Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 14: Thêm cái đại bổng

Cảnh Nhân Cung vẫn thanh tịnh hào phóng như vậy, giống như tính cách của Hiền phi,

không

tranh

không

đoạt.

“Cảnh Nhân Cung là do Hoàng Hậu nương nương tự mình thiết kế,vào lúc Hiền phi nương nương tấn chức lên ngôi vị phi, tiên hoàng hậu đưa làm lễ vật. Chủ tử của chúng ta nhớ tình cảm cũ, chưa từng thay đổi. Chủ tử tính tình tốt,

trên

cơ bản

không

bao giờ tức giận, nhưng nếu ai làm hỏng đồ do tiên hoàng hậu ban tặng, ngài ấy nhất định

sẽ

nổi giận.”

Cung nữ dẫn đường

nhẹ

giọng

nói

với Viên Diệu Diệu, nghe qua là muốn

nói

Hiền phi nương nương là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực tế là muốn nhắc nhở Viên Diệu Diệu, nhất định phải thận trọng từ lời

nói

đến việc làm, chớ có lộn xộn động vào đồ vật.

Viên Diệu Diệu gật đầu đáp ứng, so với Hứa tiệp dư, người mà nàng nhất thời hứng khởi đề bạt, nàng cùng Hiền phi quả

thật

có vài phần tình cảm chân thành.

Thúy trúc bị bắt đứng bên ngoài điện, chỉ có nàng

một

mình tiến vào nội điện.

“Viên Thường tại mời đợi chút, nương nương

đang

ở bên trong phật đường cầu phúc.”

Trong điện, cung nữ hầu hạ chỉ có ba người, đều yên tĩnh

không

nói

mà chờ. Đối với tình huống này, Viên Diệu Diệu sớm

đã

tập thành thói quen, Hiền phi có tiếng điềm tĩnh, hơn nữa, đối với việc thắp hương bái Phật cực kỳ thành kính.

“Tì thϊếp gặp qua Hiền phi nương nương.” Rốt cuộc chờ đến lúc Hiền phi ra gặp, nàng lập tức cúi người hành lễ.

Hiền phi mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng nhìn qua so tiên hoàng hậu còn già dặn hơn. Chủ yếu là do khuôn mặt nàng ta thành thục, cộng thêm suốt ngày dốc lòng tu Phật, hơi thở quanh thân cũng tương đối bình thản yên lặng.

“Bình thân, ngươi cùng tiên hoàng hậu cùng họ, bổn cung nghe liền cảm thấy thân thiết. Nghe

nói

ngươi còn vẽ ra hình ảnh Diêu Tiên điện chân chính, ngươi cùng tiên hoàng hậu

thật

là có duyên, nếu lúc nàng ấy còn sống mà phát

hiện

ra ngươi, nhất định xem ngươi như tỷ muội.” Hiền phi vẫy vẫy tay, trong giọng

nói

mang theo vài phần hoài niệm.

“Tì thϊếp

không

dám, bức họa kia là do tì thϊếp nhất thời hứng khởi vẽ ra,

không

nghĩ tới liên lụy tạo ra nhiều việc, còn làm hại hứa tiệp dư bị phạt, tì thϊếp thấy thẹn trong lòng.”

Hiền phi tìm nàng tới nhất định là có quan hệ với bức hoạ kia, nhưng là đến cùng muốn gì, nàng vẫn chưa biết

rõ.

Hiền phi cơ trí bình tĩnh, hơn nữa lại trọng nghĩa khí. Nàng cùng Viên Diệu Diệu là tú nữ vào cung cùng đợt, nhưng gia cảnh so với Viên Diệu Diệu lại

không

giống nhau, Hiền phi chính là con

gái

quan lớn, bản thân lại huệ chất lan tâm, lẽ ra nên được thánh sủng, nhưng Vệ Cảnh lại

không

quá thích nàng, sau đó phụ thân nàng trong triều đình thường xuyên làm trái lại ý của Vệ Cảnh, Hiền phi ở thế khó xử

một

thời gian.

Cũng may nàng có

sự

giúp đỡ của Viên Diệu Diệu, nhưng tình cảnh vẫn

đi

xuống. Vào những khi Viên Diệu Diệu cãi nhau với Vệ Cảnh, chỉ cần

hắn

đến cung của Hiền phi, ngày thứ hai nhất định

sẽ

cùng Viên Diệu Diệu tốt đẹp.

