bụng là được rồi, ngay cả vị gì cũng chưa kịp cảm nhận.

Vân Thanh Nhiễm hơi buồn bực trề môi, vừa rồi tựa hồ nàng đã nói một câu vô nghĩa.

Quân Mặc Thần bởi vì một động tác nhỏ này của Vân Thanh Nhiễm, cảm xúc vừa mới ẩn núp trong lòng hắn bỗng trở nên mãnh liệt.

Trong miệng Quân Mặc Thần có thuốc, đột nhiên tiến tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, đem miệng mình áp lên đôi môi đỏ bừng của Vân Thanh Nhiễm, một bàn tay hắn đỡ lấy cái ót của Vân Thanh Nhiễm, bức bách nàng tới gần mình, làm cho đôi môi hai người không có kẽ hở.

Quân Mặc Thần khẽ cạy mở khớp hàm của Vân Thanh Nhiễm, đồng thời đem thuốc trong miệng mình đẩy vào trong miệng Vân Thanh Nhiễm.

Ý thức được Quân Mặc Thần đang làm cái gì, Vân Thanh Nhiễm muốn đẩy Quân Mặc Thần ra, nhưng đẩy vài cái mà Quân Mặc Thần không chút lung lay, thế tử gia bệnh tật thoạt nhìn gió thổi là ngã, không ngờ lại có khí lực lớn như vậy.

Vừa hôn lên môi Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần cảm thấy mình giống như bị Vân Thanh Nhiễm mê hoặc, kìm lòng không được liền hôn sâu hơn.

Hôn sâu, Quân Mặc Thần phát hiện Vân Thanh Nhiễm thực ngọt, lại có chút nghiện.

Quân Mặc Thần tuy rằng không có kinh nghiệm gì, nhưng bản năng nam giới làm cho hắn chủ đạo tất cả, ở trong miệng Vân Thanh Nhiễm thành công chiếm thành đoạt đất, khiến cho mỗi địa phương trong miệng nàng đều để lại dấu vết của hắn.

Nụ hôn của Quân Mặc Thần rất bá đạo, tràn ngập tính xâm lược, cơ hồ muốn đoạt đi hô hấp cùng nỗi lòng của Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm lần đầu tiên bị một người nam nhân hôn môi… Cái loại tư vị này, tựa hồ cũng rất tốt đẹp…

Vân Thanh Nhiễm có chút tiêu cực nghĩ, nam nhân đang hôn mình đã cùng nàng bái đường thành thân trở thành phu quân của nàng, hơn nữa lần trước nàng cường hôn hắn, cũng không có thân thiết lâu như vậy… Dù sao dường như cũng không có tổn thất gì….

Một ngụm thuốc kia đã không còn, không biết là bị ai nuốt vào, vị thuốc cay đắng cũng dần tản đi.

Trong phòng thực im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Quân Mặc Thần cắn cắn đôi môi của Vân Thanh Nhiễm, nhẹ nhàng mà cắn, cũng không dùng sức, cắn một hồi lâu, giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy, Quân Mặc Thần mới buông Vân Thanh Nhiễm ra.

Môi Vân Thanh Nhiễm so với vừa rồi còn đỏ hơn vài phần, khóe miệng còn lưu lại một chút thuốc vừa bị tràn ra.

“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Sau khi hôn xong, trong phòng vang lên tiếng ho khan mãnh liệt của Quân mặc Thần, thật lâu không dừng lại…

Thật lâu sau, thanh âm ho khan mới dần dần chậm lại, “Khụ khụ, ái phi, thuốc không đắng chứ.”

Lời tác giả:

o(n_n)o ha ha ~ trái lại bị cường hôn, hai người huề nhau nha ~

____________________________________________

(1) Vị vong nhân (未亡人): người chưa chết, người còn sống.