Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 54: Nuôi nấng hoàng tử

Editor: Chôm Chôm

Lúc Viên Diệu Diệu trở lại dây lần nữa, biểu tình

trên

mặt càng thêm bình tĩnh

không

gợn sóng, nàng

thật

không

hiểu Hoàng thượng lại lần nữa gọi nàng đến đây là có việc gì.

Tóm lại là

không

muốn đem Tam hoàng tử để nàng nuôi nấng,

nói

không

chừng vừa nãy

không

có thời gian,

hiện

giờ muốn hỏi nàng xem Tam hoàng tử mỗi ngày uống sữa mấy lần là tốt nhất.

Đương nhiên bất kể Hoàng thượng có tìm nàng bao nhiêu lần, chỉ cần là việc liên quan đến Tam hoàng tử, nàng đều thấy vui vẻ.

“Trẫm chuẩn bị đưa Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng.”

Viên Diệu Diệu tự mình xây dựng tâm lý cả quãng đường, để bản thân

không

ôm kỳ vọng quá lớn, kết quả vừa đến nội điện Long Càn Cung, còn chưa kịp ngẩng đầu liếc nhìn

hắn

một

cái,

đã

nghe được ngôi cửu ngũ

nói

những lời này, làm nàng khϊếp sợ

không

khác gì có ám khí bắn tới.

Nàng chớp mắt, hoàn toàn đứng dại ra, thần sắc

trên

mặt là bộ dạng khó có thể tin.

Nàng

thật

sự

không

biết nên biểu đạt

sự

kinh ngạc của mình như thế nào.

“Hoàng thượng?”

Nàng

nhẹ

giọng hỏi

một

câu, trong giọng

nói

mang theo vài phần ý vị cẩn thận, sợ Hoàng thượng là

đang

trêu đùa nàng hay gì đó.

“Trẫm chuẩn bị đưa Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng, nàng

không

vui?”

Vệ Cảnh ngẩng đầu, nhíu

nhẹ

mày, lại

nói

lần nữa.

Viên Diệu Diệu lập tức trả lời:” Đương nhiên là nguyện ý, tần thϊếp

thật

sự

yêu

thích Tam hoàng tử.”

Vệ Cảnh vẫy tay, ngăn nàng

đang

muốn tiếp tục

nói.

“Trẫm biết, Tam hoàng tử và nàng

thật

sự

có duyên.”

hắn

nói

xong câu đó liền

không

nói

gì nữa, Viên Diệu Diệu bị

hắn

làm cho

không

hiểu ra làm sao.

Nàng hít

nhẹ

một

hơi, ướm hỏi: “Nhưng theo quy định trong cung, phi tần có phân vị quá thấp

thìkhông

được phép nhận nuôi Hoàng tử và công chúa. Tần thϊếp

không

phải là muốn tang phân vị, chỉ là cảm thấy như vậy hơi khó.”

Có thể nhận nuôi Tam hoàng tử là điều mà nàng cầu còn

không

được, chỉ là đối với việc Hoàng thượng

nói

tới, lại

không

hề dễ dàng.

Rốt cuộc, nếu

hắn

hạ ý chỉ này, chỉ sợ sau đó

sẽ

có nhiều phiền toái, mấy nữ nhân ở hậu cung

thì

cùng lắm

không

gặp mặt, cũng

không

phiền đến

hắn. Nhưng các triều thần

trên

triều đình lại

không

dễ như vậy, mỗi ngày đều gặp mặt. Bất kể là vì lợi ích gia tộc, hay là vì địa vị của nương nương nhà mình ở hậu cung, bọn họ đều

sẽ

không

để cho

một

phi tần chính ngũ phẩm,

không

hề có thế lực sau lưng như Viên Diệu Diệu được quyền nuôi nấng Tam hoàng tử.

Vệ Cảnh gõ

nhẹ

vào bàn,

trên

mặt mang theo tia cười lạnh.

“không

cần lo lắng, chuyện này hết thảy đều do trẫm định đoạt. Tam hoàng tử là con của trẫm, chẳng lẽ trẫm muốn tìm mẹ nuôi cho

hắn, còn phải xem sắc mặt của người khác,

thật

là buồn cười.”

Ngữ khí của

hắn

không

tốt lắm, hẳn là do nhớ tới mấy việc

trên

triều, cho nên lòng

không

vui.

