*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay, Liên Hiên cảm thấy Thẩm Hoài Cảnh có gì đó không đúng, nói không nên lời. Cuối cùng là lạ ở chỗ nào, nhưng chính là thấy làm sao cũng không phải chuyện như vậy.
Liên Hiên đi đến trước bàn làm việc của Ôn Đinh, đặt mông ngồi ở bên trên mép bàn, nghiêng người xuống nói chuyện với Ôn Đinh: "Này. Tôi nói, cô có cảm thấy mấy ngày nay Cửu ca không bình thường không?"
Lúc đầu Ôn Đinh đang suy nghĩ thiết kế bản thảo của mình, nghe được lời Liên Hiên nói, cảm thấy tìm được tri kỷ, liên tục không ngừng gật đầu, nhìn về phía Liên Hiên: "Anh cũng cảm thấy?"
Liên Hiên chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Phải không, mấy ngày nay Cửu ca giống như có quỷ dựa thân, tôi vậy mà vô số lần phát hiện anh ấy đang cười." Thẩm Hoài Cảnh biết cười, đây thật là cái thiên phương dạ đàm (*) nha.
(*) Thiên phương dạ đàm: tức là "chuyện một nghìn lẻ một đêm".
Ôn Đinh lại gật đầu phụ họa: "Phải, phải. Mà lại cười đến đặc biệt khϊếp người, cái loại cảm giác này, giống như anh là con cừu trên thớt của anh ấy chờ làm thịt, đặc biệt đẫm máu, đặc biệt kinh khủng, đặc biệt dọa người." Ôn Đinh đến nổi dùng ba lần "Đặc biệt" để biểu đạt trái tim bé nhỏ của mình mấy ngày nay bị dọa đến kinh hãi.
Liên Hiên vuốt vuốt cằm: "Ôn Đinh a, cái người đàn ông này a, thật ra cô không thể quá nuông chiều anh ấy. Cửu ca tâm tình tốt như vậy, xem xét chính là sinh hoạt giường tre đặc biệt hòa hợp. Cô không thể sủng ái anh ấy như thế, phải "Say no" (Nói không) đúng lúc, như vậy người đàn ông mới sẽ cảm thấy cô có mị lực, mới có thể đối với cô muốn ngừng mà không được, dục cự hoàn nghênh (*), hiểu không?"
(*) Dục cự hoàn nghênh: tức là từ chối để tăng thêm tình thú và kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đối phương.
Ôn Đinh một mặt ngơ ngác, lập tức cảm thấy cô nhất định là bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội, mới có thể cảm thấy anh ta là tri kỷ. Thật ra ở giữa hai người bọn họ cũng không có tiếng nói chung gì, đã không có cái gì tốt để nói.
Liên Hiên còn đang tự mình nói tiếp: "Ôn Đinh a, cô có thể đối đãi Cửu ca như thế, tôi rất vui mừng. Cô là một người yêu tiền như vậy, vậy mà có thể vì Cửu ca từ bỏ một khoản tiền lớn như vậy, tôi thật sự đối với cô phải lau mắt mà nhìn."
Nói đến khoản tiền kia, Ôn Đinh rơi nước mắt cay đắng. Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này sắp đặt lừa cô, cô liền tổn thất một khoản tiền lớn như vậy, thật là thể xác tinh thần đều hứng chịu đau thương, một chút đều không muốn nghe Liên Hiên nói chuyện.
Liên Hiên tiếp tục nói lời thấm thía: "Ôn Đinh a, cô với Cửu ca đã mở rộng cửa lòng, Cửu ca cũng đã tiếp nhận cô, cô nhất định phải hết lòng tận tâm, cẩn tuân thánh hiền cổ huấn "Tam tòng tứ đức", tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu (*)..."
(*) Tam tòng tứ đức: Tam tòng: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nghĩa là: Khi còn ở nhà thì phải nghe theo cha, lấy chồng nghe theo chồng, chồng mất thì nghe theo con. Tứ Đức: Công, Dung, Ngôn, Hạnh. Nghĩa là: Công việc phải khéo léo, dung mạo phải hòa nhã gọn gàng, lời nói phải dịu dàng mềm mỏng, tính nết hiền thảo nết na.
