Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 46: Ừ

Tại truyền hình Sùng Minh.

"Uông tổng, chúng ta trực tiếp từ chối lời bàn bạc của bên kia, có được hay không?" Trợ lý thấp thỏm. "Dù sao tiểu Hàn tổng cũng là.."

"Dù sao cũng là gì?" Uông Bân cười lạnh một tiếng. "Tôi không muốn cùng cậu ta lãng phí thời gian, cậu ta muốn tới Sùng Minh cũng được, nhưng đừng gây cản trở cho tôi."

"Thế nhưng bây giờ tiểu Hàn tổng đang nắm trong tay tài nguyên, chúng ta..."

Trong lòng trợ lý nói thầm, Uông tổng là người quá ngoan cố, sắp tới là cuối năm rồi, phải ra kế hoạch mới, bây giờ gấp rút như vậy, một giây cũng không thể chậm trễ, kế hoạch này có từ ngày Trần phó tổng còn nhậm chức, không liên quan tới Hàn Triệu Nam.

Quan trọng nhất là tiểu Hàn tổng là cháu đích tôn của Hàn thị, là cháu trai ruột của chủ tịch Hàn thị, con ruột của tổng tài Hàn thị, ai nhìn cũng phải nể.

Uông Bân không mắc bẫy, lạnh lùng nói. "Dù sao cũng từ chối rồi. Nhìn cái đầu vàng hoe của cậu ta kìa, bộ dáng làm việc đó sao? Nghĩ cũng biết, tôi và cậu ta có bàn thêm nữa cũng lãng phí thời gian, không bằng đi tìm Chu tổng."

"Tìm Chu tổng?" Trợ lý nghi hoặc. "Chúng ta trực tiếp đi tìm Chu tổng bàn bạc kế hoạch năm sau? Uông tổng, chuyện này không được, phải bàn bạc xong với tiểu Hàn tổng rồi mới có thể gặp Chu tổng."

"Tôi còn rõ hơn cô. Nhưng bây giờ phải làm thế nào." Sắc mặt Uông Bân khó coi. "Bây giờ hỏi phó tổng thì được gì. Tìm Chu tổng cũng là bất đắc dĩ thôi."

Thật sự là Hàn Triệu Nam không đáng tin cậy, một công tử bột con ông cháu cha tới công ty, bảo anh lập kế hoạch cho năm sau trăm phần trăm là không thể. Có khả năng Hàn Triệu Nam sẽ dùng kế hoạch do Trần phó tổng để lại, như vậy thì làm được mẹ gì.

Tâm tình Uông Bân không tốt, nhấn thang máy lên tới tầng cao nhất, trợ lý Trương thấy hắn, mỉm cười nói. "Uông phó tổng tìm Chu tổng sao?"

Uông Bân gật đầu một cái, liếc mắt nhìn vào phòng làm việc, thấy một bóng lưng lờ mờ, gật đầu nói. "Ừm. Chu tổng có bận không?"

Trợ lý Trương mặt không biến sắc. "Không bận."

Vừa nói vừa đẩy cửa phòng làm việc ra cho Uông Bân, ông liếc nhìn người đang đưa lưng về cửa phòng làm việc, không khỏi nói. "Chu tổng, tôi muốn cùng ông thảo luận kế hoạch năm sau của công ty."

"Thảo luận với Chu tổng?" Người ngồi trên ghế cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn Uông Bân, người bên trên ghế không phải là Chu Nguyên Lý.

Hàn Triệu Nam mặc đồ Tây, như cười như không nói. "Uông phó tổng, có phải sai rồi không?"

Sắc mặt Uông Bân tối sầm lại, không biết từ khi nào Hàn Triệu Nam đã nhuộm lại tóc, cả một thân Tây trang lộ ra ngũ quan tinh xảo, giống như doanh nhân thành đạt.

"Chu tổng đâu?" Sắc mặt Uông Bân xấu đi, cau mày nói. "Sao cậu ở đây?"

"Uông phó tổng có thể tới thì tôi cũng có thể tới." Hàn Triệu Nam cười, đứng dậy nói. "Nhưng nếu chúng ta không gặp Chu tổng, vậy thì ở đây tán gẫu một chút đi"

"Muốn nói gì?"

"Tôi muốn nghe mấy lời ông muốn nói với Chu tổng." Hàn Triệu Nam nhíu mày. "Lúc tôi đưa cho ông kế hoạch cũ của Trần phó tổng cũng đã sửa một phần kế hoạch, kế hoạch ban đầu bị Uông phó tổng gạt bỏ, mấu chốt là Uông phó tổng không đồng ý lại còn kéo theo tất cả nhân viên, làm cho Trần phó tổng tiến không được, lui không xong. Uông phó tổng, có phải là ông nghĩ anh thắng không?" Hàn Triệu Nam cười lạnh. "Ông có biết vì tư thái của ông như vậy nên mới tạo nên nhiều tổn thất lớn cho Sùng Minh hay không? Ông lại nghĩ anh vô tội, vậy ông thử đoán xem, trong mắt Chu tổng ông có vô tội hay không?"

