Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 65: Thái hậu gọi đến

Editor: Chôm chôm

Nha đầu Thuý Trúc này lá gan tuy

nhỏ, cũng may cà lăm nhưng lanh lợi, cộng thêm lời

nói

của nàng làm người nghe có cảm giác chút ngốc, nghe

thì

như có chút khoa trương, nhưng sắc mặt Vệ Cảnh lại càng ngày càng

không

ổn, bởi vì

hắn

biết Thuý Trúc

không

nói

dối.

Chỉ là lúc ấy, Viên Diệu Diệu và Quản công công giao tranh quá quyết liệt, mới làm cho nha đầu nhát gan này có chút

không

chịu nổi, nên mớ dùng từ khoa trương như vậy.

“Vị Quản công công này đúng là tinh thông mánh khoé, Người mới chỉ vừa từ Long Càn cung trở về, nghỉ ngơi được

một

lát,

hắn

đã

tới tìm tin tức.

không

biết chủ tự chủ tử phía sau

hắn

là ai, mà có thể dạy đượcmột

con chó tốt như vậy, cái mũi

thật

nhanh nhạy.”

Vệ Cảnh hừ lạnh

một

tiếng, lời

nói

ra

thật

không

hề dễ nghe.

hắn

đương nhiên

sẽ

không

vui, ở trong hậu cung của

hắn, lại có thể xuất

hiện

chuyện này.

Nơi

hắn

không

chú ý, lại có người có thể

một

tay che trời, đủ để thấy người đó lợi hại đến thế nào.

Nếu

không

phải Viên Diệu Diệu hướng về phía

hắn, có chút manh mối là chạy tới

nói

cho

hắn,

hắn

không

biết

sẽ

bị giấu diếm đến trình độ nào.

Thậm chí nếu Viên Diệu Diệu lúc đó lựa chọn im lặng trợ giúp đối phương đối phó

hắn, như vậy Vệ Cảnh càng

không

thể chống đỡ được, chỉ sợ

hiện

tại

hắn

đã

biến thành người



đơn mất cả chì lẫn chài.

Nghĩ đến đây,

hắn

đột nhiên muốn cười.

một

chân long thiên tử đứng

trên

thiên hạ, lại nghĩ mình biến thành “người



đơn mất cả chì lẫn chài”, chuyện này căn bản trước kia

hắnkhông

bao giờ nghĩ tới, nhưng nay ý nghĩ này lại toát ra trong đầu

hắn.

Có đôi khi Vệ Cảnh cảm thấy mình

không

phải là Ngôi cửu ngũ ngồitrên

ghế rồng, mà là

một

nam nhân bình thường.

Bởi vì tiểu nữ nhân gọi là Viên Miêu Miêu ở trước mắt này, kéo

hắn

từ ghế rồng cao cao tại thượng xuống thấp, đến bên người nàng, hơn nữa, hai tay hai chân đều cuốn chặt, làm

hắn

có rất nhiều chuyện bất ngờ.

“Vị chủ tử phía sau Quản công công này, nhìn qua tính tình có vẻ

khôngtốt lắm, hơn nữa hẳn là người ở địa vị cao. Sai khiến người,

một

khi có điều gì

không

hợp ý, lập tức phát giận, cho nên người bên cạnh có cảm giác đều rất sợ

hắn. Người kiên trì

một

chút

không

chừng có thể dụ

hắnra.”

Sau khi Vệ Cảnh im lặng

một

lát,

đã

bình tĩnh hơn rất nhiều,

nhẹ

giọngnói

những lời này,

không

có phản ứng đặc biệt gì, giống như

không

hề để người đó vào mắt.

Viên Diệu Diệu

nhẹ

nhướng đầu mày, trái phải nhìn Vệ Cảnh

một

chút.

“Hoàng thượng trong lòng

đã

đoán được ra là ai?”

