Xuân Sắc Như Thế

Chương 35: Cả thế gian đều tỉnh chỉ mình trẫm say

Trong mộng không biết thân là khách, chỉ biết ngủ say sưa.

Vân Ánh Lục thật sự ngủ rất ngon, khi tỉnh lại, cô cong miệng cười khẽ. Trong phòng tối om, cô chớp mắt mấy lần mới thích ứng được với bóng tối, mang máng nhận ra bài trí khác lạ trong phòng, dung tục mà quyến rũ, không phải khuê phòng của cô, cũng không phải phòng ngủ trong thái y viện.

Cô ngồi dậy, day day trán, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Lúc chiều cô có uống chút rượu, sau đó bên ngoài trời đổ mưa to, sau đó Tần Luận dẫn cô tới nhà trọ này nghỉ một lúc.

Á, Tần Luận đâu?

Vân Ánh Lục lo lắng nhìn quanh, Tần Luận không ở trong phòng, cô lại cúi xuống nhìn, quần áo vẫn rất chỉnh tề. Tần Luận đúng là chính nhân quân tử, cô mỉm cười, trong lòng bất giác nảy sinh vài phần thiện cảm với hắn.

Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, ngủ dậy xong miệng lưỡi khô khốc, trong l*иg ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Cô xuống giường, tìm mãi trong phòng không có ấm trà chén nước, gọi vài tiếng vẫn không có ai đáp lại.

Cô chỉnh trang y phục, vuốt gọn tóc tai rồi ra khỏi phòng.

Trên dãy hành lang, đèn l*иg leo lét tỏa sáng trên vách tường, đủ để nhận ra phương hướng, nhưng lại không rõ mặt mũi của ai.

Vân Ánh Lục nghe thấy dưới lầu có tiếng sênh phách, tiếng cười đùa vui vẻ của cả phụ nữ lẫn đàn ông. Vân Ánh Lục thoáng sững người, rốt cuộc đây là loại nhà trọ gì vậy? Cô tĩnh tâm lắng nghe, trong mấy gian phòng cạnh đó truyền ra thứ âm thanh không khỏi đỏ mặt, tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông cứ vang lên liên tiếp. Đối với người chưa từng trải sự đời như Vân Ánh Lục, tuy không thể xác thực đây là hành vi gì, nhưng bản năng cho thấy cô không nên nán lại đây lâu.

Cô lập tức xoay người, định bụng quay lại căn phòng ban đầu, chờ đến hừng đông rồi nhanh chóng hồi phủ.

Con công đỏm dáng kia thật có lòng tốt, dám dẫn cô tới chỗ buôn phấn bán hương này. Một chút thiện cảm vừa le lói với Tần Luận đã tan thành mây khói.

Vừa quay đầu lại, trong nháy mắt Vân Ánh Lục trợn tròn mắt kinh hãi, toàn bộ các gian phòng ở đây đều giống hệt nhau, mà cô thì không nhớ số phòng của mình là bao nhiêu. Cô thầm than một tiếng rồi đành dán tai vào cửa từng căn phòng nghe ngóng. Có một gian không có tiếng động gì, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

"Á!” Cô gái trên giường hét lên thất thanh, người đàn ông ở bên trên cũng lớn tiếng rủa xả. Vân Ánh Lục hốt hoảng đóng cửa lại, tay giữ chặt trái tim đang đập gấp gáp của mình.

Cô chợt thấy gần đấy có một căn phòng khép hờ cửa, bên trong không có tiếng người, nhất định là gian phòng của cô rồi.

Vân Ánh Lục nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lần tường đi về phía giường ngủ. Khi chạm đến mép giường, tay cô bỗng dưng chạm phải cơ thể ấm áp của một người.

"Ai?” Người trên giường nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô bẻ ngoặt.

Vân Ánh Lục bị đau bất ngờ, rối rít xin lỗi. "Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi. Anh đừng hét lên kẻo kinh động mọi người, tôi vào nhầm phòng thôi, giờ đi ra ngay đây". Cô dùng bàn tay còn lại bịt miệng người kia lại, trong lòng băn khoăn không biết có làm kinh động tới bạn gái của anh ta không.

