*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Vi tìm Ôn Đinh là bởi vì một cặp đôi đến đây thiết kế áo cưới. Hạng Vi cảm thấy mình đảm đương không được, cho nên đành phải mời Ôn Tổng giám tự mình ra tay.
Ôn Đinh nhìn sơ qua tập tài liệu, hơi hiểu một chút, Hạng Vi liền đưa qua đây phiên dịch. cặp đôi này đã đến nhiều lần, ba phen mấy bận đưa ra ý kiến chỉnh sửa, nhưng mỗi lần đều không hài lòng. Hạng Vi đã bị bọn họ làm cho chán ngán, nhưng cặp đôi đó lại là khách quen cũ giới thiệu tới, rất có thân phận bối cảnh, không phải cô có thể đắc tội nổi. Cho nên cô liền nghĩ đến cách này, đem củ khoai lang nóng bỏng tay này giao cho Ôn Đinh, nhất cử lưỡng tiện, đem Ôn Đinh kéo xuống nước, lại có thể đem mình hái ra ngoài.
Hoàng Thư Thư, thực tập sinh bộ phận thiết kế năm nay vừa tới lặng lẽ nói với Ôn Đinh: "Ôn Tổng giám, cặp đôi này cũng không dễ chọc, vị Diệp tiểu thư đó thế nhưng nổi danh khó khăn, cô cần phải cẩn thận một chút." Hoàng Thư Thư làm việc tại công ty chỉ mới mấy tháng, rất đơn thuần. Mặc kệ người khác thấy Ôn Đinh thế nào, phía sau bên trong nói Ôn Đinh thế nào, cô thấy Ôn Đinh cũng không có xấu xa giống như họ nói tới như vậy. Ngược lại, cả ngày vui vẻ ha ha, làm lòng cô có ấn tượng tốt, cho nên mới lặng lẽ nhắc nhở Ôn Đinh.
Ôn Đinh cám ơn cô, biểu thị mình biết rồi.
Cho nên, lúc Diệp tiểu thư khó khăn và vị hôn phu đến đây, Hạng Vi trực tiếp đem người tới chổ Ôn Đinh, cùng giới thiệu qua: "Đây là Ôn Tổng giám mới đến chổ chúng tôi, lần này áo cưới của Diệp tiểu thư sẽ do Ôn Tổng giám chúng tôi tự tay vì người thiết kế. Diệp tiểu thư có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói ra với Ôn Tổng giám chúng tôi. Ôn Tổng giám chúng tôi đều sẽ thỏa mãn người." Lúc Hạng Vi nói lời này, trong lòng không khỏi trào phúng hừ một tiếng. Cô nhận định là Ôn Đinh không có thực sự học mà đến đây kiếm cơm, cho nên chắc chắn lần này cô sẽ mất mặt.
Diệp Lan nghiêng đầu nhìn Ôn Đinh, nhíu đôi mi thanh tú, ngón trỏ ở không trung nửa ngày: "Ôn Tổng giám? Có phải Chúng ta đã từng gặp ở đâu?"
Ôn Đinh nói đùa: "Chắc có lẽ khuôn mặt tôi là khuôn mặt đại trà."
Diệp Lan nhưng không có cười, khuôn mặt nhỏ nhíu thật chặt, nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bừng tỉnh nhận ra: "Khâu Vũ, cô là Khâu Vũ, tôi nhớ ra rồi, cô là Khâu Vũ."
Ôn Đinh hai tay xiết chặt, nụ cười trên mặt tức thời cứng đờ.
Diệp Lan lộ ra nụ cười vui mừng: "Cô là Khâu Vũ, tôi nhớ được, cô ở Forever Love thi đấu được hạng nhất. Năm ngoái chị họ tôi kết hôn, cô đã từng thiết kế đồ trang sức cho chị ấy, rất đẹp."
Diệp Lan đặc biệt vui vẻ tiến lên kéo cánh tay Ôn Đinh lại: "Mấy ngày trước tôi còn gọi điện thoại tìm chị họ, muốn xin phương thức liên lạc của cô, chị họ nói không liên lạc cho cô được, không nghĩ ra ở đây nhìn thấy cô. Quá tốt rồi, ông trời thật sự đối với tôi quá tốt rồi."
Tất cả mọi người trong phòng làm việc là làm công việc thiết kế, đương nhiên biết "Forever Love Hàm kim lượng". Mặc dù nó chỉ là một đồ trang sức thiết kế thi đấu, nhưng ảnh hưởng rất lớn, huống chi là được hạng nhất Khâu Vũ đây. Lúc này nhìn về phía Ôn Đinh ánh mắt cũng thay đổi, có nghi hoặc, có chấn kinh, cũng có không thể tin, nhất là toàn bộ sắc mặt của Hạng Vi cũng không quá tốt.