Liên Hiên nói nói, cảm thấy sao không có phản ứng a, vừa quay đầu, thì nhìn thấy chổ ngồi Ôn Đinh đã trống không. Đảo mắt, nhìn thấy Ôn Đinh cầm ly cà phê ở bên cạnh Hoàng Thư Thư, cùng cô ấy thảo luận giữa trưa ăn cái gì.
Liên Hiên biểu lộ một mặt ăn ngó sen. Anh ta đối với cô móc tim móc phổi như thế, cô vậy mà chẳng thèm ngó tới.
"Xin hỏi, vị nào là Ôn Đinh ạ. Ở đây có hoa của cô ấy." Một chàng trai giao hoa bước vào cửa, hỏi thăm.
Hoàng Thư Thư vội vàng vẫy tay: "Ở đây, ở đây."
Chàng trai đó ôm một bó to Huân Y Thảo (1) đi tới: "Mời Ôn Đinh ký nhận."
Ôn Đinh nhìn thoáng qua bó hoa kia, khó hiểu. Tại sao có thể có người tặng hoa cho cô?
Sau khi ký nhận xong, Ôn Đinh từ trong bó hoa tìm tấm thiệp, tìm nửa ngày cũng không tìm được, một cánh hoa rơi xuống.
Liên Hiên nhặt lên, con mắt mở tròn xoe, tay chỉ vào Ôn Đinh run rẩy, đau lòng nhức óc: "Ôn Đinh, cô làm tôi quá thất vọng, cô vậy mà cõng Cửu ca hồng hạnh xuất tường (*). Cô thật là..." Liên Hiên tức giận ho khan.
(*) Hồng hạnh xuất tường: phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ.
Ôn Đinh một mặt im lặng nhìn anh ta: "Liên Hiên, anh không đi diễn kịch thật sự là uổng phí phần tài năng này của anh."
Ôn Đinh lật qua lật lại nhìn mấy lần bó hoa kia, không tìm được một chút manh mối, tiện tay ném lên trên bàn gần máy đánh chữ, bản thân lại bận rộn rồi đi.
Lúc sắp giờ cơm trưa, Thẩm Hoài Cảnh đi xuống lầu, thì thấy bó hoa nằm trơ trọi, lẻ loi ở một gốc, nhíu mày, đi đến bên người Ôn Đinh, cúi đầu nhìn cô: "Sao thế, không thích hoa đó?"
Ôn Đinh nghe tiếng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc: "Hoa kia là anh tặng?"
Thẩm Hoài Cảnh chấp nhất vấn đề trước đó: "Không thích?"
Xem ra hoa này đúng là Thẩm Hoài Cảnh tặng không sai. Ôn Đinh không có bất kỳ bất ngờ vui mừng nào, chỉ cảm thấy khó hiểu kinh sợ, tiếng sấm rền vang, trong đầu chỉ có một câu "trên trời rơi xuống dị tượng, tất có yêu tà".
Thẩm Hoài Cảnh thấy dáng vẻ một mặt bị sét đánh của cô, chân mày nhíu càng thêm sâu: "Khương Hoài Nhân nói em thích Huân Y Thảo."
Ôn Đinh sửng sốt một chút, cố gắng nghĩ lại một chút, từ lúc nào mà mình thích loại hoa tao nhã như vậy?
Suy nghĩ nửa ngày, gượng cười hai tiếng: "Là Cỏ Đuôi Chó (2)." Đêm khuya hôm trước, Khương Hoài Nhân đi phòng cô hỏi cô thích hoa gì, cô thuận miệng nói câu Cỏ Đuôi Chó.
Thẩm Hoài Cảnh trong mắt lóe lên một vòng ảo não: "Tiểu Nhân nói chính là Cỏ Đuôi Chó, nhưng mà anh tưởng rằng anh nghe nhầm, may mắn cả hai vẫn là có điểm chung, dù sao đều là cỏ."
(*) Huân Y Thảo:薰衣草 / Xūnyī cǎo
Cỏ Đuôi Chó: 尾巴草 / wěibā cǎo.
