Mười mấy phút sau, Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam đã ăn sáng xong, phó đạo diễn Vương cũng đã lựa chọn được địa điểm quay phim, sắp xếp xong nhân viên, chuẩn vị bắt đầu quay. Đông Gia Di ở một bên nhỏ giọng hướng dẫn cho Giản Ngôn Tây, chút nữa sẽ hỏi một số vấn đề, đang nói dở chừng, cô lại vén tóc, vô tình ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu Nam đang ở ngoài phòng khách.
Thanh niên đã thay áo lông và quần dài ở nhà thành âu phục lịch sự, tay trái cầm cặp công văn, tay phải giơ điện thoại lên, bình tĩnh nói. "Đám người kia hẹn tôi khoảng 10 giờ."
"Ừm, cứ sắp xếp đi."
"Tôi đã liên hệ với Uông phó tổng rồi."
"Được rồi" Thanh niên cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đông Gia Di và Giản Ngôn Tây, ánh mắt lóe lên, chân mày hơi nhíu lại, bước tới cạnh bọn họ.
Trong lòng Đông Gia Di sợ hãi, giống như bị người ta soi thấu, hoảng hốt cúi đầu, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh Hàn Triệu Nam truyền tới. "Tôi đi làm, quay xong thì gọi cho tôi, buổi chiều tôi đưa cậu tới phố đồ cổ."
Phố đồ cổ? Đông Gia Di không dám ngẩng đầu, chỉ nghe Giản Ngôn Tây từ chối. "Tôi gọi anh Văn đưa đi là được."
"Tôi hỏi Lương Văn Thanh rồi, buổi chiều anh ấy còn muốn đi Nguyên Dực xem người ta biên tập phim, Triệu Trần xin nghỉ, cậu không biết lái xe thì đi như thế nào?"
"Được rồi." Giản Ngôn Tây không nghĩ tới buổi chiều Lương Văn Thanh còn có việc, ngược lại bây giờ còn có tài xế miễn phí, không cần tốn tiền, sảng khoái nói. "Lúc đó tôi gọi cho anh, nếu như lúc đó muộn rồi, vậy không đi nữa."
"Ừm."
Chờ bước chân người nọ đã đi xa, lúc này Đông Gia Di mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng thanh niên, thở hắt ra một hơi, lúc cô quay đầu lại đã thấy Giản Ngôn Tây nhìn cô với ánh mắt thích thú.
"Rất sợ anh ấy sao?"
Đông Gia Di lúng túng, nở nụ cười. "Không. Cảm thấy anh ấy có chút.... Có chút không dễ tới gần." Cô không nhịn được, hỏi. "Anh ấy lúc ở chung với anh rất tốt sao?"
Hàn Triệu Nam ở chung với cậu rất tốt? Giản Ngôn Tây sững sờ, cậu chưa hề nghĩ tới chuyện này.
Nhưng tỉ mỉ sẽ phát hiện, Hàn Triệu Nam gần đây chăm sóc rất tốt cho cậu. Dù sao thì mình mới không dễ sống chung đây này. Giản Ngôn Tây cười nói. "Rất tốt" Lại hỏi. "Sao cô cảm thấy anh ấy không dễ bắt chuyện?"
"Là cảm giác..." Đông Gia Di không nói được rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy lúc mới bắt đầu mở cửa cho bọn họ, ngoại trừ lúc tiếp xúc với Giản Ngôn Tây, lúc nhìn bọn họ, trong ánh mắt đều hiện lên tia hung tàn, lúc nghe điện thoại khuôn mặt còn lạnh lùng hơn, giống như tổng tài bá đạo vậy.