Ôn Đinh cứng lại đó cỡ nửa phút. Lúc đầu cô nghĩ phủ nhận, nhưng mà thời gian địa điểm Diệp Lan đều nói rất rõ ràng, một người sống sờ sờ như thế, mở to mắt nói lời bịa đặt sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, chỉ có thể trấn an tiếp nhận.
Ôn Đinh đối diện Diệp Lan cười cười: "Diệp tiểu thư trí nhớ thật tốt, Diệp tiểu thư đổi kiểu tóc, tôi cũng chưa nhận ra được đây." Lần đầu tiên Ôn Đinh nhìn thấy Diệp Lan xác thực không nhận ra, các cô chỉ ở nhà chị họ Diệp Lan gặp một lần, lúc ấy Diệp Lan buộc đuôi ngựa, bây giờ là lọn tóc xoăn lớn, nếu không phải Diệp Lan tiến lên, có lẽ căn bản cô không nhớ nổi Diệp Lan là ai.
Diệp Lan nhìn thấy cô đặc biệt hưng phấn: "Khâu Vũ."
"Diệp tiểu thư vẫn nên gọi tôi là Ôn Đinh đi, Khâu Vũ chỉ là một cái..."
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Diệp Lan cắt ngang lời Ôn Đinh: "Ôn Đinh, tôi kêu cô Ôn Đinh."
"Ôn Đinh, cô có thể thiết kế một bộ trang sức cho tôi, còn có áo cưới, áo cưới thiết kế của các cô đều không phải mẫu tôi thích. Năm ngoái, cô chọn cho chị họ tôi bộ áo cưới còn có đồ trang sức kia, tôi thế là ghen tị rất lâu."
Ôn Đinh gật đầu: "Được, Diệp tiểu thư mời đi bên này, chúng ta nói chi tiết."
Diệp Lan cao hứng bừng bừng đi, có thể thấy được cùng Ôn Đinh trò chuyện vui vẻ. Sau khi Diệp Lan rời đi, toàn bộ người phòng làm việc nhìn về phía Ôn Đinh, ánh mắt cũng thay đổi. Biệt danh Khâu Vũ, tất cả mọi người nghe nói qua. Là mấy năm nay nổi lên một nhà thiết kế thiên tài, đã từng có nhà thiết kế nổi tiếng đánh giá tác phẩm của cô ấy, chính là hai từ "Tâm linh", tác phẩm thiết kế của cô là loại tác phẩm sẽ để cho người ta kinh diễm (*).
(*) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc vì nó quá đẹp.
Nói cô là một thiên tài, bởi vì cô không chỉ có thành tựu ở về đồ trang sức, mà trong thiết kế thời trang cũng rất có danh tiếng. Cho nên, đối với những nhà thiết kế chuyên về nhanh này, Khâu Vũ là một loại khác, là loại làm cho người ta theo không kịp.
Có lẽ là nhiều người danh tiếng đều rất bí ẩn, Khâu Vũ cũng rất bí ẩn. Mấy năm trước, ở các cuộc thi đấu lớn nhỏ cô chưa từng lộ mặt ra, nhưng chỉ cần thi đấu có tiền thưởng, Khâu Vũ đều tham gia qua. Nhưng mà trong hai năm nay, Khâu Vũ bắt đầu dần dần mai danh ẩn tích, ngoại trừ "Forever Love" năm ngoái, Khâu Vũ đã thật lâu chưa từng xuất hiện.
Thành thật mà nói, một nhà thiết kế như thế này lại chỉ làm Tổng giám trong một phòng làm việc nhỏ, có thể nói là chịu thiệt. Trước đó đã có người ở sau lưng chế nhạo Ôn Đinh, lúc này tâm tình đều rất phức tạp. Giống như cô vốn cho rằng cô ấy không bằng con vịt xấu xí, nhưng sau đó cô phát hiện thật ra cô ấy là thiên nga trắng, loại cảm giác này lúc rất khó tiếp nhận, đây chính là tâm tình của Hạng Vi lúc này.
Lúc này Ôn Đinh không rảnh đi quản tâm tình của các cô, chính tâm tình của cô bây giờ cũng có chút phức tạp, không nghĩ tới đi xa như vậy, lại còn có thể có người nhận ra cô là Khâu Vũ. Có phải ý nói cô ở đây cũng không được bao lâu, ngẩng đầu lên lầu ba nhìn một chút, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có chút luyến tiếc ở một nơi xa lạ.
*
Hai giờ rạng sáng, Ôn Đinh đi đến phòng Khương Hoài Bắc đắp chăn cho cậu, sau đó ôm bản vẽ đến sân vườn nhỏ ở tầng một.