Ôn Đinh: "..."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Thẩm Hoài Cảnh bước lên nắm tay Ôn Đinh: "Cơm nước xong, dẫn em đi mua Cỏ Đuôi Chó."
Ôn Đinh nhìn anh nắm tay mình, cảm nhận được "bá bá bá" ánh mắt xung quanh, gian nan nuốt nước miếng một cái: "Tôi với Hoàng Thư Thư đã hẹn cùng nhau ăn cơm trưa."
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng Thư Thư đứng ở một bên: "Có sao?"
Hai chữ thanh thanh đạm đạm đó giống như mang theo thiên quân lực đạo đổ ập đập xuống.
Hoàng Thư Thư vội vàng lắc đầu, khoát tay, cà lăm mà nói: "Không có... không có... không có... Thẩm... Thẩm... cô... Hai người đi đi."
Thẩm Hoài Cảnh lạnh nhạt quay đầu lại: "Cô ấy nói cô ấy không có hẹn với em."
Ôn Đinh: "..."
Ôn Đinh đưa mắt nhìn xuống mọi người hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ, hoặc khinh thường. Bị Thẩm Hoài Cảnh ôn nhu dẫn ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt mo của Ôn Đinh đỏ giống như con cua nấu chín. Thời điểm trước đó ý chí bằng phẳng, thì không sợ người khác biết cô "Có một chân" với Thẩm Hoài Cảnh, bây giờ thật sự chiếm nửa giường của anh, loại cảm giác này không thể giải thích được, trở nên bó tay bó chân, chùn bước không thể tiến thêm.
"Muốn ăn gì?" Đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh rũ xuống hỏi cô.
Ôn Đinh ngửa đầu đối đầu với ánh mắt ôn hòa của anh, đôi mắt dạo qua một vòng lại cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Anh là người tốt, anh tính đi."
"Hả?" Thẩm Hoài Cảnh bước đến bên tai cô nói: "Hải sản? Được, thì ăn hải sản."
Ôn Đinh: "..."
Giữa trưa ăn hải sản, còn là quán hải sản cách phòng làm việc một giờ lái xe. Ôn Đinh đối với Thẩm Hoài Cảnh là "Real" bội phục.
Cua, hàu sống, sò biển, ốc biển... cái gì cần có đều có. Thẩm Hoài Cảnh cẩn thận lột vỏ cua thịt, lột tôm, đem thịt hàu sống, sò biển đều đưa đến bên trên dĩa nhỏ của Ôn Đinh. Ôn Đinh đều không cần ra tay, chỉ chờ lấy ăn là được. Thẩm Hoài Cảnh chỉ còn kém chưa đưa vào trong miệng cô.
Xét thấy hành vi của Thẩm Hoài Cảnh mấy ngày nay quá quỷ dị, Ôn Đinh đã bắt đầu có khuynh hướng quen thuộc, thế là thảnh thơi thảnh thơi hưởng thụ lấy sự phục vụ của Thẩm Hoài Cảnh. Lại cảm thấy trên bàn cơm quá mức yên tĩnh, gợi chuyện: "Buổi sáng anh bận cái gì? Cho tới trưa không thấy anh ra khỏi văn phòng."
Thẩm Hoài Cảnh đang giúp cô lột vỏ cua thịt, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Xem phim truyền hình."
"Xem phim truyền hình?" Ôn Đinh hơi kinh ngạc, cô vẫn luôn cho anh là người chỉ thích hợp ngồi đùa giỡn thế này, vậy mà loại này ngồi xem phim truyền hình?
Ôn Đinh không khỏi hiếu kì, anh cũng xem cái gì?: "《Lão đại hắc bang đẹp trai, tàn ác》,《Đại quân Cổ Hoặc Tử》,《Lão đại hắc bang chém gϊếŧ hàng ngày》,《Luận lão đại hắc bang thượng vị nhớ》?"
Thẩm Hoài Cảnh đem thịt cua trong tay chấm nước tương đút vào miệng Ôn Đinh, lau lau tay: "《Em đến từ mặt trăng》,《Tây Tây đến rồi》,《Cười nhạt một tiếng rất mềm nhũn》. A, đúng rồi, còn có 《Tinh tinh hậu đại》.