Nếu

không

phải

đã

có đối tượng hoài nghi, Vệ Cảnh

sẽ

không

bình tĩnh tự nhiên đến vậy.

Với hiểu biết của Viên Diệu Diệu đôi với

hắn, hậu cung

đã

loạn, Hoàng thượng

không

thể bình tĩnh đến như thế, trong lòng

đã

có đối tượng hoài nghi, hơn nữa chắc chắn là nam nhân, cho nên

hắn

mới bày ra biểu tỉnh có thể kê cao gối mà nhủ như vậy.

Đối với nhiệt độ cơ thể nàng, Vệ Cảnh

nhẹ

nhướng mày.

“Chuyện gì cũng

không

giấu được ái tần, trong lòng ngươi cũng

đãchọn ra

một

người?”

trên

mặt

hắn

mang theo vài phần kinh ngạc, Viên Diệu Diệu ho

nhẹmột

tiếng, che giấu xấu hổ trong lòng.

Nàng đúng

thật

đã

chọn ra người đáng nghi, chẳng qua là

không

dám khẳng định,

hiện

giờ thấy Hoàng thượng cũng

đang

có người hoài nghi, liền có chút mừng thầm, trong khoảng thời gian ngắn suýt nữa bại lộ.

Nàng sở dĩ có thể đoán người kia là ai, bởi vì trong cơ thể nàng là linh hồn của Hoàng quý phi

đã

lăn lê bò lết năm sáu năm ở hậu cung, chứkhông

phải ngốc bạch ngọt này.

Viên Diệu Diệu

hiện

tại tuy rằng

đã

tiến cung hai ba năm, nhưng lúc trước

không

có tiếng tăm gì, đợi ở góc xó xỉnh, sao có thể đoán được người quyền cao chức trọng nào, có thể ở dưới mi mắt Hoàng thượng mà thâu tóm hậu cung.

“Hoàng Thượng đoán xem?”

Vệ Cảnh nghe nàng

nói

câu này, liền giơ tay bắt nàng lại, trực tiếp đánh vào mông nàng.

Động tác của

hắn

vô cùng mềm

nhẹ, thậm chí sau khi đánh xong, giống nhưa chưa

đã

nghiền, lại véo hai cái, giống như

đang

thử cảm giác. Đương nhiên bọn ngừoi Lý Đức đều nhìn thấy



ràng, đối với hành động lưu manh này của Hoàng thượng, bọn họ chỉ muốn nhổ nước miếng về Hoàng thượng, tên Vệ Cẩu tử

không

biết xấu hổ nàythật

sự

đáng giận.

Nhưng

trên

mặt cả đám đều

không

dám

hiện

ra, đồng loạt cúi đầu, coi như mắt mình đều mù, cho nên

không

thể nhìn thấy điều gì.

“Trẫm qua mấy ngày nữa

sẽ

tìm thử, trước

không

nói

cho ngươi là ai, miễn cho tiểu miêu miêu ngươi biểu

hiện

không

tốt, bị tên cáo già nhìn ra.”

Vệ Cảnh ôm nàng

nhẹ

giọng dặn dò, lúc gọi nàng là “tiểu miêu miêu”,hắn

còn giơ tay nhéo hai lỗ tai nàng, giống như nữ tử mềm ấm trong ngực thực

sự

biến thành mèo

nhỏ.

Viên Diệu Diệu cứ vậy bị

hắn

ôm, còn trộm vươn tay vỗ lên mông Hoàng thượng.

Ở trong lòng đáp lại

hắn: Cẩu tử, ngươi mới là người phải biểu

hiện

cho tốt, miễn cho cáo già tát

một

cái ngã.

***

Hoàng thượng độc sủng Miêu Tần, nhìn qua chuyện này giống như

đãlắng xuống,

không

ai nhắc lại.

Rất nhiều thần tử nhắc ở trong lòng,

không

cam lòng, nhưng cũng vẫn là bộ dạng ngại việc, nhưng

sự

tình gần đây

đã

có chuyển biến.