Nhưng không nên nói ra mấy lời này, Đông Gia Di không phải là đứa ngốc, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, 30" sau, tất cả đã chuẩn bị xong, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Phó đạo diễn Vương mang theo mọi người đi ra cửa, Đông Gia Di hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười trước ống kính, trong giọng nói mang theo vẻ kích động. "Xin chào mọi người. Bây giờ là 8 giờ sáng, chúng tôi đang ở ngoài cửa nhà Giản Ngôn Tây. Đoán xem bây giờ anh ấy đang ngủ nướng hay là làm chuyện gì khác?"
Cô gái mang đầy hơi thở thanh xuân, nói rồi liền tiến lên gõ cửa.
- -
Mấy ngày sau, ở ngoài cao ốc của
truyền hình.
Triệu Trần mở cửa xe, Lương Văn Thanh từ trong bước xuống, sau đó liếc mắt một cái mới nói với người trong xe. "Xuống đi."
Giản Ngôn Tây một thân quần áo thể thao bước xuống, kéo thấp vành mũ, cùng Lương Văn Thanh và Triệu Trần đi vào bên trong cao ốc, Lương Văn Thanh vừa đi vừa nói. "Hạng Lập là người chế tác âm nhạc nổi tiếng, lần này gọi cậu tới đây đoán chừng là muốn thăm dò cậu."
Loại chương trình thi đấu giống như Bạn là ca sĩ này, thí sinh cũng không phải là người mới nữa. Quan trọng nhất là Giản Ngôn Tây từng là ca sĩ, là thành viên của Thịnh Yến, nhưng danh tiếng hay tài nguyên cũng đều do Mục Sinh chiếm giữ, Giản Ngôn Tây cũng không được người khác coi trọng, đối với chuyện cậu tham gia Bạn là ca sĩ, rất nhiều người không phục.
Đặc biệt là Hạng Lập, hắn là người chế tác của Bạn là ca sĩ, đảm nhiệm một nhân vật quan trọng,
ở mùa này, người hắn xem trọng là Tần Vân, tuy Tần Vân thành danh hơi muộn nhưng danh tiếng vô cùng tốt. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, tổ tiết mục đang suy nghĩ xem có nên châm trước cho Giản Ngôn Tây ngồi ở vị trí đầu hay không?
Bạn là ca sĩ mặc dù là chương trình thi đấu nhưng cũng là show giải trí dựa vào sự yêu mến của người xem, mà chỉ cần là show giải trí thì người được yêu thích nhất sẽ xếp ở vị trí đầu tiên, không nghi ngờ chút nào, bàn luận về fan và nhân khí, Tần Vân vẫn không sánh được với Giản Ngôn Tây.
Hạng Lập nghĩ tới đây, chân mày càng thêm nhíu chặt, chăm chú nhìn Tần Vân vẫn đang thu âm trong phòng, cảm thấy bất mãn với Giản Ngôn Tây.
Nếu như Giản Ngôn Tây thật sự muốn tham gia Bạn là ca sĩ, vậy người bị out sẽ là Tần Vân, dù sao Tần Vân không có người chống đỡ, năm nay đã 35 tuổi, khuôn mặt thành thục, có thể hấp dẫn người xem, nhưng lại không hấp dẫn loại khán giả trẻ tuổi bây giờ.
Kỳ thực Hạng Lập cũng không biết mình gọi Giản Ngôn Tây tới đây làm gì, dù sao chuyện cậu ở vị trí đầu tiên đã được sắp xếp, hắn muốn sửa cũng không được, càng không thể cùng đám fan Tần Vân náo loạn, hôm nay gọi Giản Ngôn Tây tới đây có lẽ chỉ vì thấy Tần Vân nghiêm túc ca hát lại nghĩ trước đây Giản Ngôn Tây cũng là ca sĩ nên mới đưa ra quyết định bốc đồng thế này.
Hoặc là để cậu biết khó mà lui.
Cửa phòng bị mở ra, trợ lý nhỏ giọng nói. "Anh Hạng, Giản Ngôn Tây và người đại diện của cậu ta đã tới."
