Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 1 - Chương 31: Truyền thái y, đến chữa đầu óc cho nữ nhân này!

Tình huống gì đây? Tô Cẩm Bình ngẩn người nhìn nam tử trước mặt, ngũ quan rất giống Hoàng Phủ Dạ, chỉ khác là đôi mắt thêm vẻ phóng khoáng, xuất trần, tiêu dao tự tại, mà đôi mắt cũng là màu ngọc trai đen, giống như ngọc quý, thuần khiết, trong sáng. Người này, nhìn có vẻ rất… trong trẻo! Nhưng mà… bái sư là sao?

Chúng đại thần thoáng kinh hãi, nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay! Cửu vương gia là yêu nhạc thành si nổi danh thiên hạ, cũng là ‘Vô trần công tử’ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ! Chỉ vì kỹ thuật đánh đàn, thổi tiêu của hắn là bậc nhất trên thế gian, vô cùng siêu trần thoát tục, giống như khúc nhạc tiên, rất nổi danh trong giới âm nhạc!

Người yêu nhạc thành si có hành động này cũng không có gì quái đản.

Tô Cẩm Bình kéo tay áo mình lại: “Ngươi là?”

“Sư phụ, đồ nhi tên là Hoàng Phủ Dật, là Cửu vương gia của Đông Lăng. Ngài hãy thu nhận đồ nhi đi!” Đôi mắt như ngọc lưu ly mở to không chớp nhìn nàng chằm chằm, không có chút kiêu căng của vương gia nào, chỉ có tràn ngập sự cuồng nhiệt và vui sướиɠ khi được gặp tri kỷ.

Khoé miệng nàng co rút mạnh, thu nhận đồ đệ à? Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới, hơn nữa, khúc ca đó cũng không phải do nàng tự sáng tác ra! “Cửu vương gia, thân phận của ngài tôn quý như vậy, nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao có thể làm sư phụ của ngài được, xin Vương gia hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban!”

Cái gì? Cung nữ nho nhỏ à?

Trong đại điện thoáng xôn xao lên, một nữ tử tài năng thế này, mà lại chỉ là một cung nữ nho nhỏ sao?

Nhóm phi tần bên cạnh Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng dần nhìn ra manh mối, tuy mặt nàng hoá trang hơi không phân biệt được rõ trai gái, nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt.

“Là Tô Cẩm Bình!” Thục Phi nhanh chóng nhận ra nàng, trong mắt như có những ngọn lửa nhỏ! Tiện nhân này, vẫn đang muốn quyến rũ Hoàng thượng sao? Ngày ấy còn làm như chân thành lắm, lừa bạc của mình! Móng tay rất dài cắm vào thịt! Hay, hay cho Tô Cẩm Bình ngươi, cũng dám đùa bỡn bản cung!

Khắp nơi lập tức bàn tán sôi nổi, không thể không tán thưởng Thừa tướng có cô con gái giỏi giáng. Tô Niệm Hoa nghe mọi người nói thế cũng không cao hứng như họ nghĩ. Mà sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn và Thượng Quan Cẩn Duệ lúc này lại không tỏ vẻ gì rõ ràng.

“Không được, không được! Sư phụ, ngài nhất định phải nhận ta!” Đôi mắt như ngọc lưu ly tinh khiết đầy vẻ cố chấp.

Khoé miệng nàng co rút mạnh, liệu nàng có thể nói, trừ việc biết một vài nhạc cụ, nàng hầu như dốt đặc cán mai về âm luật không? Phổ nhạc này kia nàng đều không biết, nhận hắn thì dạy cái gì? Nàng chán ghét phất tay: “Không nhận! Không nhận!” Ngược lại, nàng nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Dạ vương cũng có phần thưởng, vậy phần thưởng của ta đâu?”

Hắn không nhắc tới, thì để nàng tự nói cũng được! Nàng đã bỏ nhiều công sức như vậy, vì sao không ban thưởng?!

Vừa dứt lời, đại điện thoáng yên tĩnh hoàn toàn! Chúng đại thần đang cầm ly rượu bỗng như hoá đá, cầm chiếc ly không động đậy! Tô Niệm Hoa cũng cảm nhận sâu sắc cái mặt già này không thể nhịn được!

Mà biểu cảm kích động của Hoàng Phủ Dật thoáng tan biến, trong tim hắn, người có thể đạt được trình độ âm học như thế, là người siêu trần thoát tục, coi tiền tài như không. Vậy mà… khoé miệng hắn cũng co rút, nàng đòi phần thưởng của nàng sao?

Hoàng Phủ Dạ dùng tay áo che mặt, bờ vai rung lên từng đợt! Hắn biết ngay nàng cố chấp đứng trong điện lâu như vậy, tuyệt đối là có mục đích khác mà, thì ra là vì phần thưởng!

Gân xanh ở thái dương của đế vương lặng lẽ nảy lên, dù hắn đã quen với thái độ lưu manh vô sỉ của nữ nhân này, nhưng cũng không nghĩ nàng lại to gan đến mức này! Hắn cầm ly rượu lên, khẽ nhấp môi, giấu đi vẻ thất thố của mình, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ban thưởng gì?”