Có vài vị trọng thần lén liên hệ,

nói

muốn

đi

mời Thái Hậu rời núi,không

thể nhìn nhìn Viên Diệu Diệu

một

mình diễu võ Dương oai đắc thế, còn nương nương nhà mình bị hoàng thượng lãng quên.

Chuyện bọn họ muốn mời Thái Hậu núi, vốn chỉ là tin tức

nhỏ

kín, nhưng sau vài ngày, những nhà có nương nương trong cung đều mời Thái Hậu, mọi người mới biết được đây

không

chuyện đùa mà là

sựthật.

“Chủ tử, Thọ Khang cung cho người tới truyền lời.” Lúc Thuý Trúc tiến vào, tiếng bước chân cũng có vẻ cẩn thận, giống như sợ doạ đến Viên Diệu Diệu.

Nghe được lời này, Viên Diệu Diệu

nhẹ

nheo đôi mắt,

trên

mặt có vài phần kinh ngạc.

“Mời nàng tiến vào.”

Người đến mang trang phục đại cung nữ Thọ khang cung, cụp mắt đứng

một

bên, có vẻ đặc biệt dịu ngoan dễ

nói

chuyện.

Ánh mắt Viên Diệu Diệu đảo

trên

người nàng, mang theo vài phần ý cười.

thật

khéo, vị





này và nàng là người quen, năm đó khi nàng còn là Hoàng quý phi, từng có duyên gặp mặt mấy lần.

“Nô ty Thiến Nhi gặp qua Miêu Tần nương nương, Thái hậu sai nô tỳ đến mời ngài

đi

Thọ Khang cung

một

chuyến.”

Thiến Nhi cung kính khom lưng hành lễ, tư thế tiêu chuẩn, nhìn

khôngra bất cứ sai sót nào.

Mày Viên Diệu Diệu giơ cao,

trên

mặt lộ ra vài phần khó hiểu.

Thái Hậu

đã

đóng cửa từ chối tiếp khách nhiều năm, sao bỗng nhiên lại rời núi, còn muốn gặp nàng.

Nàng

không

nghĩ nhiều, sai người trang điểm lại cho mình, thu thập thoả đáng liền nhanh chân mang người

đi

đến Thọ Khang cung.

Đến trước cửa Thọ khang cung,

đã

nghe được

một

trận tiếng

nói

Oanh Yến, hiển nhiên

đã



không

ít ngừoi đứng trong đó.

trên

mặt Viên Diệu Diệu lộ ra nụ cười khổ, chỉ sợ Thái Hậu là vì hỏi tội mà tới.

Nhưng nàng cũng

không

có gì quá sợ, người nên sợ hẳn là những người

đang

đứng cười ở bên cạnh Thái Hậu. Chứ

không

phải nàng, người được Hoàng thượng vô cùng sủng ái.

Nàng là chính ngũ phẩm tần, tuy rằng

không

cao, nhưng thịnh sủng lạitrên

thiên hạ.

Trừ phi những người bên trong

thật

sự

không

quan tâm đến điều gì mà trực tiếp gϊếŧ chết nàng, nếu

không

về sau nàng có rất nhiều cơ hội để thổi gió bên gối.

Sau khi Viên Diệu Diệu

đi

vào, lập tức khom mình hành lễ.

Nghe được giọng cung nữ thông báo, tiếng cười bên trong lập tức dừng lại, sau khi thấy thân ảnh Viên Diệu Diệu, tầm mắt bọn họ đều dừngtrên

người nàng.

Phi tần ở đây đều từng gặp Viên Diệu Diệu, do lúc nàng mới được sủng ái

không

lâu, liên tục tổ chức yến hội ở Như Ngọc cung, người nơi này hầu như đều

đã

từng đến.