"Gọi bọn họ cùng vào đi." Bóng lưng Hạng Lập bất động, thản nhiên nói.
Một lúc sau, cửa được mở ra lần nữa, Hạng Lập không quay đầu lại, mãi đến khi Lương Văn Thanh lên tiếng, thân thiết nói. "Thầy Hàn" Sau đó cung kính hỏi. "Bên trong là Tần Vân đang thu âm sao?"
Hạng Lập hơi nhếch môi lên, nhìn thanh niên mặc bộ quần áo thể dục màu xám, trên mặt Giản Ngôn Tây lộ ra nụ cười nhạt. "Đúng vậy, trùng hợp là hôm nay tôi qua đây xem cậu ấy hát, nhớ tới chương trình nên muốn gọi Giản Ngôn Tây qua đây. Lúc trước chúng ta chưa từng hợp tác, vậy nên muốn gọi cậu qua đây nghe cậu hát một lần."
Giản Ngôn Tây cười híp mắt. "Ừm"
"Chờ Tần Vân thu âm xong, cậu vào hát thử một lần được không?" Hạng Lập cười giỡn, nói. "Nói không chừng còn có thể cùng nhau hợp tác trong dự án mới."
"Đương nhiên." Giản Ngôn Tây nhíu mày. "Có cơ hội thì được. Tôi là vãn bối, vô cùng vinh hạnh."
Hạng Lập nghe vậy cười lạnh một tiếng, xoay người xem Tần Vân thu âm.
Âm nhạc của Tần Vân thiên về thể loại trầm thấp, album mới là Trầm Sao, trong đó có mười một ca khúc, có sáu ca khúc là do Tần Vân tự mình viết lời.
Trầm Sao là album nhạc cổ, bên trong dùng rất nhiều nhạc cụ cổ phong, khúc dạo đầy làm cho người ta có cảm giác tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cát vàng đầy trời, gió Đông nổi lên.
Tiết mục dùng để tham gia Bạn là ca sĩ, cho thấy Tần Vân có tiến bộ rất nhiều, ca khúc trong album Trầm Sao còn chưa động lòng như vậy.
Hạng Lập gật đầu, tranh thủ nhìn phản ứng của Giản Ngôn Tây, phát hiện đối phương đã đắm chìm trong âm nhạc, đôi mắt thoáng nheo lại, ngón tay ngón trỏ ma sát cái cằm bóng loáng.
Hạng Lập hừ một tiếng, lần thứ hai nhìn vào phòng thu âm.
Mấy phút sau, Tần Vân đã thu âm xong, trong lòng anh cũng không mấy hài lòng với ca khúc này, cũng không biết được sai sót chỗ nào, ngẩng đầu nhìn Hạng Lập và Giản Ngôn Tây ở bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười, đứng dậy đẩy cửa ra, giới thiệu mình với Giản Ngôn Tây. "Xin chào, tôi là Tần Vân. Lần đầu tiên gặp mặt, rất hân hạnh được biết cậu."
"Giản Ngôn Tây." Giản Ngôn Tây bắt tay với Tần Vân một cái, nụ cười trên mặt trở nên sâu hơn, thật lòng nói. "Lúc vừa rồi thấy anh thu âm Trầm Sao vô cùng thuận lợi, chắc chắn sau khi phát hành sẽ hot."
"Không dám." Tần Vân nhún vai."Loại ca khúc như này vô cùng nhiều, cũng không được lưu truyền rộng rãi, tôi cũng chỉ muốn làm chính mình thôi."
Trong miệng anh nói lời khiêm tốn, trong ánh mắt cũng không có vẻ tự đắc, cả người hiện lên vẻ khiêm tốn, là do năm tháng rèn giũa thành con người như vậy.
Giản Ngôn Tây nhìn anh, nhíu mày nói. "Lỡ như anh Tần khai sáng kỷ nguyên mới thì sao?"