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh mấy ngày trước nữ nhân này hao tổn tâm trí quyến rũ hắn, không phải là nàng muốn phong phi đấy chứ? Không biết tại sao, giờ phút này hắn lại cảm thấy, phong nàng làm phi, dường như cũng không tệ lắm! Nghĩ vậy, khoé môi lạnh như băng hơi cong lên…

Vừa nghe câu này, khuôn mặt tinh xảo của Tô Cẩm Bình thoáng chốc như toả ánh hào quang khắp bốn phía, đầy vẻ mong chờ nhìn hắn: “Hoàng thượng, ngài ban thưởng cho ta vạn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt được không?”

Lời này vừa nói ra, khắp bốn phía đều vang lên những tiếng ho khan và phun nước liên tiếp.

Nghe những âm thanh không hài hoà này, sắc mặt cô nàng nào đó thoáng trở nên vô cùng u ám, yêu cầu của nàng rất quá đáng sao? Phản ứng của đám người kia là gì?

Nàng đâu biết rằng, tướng quân đánh thắng trận trở về mới được hưởng phần thưởng này, nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, không có công to trạng lớn gì, lại đòi vạn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt à?! Nghĩ gì mà hay ho thế?!

“Tô Cẩm Bình, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?!” Khoé miệng hắn run nghiêm trọng, không phải nữ nhân này điên rồi chứ?!

A, hay là yêu cầu quá cao? “Vậy ngàn lượng hoàng kim, mười mẫu ruộng tốt được không?” Hoàng đế triều đại này quả nhiên rất bủn xỉn!

Hắn xoa trán, lần đầu tiên trong đời hắn có một cảm xúc muốn ném cái ly trên tay mình ra: “Trẫm thấy ngươi có vẻ phát điên rồi! Người đâu…”

“Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Dật đồng thanh lên tiếng, rõ ràng có ý cầu xin.

Hắn nheo mắt lườm hai người một cái, rồi nói tiếp: “Người đâu, truyền thái y, tới trị đầu óc cho nữ nhân này!”

Ta nhổ vào! Tô Cẩm Bình có cảm giác muốn chửi bậy! “Hoàng thượng, đầu óc nô tỳ không có vấn đề gì! Không cần truyền thái y, được rồi được rồi, vậy thì trăm lượng hoàng kim vậy, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Lẽ ra, yêu cầu này đúng là không quá đáng, nhưng trên mặt nàng hiện rõ vẻ chán ghét và bất mãn, khiến tự tôn của hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn bị tổn thương nghiêm trọng! Cho nên, hắn vẫn lạnh mặt không nói năng gì!

Thấy hắn vẫn không nói, nàng hung hăng cắn chặt răng, Hoàng đế này keo kiệt hơn cả Chu Bái Bì nữa! “Hoàng thượng, vậy về sau mỗi tháng chỉ cần cho nô tỳ thêm năm lượng bạc bổng lộc thì được chứ? Ngài sẽ không keo kiệt đến mức mà ngay cả yêu cầu nho nhỏ ấy cũng không đồng ý chứ? Làm Hoàng đế phải thưởng phạt phân minh, nếu mỗi tháng năm lượng bạc mà ngài cũng luyến tiếc, thì làm gì có ai tình nguyện bán mạng vì ngài? Ta nói…”

Con bà nó! Liều mạng luôn! Dù thế nào cũng phải đòi cho mình một chút phúc lợi chứ!

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn nàng hoa ngôn xảo ngữ nói với Hoàng thượng. Cung nữ này thật quá to gan! Hồng Phong lại chỉ hận không thể nhanh tay bịt miệng nàng vào.

“Đủ rồi!” Cạch một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, nghiến răng phun ra một chữ: “Chuẩn!”

Một từ ‘chuẩn’ buông ra, lại không nhận được ánh mắt cảm kích của Tô Cẩm Bình, nàng tỏ ra rất khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái: “Nô tỳ cáo lui!”

Năm lượng bạc thì có gì đặc biệt, để nàng mất công nói lâu như vậy, làm Hoàng thượng thì ghê lắm sao, ta nhổ vào! Nàng nguyền rủa quốc gia của hắn càng ngày càng nghèo nàn đi!!!

Thấy nàng tỏ rõ sự bất kính, gân xanh trên tay Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhảy lên!

Đầu Thục phi cũng mơ hồ hẳn, nữ nhân này không phải muốn quyến rũ Hoàng thượng sao?! Chẳng lẽ chỉ vì bạc?!

Tô Cẩm Bình vừa đi tới đại điện, bỗng nghe thấy một phi tần to giọng nói: “Sao ta cảm thấy y phục của Dạ vương đêm nay nhìn hơi quen mắt nhỉ?”

Trong lòng cô nàng nào đó thoáng giật thót, a, y phục này, là vì nàng sợ Hoàng Phủ Dạ không chịu đồng ý diễn nữ nhân, cho nên buổi tối trước ngày đó, nàng mới tới Tân Giả Khố trộm về, để tiện cho việc không trâu bắt chó đi cày, chuyện này… sẽ không bị người nào nhận ra chứ?!

Trong đầu Hoàng Phủ Dạ cũng xuất hiện dự cảm xấu!

Tô Cẩm Bình cúi đầu nhanh chân đi ra ngoài, hy vọng nhanh chóng phủi sạch quan hệ của mình với chuyện này! Ngay sau đó, lại một giọng nữ vang lên: “Cầm phi tỷ tỷ, không phải đây là bộ y phục mà tỷ mất mấy hôm trước sao? Có phải bộ này không?”

Hết chương 031.

***