Viên Diệu Diệu nhướng mày, lập tức lộ ra ý cười: “Vậy thần thϊếp tạ ơn Hoàng thượng.”

hắn

vẫy tay: “Tuy

nói

chuyện này là do trẫm định đoạt, nhưng trẫm cũng muốn mượn chuyện này để thử

một

chút.”

“Thử?”

Viên Diệu Diệu có chút kinh ngạc, Tam hoàng tử

không

phải là thái tử, người có phân vị thấp như nàng nhận nuôi Tam hoàng tử, quả

thật

có chút

không

thể

nói

nổi, nhưng

hắn

muốn thử ai, nàng cũng

khôngquá



ràng.

Phỏng chừng

sẽ

là ngườ

trên

triều đình, nhưng dù Vệ Cảnh có giảng giải cho nàng,

thì

cũng

không

có nhiều tác dụng lắm, rốt cuộc

thì

hậu cung

không

được tham dự triều chính, hơn nữa nàng

không

nơi nương tựa, căn bản là

không

có cách nào tìm hiểu xu hướng

trên

triều đình.

“Thử

một

chút xem kẻ đứng đằng sau tột cùng là ai.”

Vệ Cảnh sờ ngón tay cái đeo ngọc ban chỉ, chậm rì rì trả lời.

Đầu tiên Viên Diệu Diệu sửng sốt

một

chút, nghĩ đến bản thân

không

có thế lực đằng sau, nhưng cẩn thận nghĩ lại,

thì

đã

hiểu



ý tứ của Hoàng thượng.

Kẻ đứng đằng sau theo lời Vệ Cảnh

nói, chỉ sợ là thế lực đằng sau Quản công công, nếu

không

phải có Hoàng thượng nhắc nhở, nàng quả thực

đã

có chút quên.

Rốt cuộc, Quản công công

không

xuất

hiện

quá nhiều, trừ bỏ vài lần muốn nàng tìm hiểu tin tức ở bên ngoài,

thì

không

hề có tin tức gì.

“Tần thϊếp hiểu

rõ.”

Vệ Cảnh dặn dò nàng

một

phen, hai người đem các khả năng có thể xảy ra sau khi triệu kiến Quản công công ra thảo luận

một

chút, có thể

nói



đã

định ra mục tiêu.

Sau khi

nói

chuyện xong, Viên Diệu Diệu

không

khỏi thở phào

nhẹ

nhõm.

không

thể

không

thừa nhận, khi đề cập đến các việc liên quan đến triều chính, Vệ Cảnh giỗng như đổi thành

một

người khác,

thật

sự

có vài phần tư thế của chân long thiên tử, khí thế uy nghiêm khó có thể chống đỡ.

Lúc này, ở trước mặt nàng

không

phải là

một

nam nhân, mà là quân vương.

Nhìn bộ dạng nàng thở dài

nhẹ

nhõm, Vệ Cảnh

không

khỏi khẽ cười.

“Lại đây.”

hắn

hướng về phía nàng vẫy tay.

Viên Diệu Diệu sửng sốt, thấy

trên

mặt

hắn

mang theo tươi cười, khóe miệng là độ cong mềm mại, lập tức cảm thấy những tối tăm trong lòng được tiêu tán, ngược lại còn trở lên vui vẻ.

Nàng

đi

đến trước mặt

hắn,

không

đợi nàng mở miệng dò hỏi, tay của

hắn

đã

vươn tới, ngay sau đó, cả người bị lôi kéo, xoay vòng tròn rồi ngã vào trong ngực

hắn.

“Mệt mỏi

không? Là do trẫm

nói

quá nhiều điều, ngươi nghe

không

hiểu? Biểu tình mặt ủ mày ê làm trẫm

không

đành lòng nhìn, giống như phải chịu nỗi khổ sở to lớn vậy.”

hắn

vừa

nói

vừa cúi đầu vào sát cổ nàng, tiếng

nói

trầm thấp vang ở bên tai, hơi thở ấm áp phả lên cổ, làm cho nàng ngứa ngáy

một

trận,

không

khỏi rụt người lại.