Trong lòng Tần Vân không ủng hộ lời nói này của Giản Ngôn Tây, dù sao thì bây giờ biến hóa không ngừng, mấy người còn thích thể loại nhạc này nữa. Nhưng anh cũng chẳng quen Giản Ngôn Tây, cũng chẳng so đo với mấy lời nói này, bởi vậy cười gật đầu, nói. "Vậy thì cảm ơn cậu."
Giản Ngôn Tây khẽ mỉm cười.
Hạng Lập bên cạnh mở miệng nói. "Hôm nay nếu đã có duyên, vậy chi bằng Giản Ngôn Tây đến thử một khúc Trầm Sao này. Cũng vừa vặn để tôi nghe cậu hát một lần."
Giản Ngôn Tây nhướn mi, vẫn không nói thêm gì,
Lương Văn Thanh nói. "Trầm Sao là album mới của anh Tần, sao Giản Ngôn Tây hát được? Thầy Hạng nếu muốn nghe, vậy để chúng tôi..."
"Có gì đâu, chỉ hát một vài câu mà thôi." Hạng Lập nhìn Tân Vân, nói. "Tần Vân cũng sẽ không để ý."
Tần Vân có chút lúng túng, anh chìm nổi trong giới giải trí nhiều năm như vậy, liếc mắt cũng có thể thấy Hạng Lập là vì anh mới làm chuyện như vậy, không đồng ý với hành vi này. Nhưng nếu không nghe lời Hạng Lập, vậy thì khó quá, không thể làm gì khác là nói. "Ngôn Tây hát thì tôi không ngại, nhưng nếu có một bài khác, vậy chúng ta cùng song ca."
Lương Văn Thanh sầm mặt, đây rõ ràng là Hạng Lập nhằm vào Giản Ngôn Tây, ca khúc hợp với nghệ sĩ là chuyện vô cùng quan trọng, Trầm Sao sáng tác dành riêng cho Trầm Vân, nếu như Giản Ngôn Tây hát bài này, làm sao so được với Trầm Vân, như vậy Hạng Lập càng có cớ để chê bai.
Bọn họ và Bạn là ca sĩ đã ký hợp đồng, hôm nay tới đây cũng chỉ cho Hạng Lập chút mặt mũi, nếu như Hạng Lập cứ làm khó dễ như vậy bọn họ cũng không nuốt nổi cơn giận này.
Toàn thân Lương Văn Thanh bao phủ trong cảm giác nặng nề, muốn nói lại nghe Giản Ngôn Tây đã nhẹ nhàng cười rộ lên. "Được rồi, nếu thầy Hạng muốn nghe, anh Tần không ngại, đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì."
Nói rồi nhướn mi, nháy mắt một cái với Lương Văn Thanh.
Muốn hát một bài hát mới không phải dễ như vậy, Giản Ngôn Tây chưa từng nghe qua Trầm Sao, chỉ mới nghe Tần Vân hát một lần, bây giờ cậu và Tần Vân bước vào phòng thu, khóa trái cửa không biết đang làm gì, còn có âm thanh truyền tới.
Hàng Lập nhíu mày, nhìn cửa phòng đóng chặt, hỏi. "Bọn họ đang làm gì bên trong?"
"Không biết" Thái độ của Lương Văn Thanh đối với hắn cũng không còn như trước, dù sao hắn cũng chẳng nể mặt nể mũi, vậy mình còn nhiệt tình làm gì.
Ba phút sau
Tần Vân và Giản Ngôn Tây ra, Hạng Lập đang muốn nghe hát, lại thấy Trầm Vân kích động đến nỗi mặt đỏ rần, hai mắt sáng rực. "Thầy Hạng tôi nghĩ là tôi sẽ thu âm Trầm Sao cùng Ngôn Tây."
Hạng Lập còn chưa kịp phản ứng lại, ngẩn ngơ hỏi. "Cái gì? Lúc này cậu ta thử hát, cậu thì dính líu cái gì."