"Rốt cuộc ngươi là ai?” Người trên giường sững lại một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay cô không buông.

Vân Ánh Lục chớp mắt nhíu mày, cô mệt quá sinh ảo giác hay sao mà lại thấy giọng người này nghe thật quen tai. Xem ra cô cũng uống không ít rượu rồi.

"Tôi khác gì anh đâu, đều là lữ khách tạm dừng chân ở đây thôi. Mời anh tiếp tục, tôi không quấy rầy hai người nữa.” Vân Ánh Lục cố rút tay lại nhưng không được.

Vân Ánh Lục vô lực rụt vai, lại là chuyện gì đây?

"Ngươi nửa đêm đến quấy rầy ta". Ngữ khí người kia có phần cân nhắc, "Ngươi nói ngươi cũng là lữ khách dừng chân, vậy ngươi đi cùng ai tới đây?”

"Tôi đi cũng một người bạn". Giọng Vân Ánh Lục vô cùng hối lối, "Tiên sinh, thật sự tôi không cố ý mà. Phòng ốc ở đây giống hệt nhau lại không đèn đuốc gì cả, tôi... không cẩn thận nên đi nhầm phòng. Ngại quá, đã quấy nhiễu anh rồi. Anh... có thể buông tay ra không?”

"Tiên sinh?” Người kia nhắc lại lời cô, giọng nói có chút kinh ngạc. "Cô nương có phải người Đông Dương không?”

Vân Ánh Lục ngẩn người khó hiểu, vào nhầm phòng cũng phải giới thiệu thân thế nhau sao?

"Tiên sinh, giờ cũng đã khuya rồi, anh ngủ thêm đi, tôi không lãng phí thời gian quý giá của anh nữa. Ngủ ngon nhé!”

Cô lại rút tay ra.

Người kia nắm chặt tay cô hơn, trong trí nhớ của hắn, chỉ có một người chúc ngủ ngon như thế thôi.

"Không hiểu sao ta lại cảm thấy như từng quen biết cô nương".

Vân Ánh Lục bật cười châm biếm. "Tiên sinh, thị lực của anh tốt thật, tối om thế này mà cũng nhìn ra được".

"Dự cảm của ta rất chuẩn". Người kia cười nhẹ đối đáp lại.

"Nếu vậy thì tôi nhất định là ngoại lệ của tiên sinh". Vân Ánh Lục có chút mất hứng, "Tiên sinh, nếu anh cô đơn thì dưới lầu có rất nhiều cô nương đang nguyện ý phục vụ đấy. Tôi nên trở về phòng thôi, bằng không bạn tôi sẽ sốt ruột".

Người kia hồi lâu không lên tiếng, cũng không có ý buông tay.

"Cô thật lòng quan tâm tới vị bằng hữu kia sao?” Thật lâu sau, anh ta mới lạnh lùng hỏi.

Vân Ánh Lục còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng cửa mở, một bóng đen lẹ làng tiến vào.

"Hoàng...”

"Không được lên tiếng". Người nằm trên giường cắt ngang lời bẩm báo của bóng đen, "Ở đây đang có khách".

Bóng đen nhanh chóng chạy tới bên giường, bảo kiếm sáng lóe trong tay.

"Ta không sao", người kia chậm rãi lên tiếng, "thắp đèn lên".

Vân Ánh Lục cắn môi, cúi đầu, mặt mày có vẻ khó xử.

Bóng đen nhanh nhẹn thu hồi bảo kiếm rồi tới bên bàn lấy đá đánh lửa, chỉ trong một khắc đèn được thắp sáng, bóng đen kinh ngạc gọi lớn:

"Vân tiểu thư?”

Vân Ánh Lục tò mò ngước mắt lên. "Anh quen tôi sao?” Nhìn lại thì hóa ra bóng đen chính là anh chàng mặt lạnh từng gặp ở dưới chân núi chùa Từ Ân, lúc ấy cô còn mượn tụ kiếm của anh ta để phẫu thuật cho Ấn Tiếu Yên.

"Ồ!” Gặp được người quen ở chốn thị phi này, Vân Ánh Lục thấy nhẹ cả người. "Thật là trùng hợp!”