Sân vườn này của Thẩm Hoài Cảnh cũng không lớn. Thẩm Hoài Cảnh đã thiết kế tỉ mỉ, có cảnh tường, có hố cát, ghế gỗ mộc cách san(*) và xích đu mộc thu ngàn(*). Rõ ràng là vì Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc mà chuẩn bị.
(*) Mộc cách san và mộc thu ngàn không biết có phải là tên gỗ không nữa. Hi không hiểu...
Ôn Đinh ngồi dựa vào trên ghế gỗ bên trong góc hẻo lánh, trên bàn đặt một ly rượu đỏ, tay trái kẹp lấy một điếu thuốc, tay phải cầm bút chì đang đồ đồ vẽ vẽ trên bản vẽ tranh, thỉnh thoảng hít một hơi thuốc lá, phun ra hai vòng khói.
Dưới ánh đèn yếu ớt, tóc của cô có chút rối, trong mắt sưng đỏ vì thời gian dài không ngủ đủ giấc, hơi thở quanh người lại có một loại xu hướng lười biếng, thư giãn. Xem ra rượu đỏ với thuốc lá có thể giảm bớt sự cảnh giác quá độ ngày thường của cô.
Thẩm Hoài Cảnh bước ra từ trong bóng tối của phòng bếp, cố ý phát ra tiếng bước chân. Ôn Đinh ngước mắt, đối diện đôi mắt đen trầm ổn của Thẩm Hoài Cảnh.
Thẩm Hoài Cảnh mặc bộ đồ rộng rãi ở nhà, cầm một ly nước tới, ngồi xuống ghế đối diện cô, đem ly nước đặt lên bàn, hai chân chéo lại, một tay khoác lên đầu gối, một tay tùy ý để lên bàn.
Có lẽ bởi vì ban đêm, có lẽ bởi vì rượu, có lẽ bởi vì còn đang đắm chìm trong sáng tác, đầu óc Ôn Đinh có chút phản ứng không thể bình thường, ngạc nhiên nhìn Thẩm Hoài Cảnh mấy giây cũng không mở miệng.
Thẩm Hoài Cảnh ngược lại mở miệng trước: "Khâu Vũ."
Ôn Đinh nghe được giọng nói có chút trầm thấp của anh, suy nghĩ có điều quay lại, hít một hơi thuốc, nhíu nhíu mày, cười, hiển nhiên sự việc hôm nay đã truyền đến trong tai anh.
Ngày thường Ôn Đinh xây dựng thành công cho mình một bộ dáng người dân nhỏ líu ríu thấy tiền sáng mắt, bộ dáng không có chút đề phòng nào này ngược lại hiện ra một nét quyến rũ tự nhiên.
"Thẩm tiên sinh muốn tôi làm gia công tư sao?" Ôn Đinh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt dài nhỏ có chút híp.
"Nếu như cô nói sớm cô là Khâu Vũ, sẽ không có phòng làm việc nào từ chối cô, ngược lại cô sẽ có một công việc với mức lương cao hơn." Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt trần thuật một sự thật.
Ôn Đinh đem bản vẽ trên tay đặt lên bàn, hai chân cong lên cả người cuộn tròn trên ghế, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một miếng, mới nói: "Nhưng mà anh không cảm thấy ở chỗ của anh cái gì cũng không cần làm liền có thể cầm tiền, sẽ không thoải mái hơn sao?"
Thẩm Hoài Cảnh nhìn cuộn tròn nhỏ nhỏ ở đó, từ chối cho ý kiến, cũng không trả lời cô.
Ôn Đinh miệng nhỏ nhấp lấy rượu đỏ. Thẩm Hoài Cảnh mắt đen lẳng lặng nhìn chăm chú cô thật lâu, cầm ly nước trắng trên bàn duỗi dài cánh tay đυ.ng một cái ly rượu đỏ của cô, sau đó uống một ngụm.
Ôn Đinh nhìn thoáng qua ly nước trắng trong tay anh, vểnh môi lên: "Thẩm tiên sinh thật không có thành ý nha, tôi uống rượu, anh uống nước."
Thẩm Hoài Cảnh mặt mày chau lên: "Cô mất ngủ rất nghiêm trọng?" Từ khi cô chuyển đến nơi này, miễn là ban đêm anh ra uống nước, hơn nửa đêm đều sẽ nhìn thấy cô nằm co quắp tại trên ghế sô pha nhìn TV im ắng, vô số lần buổi sáng ở trên ghế sô pha phát hiện cô, chỉ cần có người đi lại, thì cô trong nháy mắt bừng tỉnh.
Ôn Đinh nhún nhún vai: "Bệnh cũ, quen rồi."