"Tôi không nói bây giờ, tôi nói là trong album." Tần Vân hưng phấn nói. "Tôi muốn song ca với cậu ấy."
"Cậu điên rồi." Hạng Lập kinh hãi, trầm mặt xuống. "Tần Vân, đừng hồ đồ, đây là ca khúc chính. Cậu có thấy ai song ca ca khúc chủ đề không? Đó là album của cậu"
Đầu óc Tần Vân đã không thể nghĩ thêm gì nữa, Giản Ngôn Tây từ trong phòng đi ra, nhìn Hạng Lập nở một nụ cười.
Không phải xem thường tôi sao? Tôi cho học sinh của ông tát vào mặt ông.
Biểu hiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu quá rõ ràng, Hạng Lập nhìn Tần Vân đang đỏ mặt, Giản Ngôn Tây không để ý đến hắn nữa, nhanh chân bước vào trong phòng thu âm.
Sau khi đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài cũng chẳng còn, cậu đeo tai nghe lên, khung cảnh bốn phía vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến thế...
Bên trong thân thể này có tận hai Giản Ngôn Tây, một Giản Ngôn Tây xem nơi đây giống như nhà mình.
Bài Trầm Sao này vô cùng động lòng người, vừa mạnh mẽ lại uyển chuyển, thể hiện khí thế hùng hậu nơi sa trường. Nhưng đối với Thánh Linh Đế mà nói, còn thiếu rất nhiều.
Chiến trường không phải nơi Tần Vân ở, cũng không giống như trong sử sách ghi lại, trên chiến trường có vinh có bại. Vô số tướng sĩ máu thịt chồng chất lên, đại biểu cho dướng vui đau buồn, đại diện cho thù hận của nước nhà.
Giọng trầm khàn của Giản Ngôn Tây từ trong phòng thu truyền tới, làm Hạng Lập không kiềm lòng được mà tới gần, lời bài hát vang vọng bên tai...
Tướng quân anh dũng khi nào mới trở về?
Không về không về, thù nhà còn trả chưa xong..
Trên xe, Lương Văn Thanh hỏi cậu. "Này..."
"Hả?"
"Chừng nào thì cậu..." Không rõ ràng cảm giác này, Lương Văn Thanh bên cạnh cậu một năm, đây là lần đầu tiên biết cậu đến hát mà cũng thay đổi thành hình dáng như vậy, giống như xuất quỷ nhập thần, làm cho Trần Vân luôn đòi song ca Trầm Sao với cậu, may là Giản Ngôn Tây từ chối.
"Trùng hợp thôi" Chỉ là cậu có cảm giác với bài hát này, đưa ra rất nhiều ý kiến sửa chữa cho Tần Vân, đây là do Tần Vân có tính cách khiêm tốn, làm cậu nảy sinh lòng yêu quý, không phải ý kiến nào của Giản Ngôn Tây cũng cho người khác một cách miễn phí như vậy.
Lương Văn Thanh thở dài. "Tuy rằng từ chối Trầm Sao nhưng đồng ý song ca với Tần Vân một bài cũng được. Dù sao chờ cậu tham gia Bạn là ca sĩ cũng sẽ tiếp xúc với anh ta nhiều..."
"Ừm." Giản Ngôn Tây đáp lời, có chút mệt mỏi. Bảy tám giờ là giờ tan tầm, xe chạy ở trên đường giống như lũ đổ, Giản Ngôn Tây tựa đầu vào xe đang định nghỉ ngơi lại thấy tình cảnh bên trong chiếc mui trần cách đó không xa.
Ánh mắt cậu đen lại, Lương Văn Thanh kinh ngạc nhìn theo tầm mắt cậu, bỗng nhiên thốt lên. "Minh Sở và Hàn Vũ Lương?"
Hai người bọn họ sao lại ở cạnh nhau?