Dần dần, Hiền phi biến thành chất xúc tác tình cảm của hoàng đế cùng Hoàng Quý Phi. Tại hậu cung, hầu như hơn phân nửa người đều ngóng trông Hoàng Thượng vắng vẻ Hoàng Quý Phi, nếu lúc bọn họ cãi nhau, may mắn được hầu hạ ngôi cửu ngũ, nhất định

sẽ

dùng tất cả thủ đoạn tới độc chiếm hoàng đế,

không

hy vọng

hắn

cùng Viên Diệu Diệu tốt đẹp. Thậm chí có người, trong lòng suốt ngày cầu hoàng đế vắng vẻ thậm chí vứt bỏ Hoàng Quý Phi, nếu

không

phải sợ bị trách phạt,

nói

không

chừng

sẽtrực tiếp chửi bới Viên Diệu Diệu.

Chỉ có Hiền phi, luôn làm theo cách ngược lại, loại việc này

không

phải người bình thường có thể làm được. Cho dù lòng nàng suy tính cái gì, Viên Diệu Diệu đều cảm thấy cảm kích, vì thế khuyên Vệ Cảnh, cho nàng vị trí đứng đầu tứ phi.

“Ngươi

không

thành

thật, ở trước mặt hoàng thượng, đối với Hứa tiệp dư cũng

không

phải là bộ dáng hổ thẹn như vậy, như thế nào tới lượt trước mặt bổn cung lại thể

hiện

ra như thế? Bổn cung

không

thích đứa trẻ

nói

dối.” Hiền phi

nhẹ

nhấp

một

ngụm trà nóng, cũng

không

thèm nhìn nàng

một

cái.

Viên Diệu Diệu bị nghẹn

một

chút,lúc nàng quỳ lạy Hiền phi,



ràng so với hứa tiệp dư thấy thoải mái nhiều. Chỉ cho rằng là

đã

quen ở

trên

cao,

không

nghĩ tới Hiền phi lại dùng loại miệng lưỡi này

nóichuyện với nàng, Viên Diệu Diệu

không

tự chủ được mà nhíu mày.

“Nương nương bớt giận, tì thϊếp biết sai, lúc vẽ tranh lại dùng hồ ly để chỉ hứa tiệp dư là sai lầm lớn. Ngài cùng Hứa tiệp dư tình cảm rất tốt, tì thϊếp liền sợ ngài trách phạt.” Nàng điểu chỉnh tốt tâm lý của bản thân, thực

hiện

đại lễ tiêu chuẩn với Hiền phi.

Hiền phi ánh mắt chợt lóe, trầm mặc

một

lát mới

nói: “Hứa tiệp dư gần đây càng ngày càng kỳ lạ, tiên hoàng hậu đối với nàng ân trọng như núi, nàng lại nghĩ dùng cái đó làm đường tắt, thậm chí còn muốn lợi dụng

một

bức họa để tiếp cận Hoàng Thượng, giống như nghĩ mọi người

không

ai biết suy nghĩ

nhỏnày của nàng ta.”

Nàng cười nhạo

một

tiếng, thần thái gian xảo mang theo vài phần khinh thường.

“Tiên hoàng hậu

đi

rồi, tâm tư của nàng ta liền lớn. Ban đầu ta cũng

không

muốn quản nàng ta, con người luôn hướng chỗ cao mà

đi,

không

thể chặt đứt ước mơ của người khác. Nhưng nàng năm lần bảy lượt lợi dụng tiên hoàng hậu để tới gần Hoàng Thượng, sớm đem tình cảm vứt bỏ, ta

không

thể tha thứ cho nàng.” Hiền phi duỗi tay gõ nhịp

trên

bàn, trong mắt toả ra mười phần khinh thường cùng

âmngoan.

Hiển nhiên nàng đối với cách làm của Hứa tiệp dư

không

vừa mắt, Viên Diệu Diệu trong lòng thở dài

nhẹ

nhõm

một

hơi. Trước mắt thấy hứa tiệp dư

không

đáng tin cậy, bản thân nàng cảm thấy tuyệt vọng, lúc trước chọn ra người tâm cơ như vậy, thế nào khi tới trước mặt Vệ Cảnh liền phạm lỗi, việc đơn giản như câu dẫn hoàng thượng cũng

không

thành công, ngược lại chọc tới phiền toái.

hiện

giờ, thấy Hiền phi bình tĩnh cùng sát phạt quyết đoán, Viên Diệu Diệu mới có chút yên lòng.