“Đâu có khổ sở gì ạ, tần thϊếp là

đang

vui vẻ, Hoàng thượng cho phép tần thϊếp nuôi nấng Tam hoàng tử, tần thϊếp nghĩ đến liền cảm thấy vui sướиɠ vô cùng. Nào có mặt ủ mày ê, nhất định là do Hoàng thượng nhìn nhầm rồi.” Viên Diệu Diệu cười khẽ

một

tiếng. Hai người dính lấy nhau, ngươi

một

câu, ta

một

câu thủ thỉ.

Lý Đức đứng bên cạnh

đã

rất có mắt nhìn mà lui về sau vài bước, cho hai người họ có

không

gian đủ để triền miên.

Tuy

nói

tính tình của hai người họ

đã

làm Lý Đức vô cùng mệt mỏi, nhưng

trên

mặt

không

dám biểu lộ, thậm chí còn phải biểu

hiện

ra

sự

vui mừng.

hắn

bò được đến vị trí này, cũng

không

dễ dàng gì, cảm giác luôn

không

thể ngừng nghỉ, luôn phải dỗ tốt Hoàng thượng, nếu

không

ngôi cửu ngũ lại tưởng rằng

hắn

không

vui khi thấy Hoàng thượng ở cùng mt.

Lúc Viên Diệu Diệu rời khỏi Long Càn Cung

đã

là ngày hôm sau. Nàng mở to mắt, Hoàng thượng sớm

đãlên triều, lúc này

trên

triều xảy ra tranh luận lớn như nào, nàng cũng

không

thể đoán được. Tóm lại, nàng chỉ cần đợi Hoàng thượng cho nàng

một

kết quả tốt là được, còn những điều khác

không

phải là việc nàng có thể xử lý được.

“Chủ tử, ngài muốn dùng bữa

không

ạ?” Thúy Trúc thấy nàng

đi

tới, lập tức

đi

qua,

trên

mặt mang theo vài phần ngượng ngùng tươi cười.

đã

đi

theo nàng lâu như vậy, nhưng mỗi lần Thúy Trúc thấy nàng sau khi nàng thị tẩm, đều là bộ dạng ngượng ngùng như vậy.

“Hoàng thượng

nói

nếu ngài đói bụng, vậy ở lại Long Càn Cung ăn cơm xong rồi hãy

đi,

không

cần vội vàng.” Thúy Trúc thấy giọng

nói

một

câu.

trên

mặt Viên Diệu Diệu mang theo ý cười, gật đầu xem như đồng ý, rất nhanh thức ăn

đã

được mang lên.

Lúc nàng rời khỏi Long Càn Cung, Hoàng thượng vẫn chưa trở về, thấy thời gian lên triều hôm nay tương đối dài, đánh giá xem bị

sự

việc gì dây dưa.

Khi nàng trở lại Như Ngọc Cung,

một

lát sau mới thấy Thúy Trúc lại bẩm báo,

nói

Hoàng thượng và các triều thần tranh cãi

thật

lâu, chính vì

sự

việc nhận nuôi Tam hoàng tử.

“Tuy

đã

sớm biết

sự

việc

không

đơn giản như vậy, nhưng khi nghe thấy mấy lời này, trong lòng chỉ mong có thể sớm chút quyết định ra. Chờ khi mọi việc xong xuôi, ta cũng có thể yên tâm.”

Nàng thưởng thức chén trà trong tay,

trên

mặt

hiện

ra biểu tình vài phần

không

để ý.

“đi

mời Quản công công đến đây.”

Thúy Trúc phái cung nữa

đi

mới người, Viên Diệu Diệu cúi người, nghĩ lại

sự

việc tốt đẹp lúc cùng Hoàng thượng

nói

chuyện, thần sắc

trên

mặt có vài phần suy nghĩ sâu sa.

“mt nương nương,

không

biết ngài tìm nô tài là có việc gì?”

Lúc Quản công công tới nơi, toàn bộ khuôn mặt là

sự

vui vẻ, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Lúc trước Viên Diệu Diệu truyền lời cho

hắn,

nói

Hoàng thượng muốn động biên cương, bọn họ lập tức an bài bên phía biên cương, quả nhiên mấy ngày sau Hoàng thượng bắt đầu điều tra tướng lĩnh biên cương,

không

ít người bị bắt được nhược điểm, cách chức xem xét.

Chỉ có phe cánh bọn họ và vài vị tướng lĩnh có quan hệ tốt tránh thoát

một

kiếp.

Những tướng lĩnh tâm tư lung lay,

đã

bắt đầu cùng bọn họ qua lại.