Một ngụm cháo hải sản trong miệng Ôn Đinh xém chút nữa là phun lên mặt Thẩm Hoài Cảnh, gian nan nuốt xuống: "Anh xem phim thần tượng?"
Thẩm Hoài Cảnh đặc biệt lạnh nhạt, lần thứ nhất xem: "Anh cảm thấy em sẽ thích, như thế sẽ có tiếng nói chung."
Trong lòng Ôn Đinh nói không nên lời là loại cảm giác gì, dù sao vừa mềm vừa tê, một chút cảm giác khó tả.
"Thật ra anh cảm thấy ngoại trừ có chút không quá thực tế bên ngoài, cũng còn có thể xem tiếp 《Tây Tây đến rồi》. Ở bên trong đó chọn đồ anh cảm thấy rất tốt, em có cái gì là không ăn sao? Anh giúp em chọn?" Thẩm Hoài Cảnh đưa tay vén tóc rớt xuống của cô ra sau mang tai, thuận tay nhéo nhéo mặt cô.
Chọn đồ ăn gì? Ôn Đinh một mặt lúng túng, yếu ớt nói: "Thật ra, bình thường tôi cũng không xem phim thần tượng."
Thẩm Hoài Cảnh sững sờ, tiếp theo lạnh nhạt nói: "Vậy em xem cái gì?"
Ôn Đinh nghĩ nghĩ: "《Quỷ gọi hồn đến rồi - Phần một, hai, ba, bốn》,《 Luận thi thể hình thành như thế nào? 》,《 Cô gái áo đỏ chui ra tivi 》. A, đúng rồi, còn có 《 Ăn tim của quỷ 》.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô trầm mặc nửa ngày, tiếp theo nói: "Ăn cơm đi."
Ôn Đinh cúi đầu nín cười nhẫn bụng sắp rách ra.
Sau bữa ăn, Ôn Đinh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, Ôn Đinh có thể tưởng tượng sau khi mình trở về tiếp nhận được đủ loại ánh mắt, không khỏi có chút tâm tắc.
Nhìn đường Thẩm Hoài Cảnh lái xe, Ôn Đinh có chút khó hiểu: "Đường này là đường khác về phòng làm việc sao?"
Thẩm Hoài Cảnh nhìn đường phía trước: "Không trở về phòng làm việc."
"Không trở về phòng làm việc? Vậy là đi đâu?"
Thẩm Hoài Cảnh dùng hành động thực tế nói cho Ôn Đinh biết bọn họ đi đâu. Lúc nhân viên tiệm hoa nghe được hai người nói là đến mua Cỏ Đuôi Chó, vẻ mặt bất khả tư nghị (*): "Tiên sinh, mùa này không có Cỏ Đuôi Chó."
(*) Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lí luận.
Ôn Đinh: "..."
Thẩm Hoài Cảnh lái xe chở Ôn Đinh đi một buổi chiều, chạy đến vô số tiệm hoa, đều không có tìm được Cỏ Đuôi Chó. Có tiệm hoa làm Cỏ Đuôi Chó khô, Thẩm Hoài Cảnh lại đặc biệt chấp nhất, muốn phải tươi. Mùa này là cuối thu, bắt đầu vào mùa đông, ở đâu sẽ có Cỏ Đuôi Chó nha.
Ôn Đinh sắp quỳ anh rồi, cuối cùng cầu xin tha thứ: "Đồng chí Thẩm Hoài Cảnh, thật ra Cỏ Đuôi Chó chính là tôi thuận miệng nói, tôi thật sự không thích Cỏ Đuôi Chó."
"Thật?" Thẩm Hoài Cảnh nghi ngờ nhìn cô.
Ôn Đinh nhấc tay thề: "Thật, tôi thật sự không thích."
"Vậy em thích hoa gì nhất?" Thẩm Hoài Cảnh ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Trực giác cho Ôn Đinh biết đó là cái hố, thận trọng nhìn anh: "Huân Y Thảo?"
Mặt Thẩm Hoài Cảnh không biểu tình: "Vì sao?"