Đây mới là người mà nàng lựa chọn, luôn luôn thanh tỉnh, luôn có giới hạn cuối, khống chế toàn cục.

“Ý của Hiền phi nương nương là?” Viên Diệu Diệu

trên

mặt giả vờ

không

rõ.

“Nếu như Hứa tiệp dư làm gì ngươi, bổn cung tất

sẽ

bảo vệ ngươi. Huống hồ trong cung là tình trạng

âm

trầm u ám, nên có

không

khí tươi mới. Tiên hoàng hậu qua đời, kết cục hậu cung bị đánh tan, tuy

nói

bổn cung thuộc về phe tiên hoàng hậu, nhưng nếu

không

lấy được tâm Hoàng Thượng, sớm hay muộn cũng bị ghét bỏ.” Hiền phi ngẩng đầu, hướng về phía nàng nhếch môi cười khẽ,

trên

mặt mang theo mười phần tự tin.

“Hậu cung cần có

một

vị thanh vân thẳng thượng sủng phi.” Đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Viên Diệu Diệu ám chỉ.

một

câu ám chỉ cực mạnh, đủ để cho Viên Diệu Diệu nhiệt huyết sôi trào. Vì nàng cũng cảm thấy như vậy! Hậu cung cần

một

người có sắc đẹp có dáng người có ánh mắt sủng phi như nàng! Nhanh tới sủng ái nàng, nàng

đã

chuẩn bị rất tốt rồi.

Viên Diệu Diệu ở Cảnh Nhân Cung dùng bữa rồi mới trở về, hậu cung tin tức linh thông, đều biết việc này.

Lúc Hứa tiệp dư nghe được, tức giận đập vỡ chén: “Vốn tưởng rằng nàng muốn thay ta xả giận,

khôngnghĩ tới là muốn làm ta xấu mặt. Gọi tiểu tiện nhân đó đến,

không

những

không

trách phạt

một

câu, ngược lại giữ nàng dùng bữa, là có ý gì? Tiên hoàng hậu đều đối với ta vẻ mặt ôn hoà, lấy tỷ muội tương xứng, Hiền phi lại muốn giúp đỡ

một

tiện nhân……”

Nàng hùng hùng hổ hổ cả người

không

thoải mái,người xung quanh thở mạnh cũng

không

dám, chỉ dám làm rùa đen rụt đầu.

Ngày thứ hai, Hiền phi liền mang theo Viên Diệu Diệu bên người, quang minh chính đại mà

đi

Hoa Nữ điện. Hứa tiệp dư

một

bên bị tức giận đến gan đau,

một

bên còn phải tươi cười cùng Viên Diệu Diệu chào hỏi, dưới tầm mắt Hiền phi, Hứa tiệp dư cầm tay Viên Diệu Diệu hận

không

thể khen nàng đến tận trời, hoàn toàn quên mất những câu mắng chửi của chính mình.

Bên này ba người các nàng trao đổi cảm tình, bên kia Vệ Cảnh cũng

đã

thu được tin tức từ thái giám mang tới,

không

khỏi cười lạnh.

“Tiểu thường tại kia cũng thϊếp vàng lên mặt chính mình, có tiểu bạch thỏ nào đầu óc linh hoạt như vậy, chỉ mấy ngày công phu, thế mà

không

cần tốn nhiều sức

đã

ôm đùi Hiền phi. Hiền phi là ai? Là người hận

không

thể lỗ mũi hướng lên trời mà nhìn người, nàng là

một

tiểu nha đầu

không

tài

không

đức, thế nhưng có thể khiến Hiền phi che chở, làm Hứa tiệp dư chịu tội. Nếu

không

phải giọng

nói

của nàng quá khó nghe,

không

chừng trẫm

thật

đúng là đem nàng tới trước mặt, nghe

một

chút xem nàng có phép thần thông gì!” Vẻ mặt Vệ Cảnh

không

tốt, tương phản với ý trào phúng nơi ánh mắt.