“Quản công công, mấy ngày gần đây Hoàng thượng muốn tìm người nuôi nấng Tam hoàng tử, chuyện này ngươi có biết

không?” Viên Diệu Diệu và thẳng chủ đề.

Đôi mắt Quản công công nhíu lại, hiển nhiên là

hắn

có nghe

nói, rốt cuộc chuyện này

đã

nháo ra chuyện lớn đến vậy, sao có thể

không

nghe qua.

“Nô tài tất nhiên là

đã

nghe

nói

qua.”

hắn

cung kính khom người, thấy Viên Diệu Diệu vẫn giữ tư thế trầm mặc

không

nói

lời nào, liền mở miệng dò hỏi.

“Ý tứ của nương nương là muốn nhận nuôi Tam hoàng tử? Nếu phân vị của nương nương cao

một

chút, tất nhiên là có thể tranh thủ, nhưng ngài chỉ là chính nghũ phẩm tần, cho dù chủ tử năng lực cường đại, cũng

không

thể xoay chuyển trời đất. Mong nương nương minh giám!” Quản công công thấp giọng

nói.

Nhưng Viên Diệu Diệu nghe xong lời này,

không

khỏi chớp mắt,

âm

thầm nghĩ xem chủ tử phía sau Quản công công lợi hại đến thế nào,

sự

viêc nhận nuôi Tam hoàng tử trong miệng

hắn

nói

trở nên dễ như trở bàn tay.

Phân vị của nàng cách chính nhị phẩm cũng khá xa, chỉ sợ địa vị của người sau lưng Quản công công tuyệt đối

không

nhỏ.

Nàng lôi kéo khóe miệng

nhẹ

nhàng cười,

trên

mặt có vài phần đắc ý.

“Tuy

nói

phân vị của ta rất khó thăng lên nhanh chóng, nhưng Hoàng thượng

đã

đồng ý với ta

sẽ

đem Tam hoàng tử cho ta nuôi nấng. Nếu

không

có bất ngờ gì xảy ra,

sẽ

nói

ra với các triều thần

trên

triều đình chuyện này. Quản công công ngươi cũng biết thế lực của ta đơn mỏng,

không

thân

không

thích, mong người đứng phía sau giúp ta làm thỏa đáng, bằng

không

chỉ sợ Hoàng thượng lại muốn giận chó đánh mèo với ta, về sau khó có tư cách bò lên phía

trên.”

Viên Diệu Diệu sắp xếp lời

nói

trong lòng

một

lần, liền vội vàng

nói

ra, miệng lưỡi chân thành tha thiết, hiển nhiên rất bức thiết muốn đạt mục đích.

Quản công công

không

nói

gì, đầu tiên

hắn

sửng sốt, ngay sau đó tràn đầy kinh ngạc mà nhìn về phía nàng.

“Lời mt

nói



sự

thật? Hoàng thượng chủ động muốn đưa Tam hoàng tử cho ngài nuôi ở bên người?”

nói

hắn

không

kinh ngạc là giả, ngôi cửu ngũ coi Tam hoàng tử như bảo bối, lúc tiên hoàng hậu qua đời,

hắn

cũng thể

hiện

bộ dạng chân thành, sao mà mới qua bao lâu, mà

đã

nguyện ý đem cục cưng bảo bối Tam hoàng tử giao cho người mới thượng vị chưa lâu như Viên Diệu Diệu.

Khi nam nhân

đã

sủng ái nữ nhân, quả

thật

không

còn quy tắc gì đáng

nói.

Viên Diệu Diệu chớp mắt,

trên

mặt lộ ra thần sắc giảo hoạt, nàng vẫy tay, cầm khăn gấm che khuất nửa khuôn mặt.

“Nào có đơn giản như công công

nói, ta muốn Hoàng thượng liền làm cho, vậy ta còn có thể đứng ở phân vị tần sao? Nếu Hoàng thượng có thể

nói

gì nghe nấy với ta

thì

tốt quá rồi.”

Nàng bĩu môi, biểu tình

trên

mặt dị thường oan ức.

“Còn

không

phải ta thổi gió bên gối quá tốt, dù sao cũng phải đem Tam hoàng tử chophi tần nuôi, chuyện này Hoàng thượng

không

thể tránh khỏi. Đúng lúc ta tới cầu xin,

hắn

liền đồng ý.”