"Vân tiểu thư?” Người trên giường nghe thấy vậy đột nhiên bật dậy, mắt nheo lại thành một đường thẳng, chăm chú nhìn cô.

"Lưu hoàng thượng!” Vân Ánh Lục khẽ thốt lên. Hóa ra là Lưu hoàng thượng, bảo sao cô lại thấy quen tai.

Sao hắn không ở hoàng cung mà lại tới đây chứ? Tìm hoan sao?

"Giang thị vệ, khanh quen cô ấy sao?” Sắc mặt Lưu Huyên Thần lúc đỏ lúc trắng, lúng túng và chấn động đan xen.

Cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mặt đúng là thái y Vân Ánh Lục, người khiến hắn vướng bận trong lòng cả ngày nay.

Rất nhiều lần hắn trộm nghĩ nếu Vân Ánh Lục là một cô nương thì tốt biết bao, thế nhưng khi biết nàng thật sự là nữ nhi thì hắn lại không sao tiếp nhận nổi.

Không phải vì thân phận nữ nhi mà là vì nàng đã lừa gạt hắn.

Hắn chưa từng tin tưởng ai như vậy, cũng chưa từng đối đãi ngang hàng với ai như vậy. Búi tóc cho nàng, trông chừng bên giường khi nàng bệnh, cùng nhau ăn cháo, cùng nhau tản bộ, cho nàng vào ở trong tẩm điện, chuyện gì cũng tâm sự với nàng, lấy quyền thế quân vương lén lút bảo vệ nàng, toàn tâm toàn ý che chở nàng, sủng ái nàng, yêu thương nàng.

Hắn vì nàng mà tự tay phá bỏ vô số tiền lệ, còn nàng đáp lại quan tâm của hắn bằng sự tráo trở đáng khinh.

"Hoàng thượng, vi thần từng hộ tống thái hậu và Ấn phi nương nương tới Từ Ân tự dâng hương. Trên đường đi Ấn phi nương nương không may bị động thai khí, đúng lúc ấy Vân tiểu thư đi ngang qua, đã đỡ đẻ cho Ấn phi nương nương mẹ tròn con vuông". Giang Dũng ngạc nhiên nhìn hai người, không rõ cơn giận của hoàng thượng từ đâu mà ra.

Thời gian gần đây Lưu Huyên Thần phái Giang Dũng do thám tin tức bên ngoài, nên hắn không biết Vân Ánh Lục đã tiến cung làm thái y.

"Giang thị vệ, khanh đi ra ngoài một chút, trẫm có việc muốn hỏi Vân tiểu thư". Lưu Huyên Thần lạnh lùng ra lệnh. Giang Dũng do dự nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Ánh Lục rồi cung kính lui ra ngoài.

"Vân Ánh Lục, quỳ xuống cho trẫm". Lưu Huyên Thần đột ngột buông tay, nghiêm khắc hạ lệnh.

"Vì sao tôi phải quỳ?” Vân Ánh Lục bực bội hỏi lại.

"Ngươi còn dám cãi sao?” Lưu Huyên Thần tức giận chỉ tay vào cô, "Ngươi có biết tội khi quân sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào không?”

"Tôi lừa gạt anh chuyện gì?” Vân Ánh Lục càng lúc càng không hiểu.

"Ngươi dám giấu giếm thân phận nữ nhi ngụy trang thành nam tử tiến cung. Như thế chẳng là lừa gạt trẫm sao?”

Vân Ánh Lục bỗng tròn mắt, hỏi lại. "Lưu hoàng thượng, anh... nghĩ tôi là nam nhân sao?”

"Ngươi mặc y bào, đội mũ y quan, còn không giống sao?” Lưu Huyên Thần hừ nhẹ.

"Lưu hoàng thượng, vậy tôi hỏi anh, thái y viện của anh có đồng phục cho phụ nữ, à không, ý tôi là có y phục chuyên biệt dành cho nữ thái y không? Cái thứ y bào vừa bức bối vừa vướng víu bất tiện ấy, anh tưởng tôi thích mặc lắm à, nhưng không mặc thứ đó thì mặc cái gì bây giờ?”

Lưu Huyên Thần sửng sốt.