Thẩm Hoài Cảnh trầm mặc mấy giây: "Tôi biết một bác sĩ thôi miên rất nổi tiếng, có muốn thử một chút không?"
Ôn Đinh cái cằm đặt tại trên đầu gối ngước mắt nhìn anh. Thẩm Hoài Cảnh dừng một chút: "Có lẽ, cô cần chính là bác sĩ tâm lý." Tâm phòng bị quá nặng, bản thân không dám ngủ, không thể ngủ, không yên tâm thả lỏng đối với bác sĩ thôi miên, thôi miên có lẽ cũng không có tác dụng gì.
Ôn Đinh đem mẩu thuốc đã đốt tới đầu ngón tay dập tắt, cười như không cười nhìn anh: "Anh đang quan tâm tôi?"
Biểu hiện trên mặt Thẩm Hoài Cảnh cũng không có gì thay đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn cô không nói lời nào.
Ôn Đinh sâu trong đáy lòng một tia rung động chậm rãi tràn đến, bắt đầu nhẹ nhàng xao động, một chút một chút lại một chút, gõ vào làm cho toàn bộ trái tim cô đều run rẩy.
Ôn Đinh hít một hơi thật sâu, cầm ly rượu đỏ trên bàn uống một hơi cạn sạch, tiếp theo nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: "Thẩm tiên sinh có bạn gái hay không?"
Ôn Đinh kỳ thật cũng không nghĩ Thẩm Hoài Cảnh sẽ trả lời cô, nhưng hiển nhiên cô nghĩ sai. Thẩm Hoài Cảnh mắt sắc như nước: "Không có."
"Vậy có thích phụ nữ?"
Thẩm Hoài Cảnh bỗng nhiên im lặng ba giây: "Không có."
Ôn Đinh con mắt có chút tỏa sáng: "Vậy bây giờ có cần chịu trách nhiệm đối với phụ nữ hay không, ví dụ như Vi Thiến?"
Thẩm Hoài Cảnh lông mày rốt cục hơi hơi nhíu, nhưng vẫn nói: "Không có."
Ôn Đinh nghe được câu trả lời của anh, cười, đặc biệt vui vẻ, con mắt lóe sáng lập loè: "Thẩm tiên sinh, có ngại tình một đêm hay không? Hoặc là tình nhân ngắn hạn?"
Sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh có chút không vui: "Đối tượng là ai?"
Ôn Đinh chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ mình, tự đề cử mình: "Anh cảm thấy tôi có tư cách không? Lần này là miễn phí."
Không khí chung quanh trở nên ngưng trệ, thời gian giống như dừng lại, trước chỉ có nụ cười trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Đinh chiếu sáng rạng rỡ trong màn đêm.
Thẩm Hoài Cảnh đè xuống chút rung động xông tới trong lòng kia, nghiêng người nắm cằm của cô, mắt đen chăm chú nhìn cô: "Cô say?"
Cái cằm Ôn Đinh trong tay anh cọ xát, cười đến thoải mái: "Làm sao có thể, tửu lượng của tôi thế nhưng đã sớm luyện được."
Thẩm Hoài Cảnh hạ tay có chút dùng sức bóp một cái, trong lòng khe khẽ hừ một tiếng. Uống say so với ngày thường còn lớn mật.
Thẩm Hoài Cảnh rủ mắt suy tư một hồi, buông lỏng tay, đứng lên: "Xem xét một chút."
Mắt thấy Thẩm Hoài Cảnh đã mở cánh cửa thủy tinh ra, hướng phòng khách đi tới. Ôn Đinh ngửa đầu hô: "Thẩm tiên sinh, ai cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào, cho nên cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt nha."
"Thẩm tiên sinh, cũng là anh, tôi mới có thể miễn phí, nếu là người khác, tôi mới không để cho mình lỗ vốn đâu."
"Thẩm tiên sinh, tục ngữ nói, thực sắc tính dã (*), tuyệt đối không nên che giấu bản năng mình nha."
(*) Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử. Nghĩa là chuyện ăn uống và ham muốn tìиɧ ɖu͙© là bản năng của con người.
"Thẩm tiên sinh."
Thẩm Hoài Cảnh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt loé sáng mang theo cảnh cáo nhìn về phía Ôn Đinh. Ôn Đinh phản xạ có điều kiện, giơ tay lên miệng làm cái khóa kéo, âm thanh tan biến.
Lúc này Thẩm Hoài Cảnh mới thu tầm mắt lại, thần sắc ung dung lên lầu.
__________
Editor:
Bắt đầu từ chương sau (C20) trên 20 lượt xem hoặc 10 bình chọn thì Hi đăng chương mới nha mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.