Sắc mặt Uông Bân tái mét.

Hàn Triệu Nam tiếp tục nói. "Ông không muốn bàn luận với tôi, tôi cũng không muốn nói với ông. Kế hoạch kia của Trần phó tổng cũng có một số vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng gì. Bây giờ thị trường phim truyền hình đang hot, trong tay công ty chúng ta có biết bao nhiêu tác phẩm, trong đó có nhiêu bộ cũng đã hoàn thành, thích hợp để khởi quay. Thêm nữa thị trường phim điện ảnh giá trị ngày càng tăng, bây giờ trong tay chúng ta lại không có kịch bản thích hợp, đạo diễn cũng không có nhiều, trong một năm nay, ít nhất không thể thực thi kế hoạch này."

"Cho nên cậu vẫn kiên trì với kế hoạch của Trần phó tổng trước đây?" Uông Bân lạnh lùng nói. "Thị trường điện ảnh trũng xuống mới là thời cơ tốt cho chúng ta. Đạo diễn nổi tiếng ở Sùng Minh tuy rằng rất ít, nhưng mấy tháng trước tôi đã nói chuyện với đạo diễn Bác Dương Lôi và Cao Khang, tuy rằng bọn họ không muốn ký hợp đồng với chúng ta, nhưng mấy năm nữa sẽ hợp tác, còn kịch bản phim cũng có rồi."

Hàn Triệu Nam nói. "Xem ra Uông phó tổng dù sao cũng biết địa vị của mình, biết cách liên lạc với đạo diễn và biên kịch, sao trước đây không làm vậy?"

"Đó là bởi vì cậu không biết." Đôi môi Uông Bân vì tức giận mà trở nên trắng bệch. "Đừng ở đó nói hùa. Bây giờ một bộ phim điện ảnh cũng đạt được hơn trăm triệu tiền phòng vé. Sao không thể đầu tư?"

"Đúng vậy. Tiền phòng vé hơn 100 triệu, nhưng mấy bộ phim đó đều do Sùng Minh quay sao? Uông phó tổng, có phải ông quên mất hai năm trước chúng ta có bao nhiêu tiền đều tập trung vào thị trường điện ảnh, sau đó thu hồi về nhiều hay ít?"

"Bây giờ phim truyền hình cũng đang cải cách." Uông Bân cả giận. "Mấy người chúng ta quen, trên thị trường đều có địa vị vô cùng quan trọng, chẳng lẽ đây không phải thời cơ tốt sao? Cậu không chịu phối hợp"

"Uông phó tổng, ông phải rõ, bây giờ không phải tôi không phối hợp, cũng không phải không ai phối hợp, mà là do ông không phối hợp." Hàn Triệu Nam lạnh mặt nói. "Nguyên nhân trước đó cũng là do ông không hợp tác, tôi đã sớm bàn qua với Chu tổng, một năm sau Sùng Minh sẽ tập trung ở lĩnh vực phim truyền hình, nhưng điện ảnh cũng sẽ không lơ là, công ty sẽ không keo kiệt về vốn."

Cái gì?

Uông Bân không thể tin được dẫu môi. "Thật sự?"

"Nhưng phim điện ảnh sẽ tập trung vào thể loại hài kịch, mấy loại phim trinh thám và huyền huyễn còn phải tuyển chọn."

(Đoạn này tui edit sơ sơ thôi, vì nó cũng hong phải nội dung chính, mà tui cũng hong hiểu mấy cái kế hoạch này)

Đêm đó, Giản Ngôn Tây cảm thấy mình bị điên rồi.

Khuôn mặt không mấy tin tưởng của cậu nhìn Hàn Triệu Nam mặc tạp dề vào. "Làm thật à?"

Khuôn mặt Hàn Triệu Nam không biến sắc. "Nguyên liệu cũng mua rồi, còn có thể giả sao? Làm phiền Triệu Trần nhiều rồi, mà cậu thì không muốn xuống bếp."

Giản Ngôn Tây nhíu mày, nói: "Anh ta nấu ăn ngon, ở lại đây cũng được mà. Tôi nói trước, nếu chút nữa đồ ăn anh làm khó nuốt trôi, tôi sẽ không ăn, sẽ gọi anh Triệu tới đây nấu."

"Cậu không thể tin tưởng tôi một tí sao?" Hàn Triệu Nam giận dỗi, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây. "Đi ra ngoài đi, đừng ở đây làm tôi rối."

Giản Ngôn Tây nhún vai, vẫn không đi, tò mò dựa vào cửa bếp nhìn động tác của Hàn Triệu Nam.