Nhưng sau khi Viên Diệu Diệu bị thất sủng

một

thời gian, những người đó liền

không

tiếp tục qua lại. Đến khi nàng tiếp tục phục sủng, có người muốn cùng nàng giao tiếp lại, vị Miêu Tần này lại mất

đi

hứng thú làm yến hội,

không

đề cập lại nữa.

Nàng chỉ mời những phi tần quan hệ tốt với mình đến, những người còn lại

không

có cơ hội tiếp cận nàng.

Đương nhiên với những phi tần phân vị cao hơn, căn bản là khinh thường lấy lòng nàng, cho nên phần lớn người ở đây đều lâu rồi

khôngnhìn thấy Viên Diệu Diệu.

Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy, đều là những lúc nàng ngồi

trên

kiệu rồng của Hoàng thượng, vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi, còn giống như hôm nay, có thể quan sát chính diện,

thật

đúng là khó có được.

Viên Diệu Diệu mặc

một

thân cung trang hồng đào, thêu hoa, có lẽ là do thường làm bạn với thánh giá, nên mặt mày có cảm giác hàm xuân.

Vốn nàng lớn lên trông

đã

xinh tươi, cứ vậy đứng ở trong điện,

đã

có cảm giác làm cho những phi tần đứng trong này so

không

bằng.

Vài vị phi tần có phân vị cao đồng loạt ho khan hai tiếng, mắt trợn trắng, lộ vẻ khinh thường.

Nhưng ánh mắt

thì

vẫn dừng

trên

người nàng,

không

thể

không

nói, Viên Diệu Diệu

hiện

tại xinh đẹp

không

thể nghi ngờ, xinh đẹp đến mức làm người kinh diễm

không

thôi.

Cho dù các nàng là tình địch, kẻ thù, lúc này cũng phải thừa nhận, nếu để Viên Diệu Diệu và các nàng ở cùng

một

không

gian, ánh mắt đầu tiên của Hoàng thượng cũng chỉ nhìn thấy Viên Diệu Diệu.

Rất nhiều phi tần trong nội tâm bắt đầu đem toàn lực chú ý lên người Viên Diệu Diệu, cẩn thận quan sát, muốn tìm sài sót

trên

người nàng, ví dụ như quần áo

không

hợp quy củ, hay

trên

đầu cài cây trâm nàokhông

được phép mang.

Kết quả là lục soát

một

vòng, cũng

không

phát

hiện

ra điều gì, toàn thân nàng đều vô cùng hợp quy củ.

Trận mạch nước ngầm mãnh liệt lưu chuyển trong điện, ngoài Viên Diệu Diệu ra, biểu

hiện

của mỗi người đền có chút vấn đề.

Viên Diệu Diệu coi bản thân như bị mù,

không

nhìn thấy ánh mắt đánh giá của những người xung quanh, vẫn luôn ngẩng đầu duy trì trạng thái.

Thiến Nhi

đã

lén

đi

tới bên cạnh Thái Hậu, tiến tới bên tai Thái Hậu

nóimấy chữ.

“Miêu tần

không

giống bình thường.”

Sáu chữ ngắn ngủi như vậy,

đã

kết luận cấp bậc của Viên Diệu Diệu trong mắt Thái Hậu.

Tuổi Thiến Nhi

không

lớn, so với Tiên Hoàng Hậu vừa chết lớn hơn ba tuổi, nhưng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý

thì

lại là tay già đời.

Nàng sớm

đã

nhìn qua Viên Diệu Diệu, toàn thân

không

có chỗ nàokhông

ổn, hành lễ càng

không

làm sai

một

chút.

Những chuyện mấy phi tần này

đang

làm,

thì

trên

đường tới đây nàngđã

sớm làm qua

một

lần. Tuy

nói

người đẹp vì lụa, nhưng sở dĩ Miêu Tần có thể toả sáng như vậy,

không

chỉ dựa vào trang phục, mà chỉ dựa vào dung mạo và khí chất.

Thực hiển nhiên, Hoàng Thượng độc sủng nàng

không

phải

không

có lý do gì.