"Còn nữa,” Vân Ánh Lục khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp, "Anh có thể tôn trọng người khác một chút được không? Anh có thể nói tôi không xinh đẹp, nói tôi không có khí chất, nhưng đâu cần phải làm tổn thương tôi như vậy? Anh nhìn xem, tôi có râu cằm không, có yết hầu không, giọng tôi có ồm ồm không, trên người tôi có điểm đặc trưng của đàn ông không?”

Lưu Huyên Thần vốn đang lửa giận ngùn ngụt, nhưng bị cô la hét một trận, mọi oán hận đột nhiên tiêu tan. Tất cả đều là tại hắn, tại hắn cứ nghĩ nữ nhân không thể làm thái y nên trước sau mới tưởng lầm nàng là nam nhân. Thảo nào nàng lại to gan lớn mật như vậy, dám rủ rỉ thân thiết với đám phi tần, thái hậu thấy vậy cũng không hề để tâm, sống chết bảo vệ nàng.

Trời ạ, Lưu Huyên Thần chết sững. Giang thị vệ biết nàng là nữ nhi, thái hậu biết, Ấn phi biết, nói không chừng hoàng hậu cũng biết. Chẳng lẽ mọi người trong cung dồn tâm hiệp lực lừa dối hắn sao? Lưu Huyên Thần đâu thể nào nuốt trôi uất ức này, cơn giận lại một lần nữa bùng phát trong đầu.

"Thiếu niên chưa dậy thì cũng... khác gì nữ nhi". Hắn cãi chày cãi cối, "Khi trẫm tưởng lầm nàng là nam tử, vì sao không giải thích với trẫm?”

"Lưu hoàng thượng, dù tôi có là máy CT cắt lớp cũng đâu thể biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì". Vân Ánh Lục tức đến độ đỏ mặt tía tai, anh ta cố tình gây sự đây mà.

"Từ trước tới giờ thái y viện chưa từng có bóng dáng nữ nhân, trẫm cũng đâu rảnh rỗi hỏi hết người này đến người kia về thân phận một tiểu thái y chứ".

"Phàm chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên, anh đừng bảo thủ như vậy. Nói cho anh biết, tôi không dưng xồng xộc đến thái y viện để anh bắt bẻ đâu nhé, là thái hậu mời tôi đến cơ mà". Vân Ánh Lục mệt mỏi khoát tay, "Lưu hoàng thượng, đêm hôm khuya khoắt chúng ta nói qua nói lại thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi là nam hay nữ, quan trọng thế sao?”

Đương nhiên là quan trọng, vô cùng quan trọng ấy chứ. Nàng đã làm tổn thương trái tim hắn, không phải sao? "Dù sao chuyện nàng lừa trẫm vẫn là sự thật không thể chối cãi. Được rồi, việc này tạm thời không nhắc tới nữa. Nhưng nàng thân là mệnh quan triều đình, sao lại dám tới nơi trăng hoa tuyết nguyệt thế này, tội này đáng xử thế nào?”

Chuyện này so với tội lừa gạt vừa rồi còn làm hắn điên tiết hơn. Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, nhìn qua là biết khuê nữ thanh nhã thoát tục, sao lại dám làm những chuyện tày đình thế này?

Lưu Huyên Thần tức giận đến độ chỉ hận không thể một ngoạm nuốt chửng nàng vào bụng.

"Không phải anh cũng ở đây sao?” Lưu hoàng thượng có tư cách gì mà lớn giọng giáo huấn cô.

"Trẫm... trẫm đang làm việc công".

"Còn tôi thì đi cùng một người bạn".

"Bạn của nàng là ai?”

Vân Ánh Lục thẳng thắn trả lời, "Là vị hôn phu hiện tại của tôi".

Con ngươi đen nhánh của Lưu Huyên Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, "Vị hôn phu hiện tại? Vậy hóa ra nàng còn có vị hôn phu khác nữa?”

"Đúng, chính là Đỗ Tử Bân đại nhân, năm ngoái chúng tôi đã hủy bỏ hôn ước". Vân Ánh Lục cảm thấy đầu càng lúc càng đau như búa bổ.

"Hừ, hóa ra đây là chuyện khó nói của Đỗ đại nhân. Vậy vị hôn phu tương lai của nàng là ai?”