Hàn Triệu Nam từ lâu đã muốn học nấu ăn, mấy hôm Triệu Trần tới đây nấu, anh cũng đã học hỏi được không ít, một tháng nay tiến bộ không ít, lúc Giản Ngôn Tây không có nhà, anh cũng lén lút tự làm mấy lần, hôm nay là lần đầu tiên khai dao trước mặt cậu, cũng không có ý định làm món gì phức tạp. Bởi vì Giản Ngôn Tây thích ăn hải sản, thế nên hôm nay anh sẽ làm hải sản vậy.

Hàn Triệu Nam đang xử lý con sò cứng đầu, Giản Ngôn Tây đột nhiên hỏi. "Chuyện bên Sùng Minh đã xong chưa?"

"Tạm thời không có chuyện gì." Hàn Triệu Nam cúi đầu, nói. "Lão già Uông làm mười mấy năm trong ngành này rồi còn không thông minh ra."

"Cho nên?"

"Không sao cả." Hàn Triệu Nam nói. "Lúc trước Trần Vân Chí lập kế hoạch này là muốn từ bỏ thị trường điện ảnh, tuy nói tài nguyên điện ảnh của Sùng Minh không thiếu nhưng để làm nên một bộ điện ảnh hot thì không đủ, thời gian thay đổi cũng phải ba bốn năm. Chuyện đó tôi và Chu Nguyên Lý đã thương lượng qua, cứ chuẩn bị mấy năm đã, nếu cải thiện được thì mới quay."

Giản Ngôn Tây gật đầu, không hỏi nữa.

Khoảng thời gian từ lúc Hàn Triệu Nam biết chuyện Ân Tố và Hàn Kiều, Hàn Nghị, chuyện Ân thị sáp nhập vào Hàn thị cũng đã mấy tháng, người thanh niên ban đầu còn mờ mịt không rõ, đến bây giờ đã thành thục, điêu luyện. Lúc mới bắt đầu là bất cần, đến bây giờ mới nỗ lực. Chỉ vỏn vẹn hai, ba tháng mà thôi, Hàn Triệu Nam đã thay đổi rất nhiều.

Quan trọng nhất là anh tự nguyện học hỏi, cũng rất có thiên phú, còn Chu Nguyên Lý cũng rất vui vẻ dạy anh.

Hàn Triệu Nam chưa từng học gì, mà Chu Nguyên Lý... Hai mắt Giản Ngôn Tây sáng lên, thầm nghĩ người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, ông ta đồng ý giúp Hàn Triệu Nam, thậm chí vì Hàn Triệu Nam mà che giấu cả Hàn lão gia, tuyệt đối không thể nào là do yêu quý anh mà thành.

Nguyên nhân sâu xa là gì?

Năm đó Chu Nguyên Lý bên cạnh Hàn lão gia một thời gian dài, vậy ông ta có chứng kiến sự sụp đổ của Ân thị, không? Đóng nhân vật gì trong đó? Có quan hệ gì với Ân Tố?

"Giúp tôi lấy một nhánh tỏi lại đây"

Hàn Triệu Nam ở bên kia một tay cầm dao, một tay đảo chảo dầu nóng, nhìn cậu cười hì hì nói. "Giúp đi mà."

"..."

Bán manh?

Bán manh thất bại. Đối tượng bán manh còn cảm thấy buồn nôn.

Giản Ngôn Tây nhìn Hàn Triệu Nam, cầm tỏi đi đến cạnh anh.

Một tiếng sau, trong phòng bếp truyền ra mùi thơm phức, tay lật sách của Giản Ngôn Tây không nhúc nhích, rất thích mùi vị hải sản tươi tỏa ra, mùi vị sò từ nhà bếp bay ra, Giản Ngôn Tây hít sau một hơi, âm thầm nói. "Chẳng lẽ là biết nấu thật sao?"

Sự thực chứng minh, ở phương diện nào Hàn Triệu Nam cũng có thiên phú, sống hai mươi năm, thời điểm tự mình xuống bếp được đếm trên đầu ngón tay, anh nghiêm túc nhìn Triệu Trần nấu ăn trong vòng nửa tháng, luyện tập mấy lần, dĩ nhiên là thành công thật.

Giản Ngôn Tây dùng đũa gắp một lát măng tay, nói. "Nếu sau này bị Hàn Nghị hay Hàn Kiều lấy mất 6% cổ phần rồi, vậy thì mở một cái quán ăn đi, mỗi ngày tôi đều đến ủng hộ anh."

"..."

Khen một câu được không?

Sắc mặt Hàn Triệu Nam tối sầm lại, nếu không phải anh không muốn bạo lực, anh thực sự muốn đè Giản Ngôn Tây lên sofa, làm cậu cho đến khi nhận sai mới thôi.