Lần này lực lượng của Ôn Đinh đặc biệt đủ: "Bởi vì anh tặng, cho nên sau này, hoa tôi thích nhất chính là Huân Y Thảo."
Thẩm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, ở môi cô hôn một cái: "Ừ, về phòng làm việc, đem hoa theo, về nhà nấu cơm."
Ôn Đinh nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều, trong phòng làm việc đã không ai, Ôn Đinh khóc không ra nước mắt. Cô bị ông chủ công ty bắt cóc, bỏ dở công việc buổi trưa, tìm Cỏ Đuôi Chó đến chiều. Đây quả thật là trò đùa lạnh lùng nhất từ trước đến nay mà cô đã từng nghe.
Buổi tối, sau khi chờ Khương Hoài Bắc ngủ, Ôn Đinh trở về phòng, thì nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh đã ở đây, trên TV là phim điện ảnh, chỉ mở đèn ngủ, Thẩm Hoài Cảnh vẫy vẫy gọi cô: "Lại đây, em thích xem."
Ôn Đinh đi qua, bị Thẩm Hoài Cảnh dùng sức ôm vào trong ngực.
Nửa đêm a, nửa đêm a, Ôn Đinh bị ép xem phim kinh dị lúc nữa đêm. Cái gì mà gϊếŧ người bằng cưa điện, gϊếŧ người bằng dầu chiên, phân hủy da người, kèm theo tiếng thét lên, âm thanh hoảng sợ. Ôn Đinh cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Rốt cục, Thẩm Hoài Cảnh cũng thỏa mãn, tắt TV, đưa tay nắm cái cằm của Ôn Đinh: "Còn thích xem phim kinh dị không?"
Ôn Đinh đầu lắc giống như trống bỏi (3), đặc biệt chân thành: "Không thích, không thích."
Thẩm Hoài Cảnh: "Thích xem loại phim truyền hình nào?"
Trong mắt Ôn Đinh chứa nhiệt lệ: "Phim thần tượng, như cái gì 《Tôi thích đàn ông là người tốt》.
Thẩm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, ở môi cô hôn một cái: "Không tệ, tối mai chúng ta xem 《Tôi thích đàn ông là người tốt》.
Ôn Đinh bất lực đẩy anh: "Anh đừng đυ.ng tôi, tôi cảm thấy có cái gì từ trong TV bò ra ngoài."
Thẩm Hoài Cảnh đem chăn đắp lên trên thân hai người, đưa cô kéo vào trong ngực ôm lấy, xoa đầu cô, hướng dẫn từng bước: "Sau này miệng lưỡi còn lẻo lự không?"
Ôn Đinh nhắm chặt hai mắt, bản thân thôi miên. Ôn Đinh bị câm, Ôn Đinh bị câm, Ôn Đinh bị câm.
______________
(1) Hoa Huân Y Thảo (Oải hương) - Lavender
Nhỏ bé, mỏng manh, xinh đẹp như người phụ nữ yếu đuối cần sự che chở. Hương thơm động lòng người. Oải hương là một trong những loài thảo mộc tượng trưng cho mùa hè. Tưởng tượng được đứng trên cánh đồng hoa oải hương tím biếc trải rộng khắp khoảng không, hương hoa thơm lan tỏa ngào ngạt trong không gian, thật tuyệt.
Loài hoa này còn mang ý nghĩa tình yêu thủy chung (đây cũng là ý nghĩa của màu tím).(2) Cỏ Đuôi Chó - Setaria viridis (L) P. Bcauv.
Thuộc họ Lúa- Poaceae.
Nơi sống và thu hái: Cây mọc ở các bãi cỏ, ruộng hoang khắp nước ta. Còn có ở các nước Châu Á, Châu Phi.
Công dụng, chỉ định và phối hợp: Cây thức ăn gia súc. Hạt cũng ăn được như hạt kê. Nước sắc thân dùng để rửa mắt đau.(3) Trống bỏi.
Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.______________
Editor:
Dạo này tác giả viết 1 chương hơi dài. Edit mệt mỏi luôn.
Cầu lượt xem và lượt bình chọn mọi người ơi...
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.