Lưu Huyên Thần nhếch khóe miệng giễu cợt. Hắn đã nhìn nhầm nàng rồi sao?

"Tôi còn đang đi tìm". Vân Ánh Lục nói, "Lưu hoàng thượng, bất luận anh làm việc công việc việc tư, vì tình bằng hữu tôi phải nhắc nhở anh một điều, lầu xanh là nơi phát tán đủ các loại bệnh tật, anh phải cẩn thận một chút, bằng không lại lây bệnh cho phi tần trong hậu cung. Nếu nhỡ nhàng xảy ra cơ sự ấy, tôi có muốn giúp cũng không làm gì được. Nếu anh không còn gì thắc mắc, tôi cáo từ trước đây".

Ai mới là người bị chế giễu đây?

"Nàng muốn đi tìm vị hôn phu của mình?” Lưu Huyên Thần vô thức nắm chặt hai tay.

"Tôi muốn quay về phòng nghỉ ngơi, sáng mai sẽ hồi phủ sớm". Dây dưa ở đây cũng đã mấy canh giờ rồi.

"Tần công tử, cô nương ấy chắc vẫn đang ngủ say?” Ngoài khe cửa truyền đến tiếng cười khanh khách của tú bà. "Không phải cậu định thừa dịp chén sạch sao?”

"Không được nói lung tung". Giọng Tần Luận thoáng chút ai oán, bi thương.

"Lưu hoàng thượng, vị hôn phu của tôi đây rồi. Gặp lại anh sau!” Cô vui vẻ như người chết đuối vớ được cành cây cứu mạng.

Vân Ánh Lục chạy nhanh ra cửa. Lưu Huyên Thần nheo mắt, nhìn theo qua khe cửa.

"Tần công tử, tôi ở đây".

"Ánh Lục, sao nàng lại đây?” Tần Luận nhìn thấy Vân Ánh Lục, bước đến ôm chặt cô vào lòng, thắm thiết cứ như vừa trải qua sinh ly tử biệt vậy.

Tú bà đứng bên cạnh, Giang Dũng đứng cách đó không xa, Lưu Huyên Thần tắt nến ẩn mình trong bóng đêm, tất cả đều nhìn về phía hai người họ.

"Tôi khát nước nên mới rời khỏi phòng, ai ngờ lại bị lạc". Vân Ánh Lục né tránh cái ôm của Tần Luận. "Chúng ta mau hồi phủ đi!”

Cô không nhắc đến Lưu Huyên Thần không phải vì lo hắn bại lộ thân phận mà vì sợ Tần Luận lại hỏi vòng vo.

"Ừ, chúng ta hồi phủ!” Sắc mặt Tần Luận hơi tái, môi trắng bệch, ánh mắt đầy lo lắng.

"Ma ma, vậy Tần mỗ xin cáo từ". Hắn lễ độ chắp tay chào tú bà.

"Tần công tử, lần sau hạ cố tới đây nữa nhé". Tú bà theo sau, nhiệt tình vẫy tay tạm biệt.

"Giang thị vệ, tình hình bên kia như thế nào?” Lưu Huyên Thần chắp tay bước quanh phòng.

"Như hoàng thượng dự liệu, Kì tướng quân và Viên nguyên soái đang ngồi chè chén ở Linh Vân các, cùng ngồi còn có một nam tử lạ mặt nói giọng Bắc triều". Giang Dũng bẩm báo, "Vi thần đã sắp xếp cho hai thuộc hạ ở ngay phòng bên cạnh, mọi nhất cử nhất động của bọn họ đã được theo dõi sát sao".

Lưu Huyên Thần khẽ gật đầu. "Được, chuyện ở đây đã xong, bây giờ khanh hãy đi thăm dò xem Tần công tử kia rốt cuộc là người thế nào".

Giang Dũng ngẩn người, cung kính chắp tay lĩnh mệnh.

Gian phòng lại yên tĩnh như thường, ánh nắng đầu tiên của ngày mới chậm rãi lách mình qua cửa sổ, rọi chiếu khuôn mặt thâm trầm khó hiểu của Lưu Huyên Thần.