“Nàng còn cố tình gia nhập phe Hiền phi, cho rằng trẫm

thật

sự

sẽ

nể mặt Diệu Diệu mà buông tha các nàng? Ngu

không

ai bằng!”

hắn

nắm trong tay

một

cây bút, trước mặt trải tờ giấy, đúng là bức tranh Viên Diệu Diệu vẽ lúc trước.

hắn

thỉnh thoảng ở

trên

tranh xóa sửa, vẻ mặt căm giận, hiển nhiên đối với việc Hiền phi ba người gặp mặt

không

có hảo cảm.

Chờ ngôi cửu ngũ rốt cục xả giận xong,

hắn

đi

thẳng vào nội điện. Tiểu Khang Tử lập tức nhanh nhẹn

đithu thập đồ vật, mấy bức tranh ngây thơ chất phác vẽ các con vật

đã

bị bôi đến hoàn toàn thay đổi, cái đuôi thỏ con lông xù xù biến thành đuôi rắn thon dài, hai lỗ tai

trên

đầu cũng bị vẽ thành hình rắn, ngụ ý nàng là mỹ nhân rắn rết.

Còn hồ ly hứa tiệp dư

không

bị thay đổi gì nhiều, chỉ là

trên

mặt hồ ly bị viết

một

chữ “ngu”.

thật

khôngbiết Hoàng Thượng đến cùng là ghét bỏ nàng tới trình độ nào. Còn con rồng lại là tăng thêm

một

chút góc cạnh trở nên càng thêm uy phong lẫm liệt, quý

không

thể

nói.

Chờ Tiểu Khang Tử xem đến cuối cùng thấy phần con chó dậy thỏ con vẽ tranh,

hắn

hận

không

thể tự chọc mù hai mắt.

Ban đầu hình ảnh hài hoà, chó đoan đoan chính chính ngồi ở sau lưng thỏ con, dùng tay cầm tay thỏ vẽ tranh,

đã

hoàn toàn biến mất. Bởi vì Hoàng Thượng ở

trên

người con chó vẽ thêm

một

cái gậy, nhìn ra chính là

một

đoạn nho

nhỏ

thô thô, dùng bút tùy tiện vẽ, nhưng lại thêm ở giữa hai chân chó, quả thực làm

hắn

không

nỡ nhìn thẳng.

Cho dù lúc

hắn

mới vào cung, liền bị cắt

đi

gốc rễ,nhưng

hắn

cũng



ràng cái gậy kia là thứ gì.

Ngôi cửu ngũ quả nhiên là

một

người khó đoán. Trong đầu cả ngày đều nghĩ đến chuyện dơ bẩn,

hắnthật

sự

một

chút cũng

không

hiểu!

“Khụ khụ ——” Lý Đức thấy

hắn

thất thần,

không

khỏi

nhỏ

giọng nhắc nhở ái đồ của mình. Tiểu Khang Tử lập tức đem tranh giấy cất tốt, như bị phải bỏng mà đặt ở long án.

Quả

thật,

hiện

giờ

hắn

ngượng ngùng vô cùng, cũng

không



ngôi cửu ngũ đến tột cùng là nghĩ điều gì. Chân long thiên tử muốn con chó khi dễ thỏ con.

Tiến vào nội điện nghỉ ngơi, Vệ Cảnh lại mở to hai mắt nhìn đỉnh màn,

hắn

cũng là

không



chính mình bị làm sao.

Có lẽ do bức tranh tiểu thường tại kia mang đến, làm cho

hắn

có phần xúc động,

thật

sự

bút pháp vẽ tranh giống hệt năm đó

hắn

dạy cho Diệu Diệu. Hơn nữa đó là phương pháp vẽ độc đáo do chính

hắnsáng tạo ra, cho nên

hắn

mới có thể từ lửa giận ngút trời trở nên bình tĩnh.

Đợi lúc tiểu thường tại kia vẽ phần chó dạy thỏ vẽ tranh,

hắn

liền

không

tự chủ được mà thêm

một

bút. Chủ yếu là do lúc

hắn

dạy Viên Diệu Diệu, chính là dạy ở

trên

giường, thấy hứng thú, ở

trên

giường truyền thụ bút pháp kia cho nàng, từ thân đến tâm……