Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 1 - Chương 20: Ai bảo huynh không nghe lời này!

“Vì sao à?” A, Tô Cẩm Bình nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không biết vì

sao. Nàng chỉ biết hắn là người đầu tiên khiến nàng cảm thấy đau lòng,

cũng là người đầu tiên khiến nàng có cảm giác muốn bảo vệ.

Thấy nàng không nói gì, hắn lại thản nhiên nói tiếp: “Là thương hại à?”

giọng điệu hắn như có như không, nếu không chú ý lắng nghe, thì có lẽ sẽ không nghe thấy.

Thương hại? “Không phải!” Nàng to giọng, to đến mức khiến chính nàng

cũng phải lắp bắp kinh hãi: “Tô Cẩm Bình ta cũng không có nhiều lòng

thương hại không dùng tới như vậy. Có lẽ bởi vì trong lòng ta đã coi

huynh là bằng hữu!”

Bằng hữu à? Hai chữ này khiến hắn hơi hoảng hốt, khẽ nhắm mắt lại, dựa vào thân cây, không định nói thêm gì nữa.

“Ôi dào, huynh có muốn rời khỏi hoàng cung không?” A, nếu hắn cũng không muốn ở trong này, bọn họ có thể kết bạn, rồi cùng trốn.

Nàng vừa dứt lời, hắn đã mở to hai mắt, đôi ngươi màu xám bạc sâu như hồ nước, nhưng cũng chứa nhiều tia sáng lạ: “Cô có mục đích gì?” Hắn lại

bất tri bất giác bỏ đi sự đề phòng đối với nữ nhân này. Cảm giác chưa

bao giờ có này khiến cho lòng hắn dấy lên một cảm giác bất an khó hiểu.

“Mục đích á?” Tô Cẩm Bình đùa cợt liếc nhìn hắn một cái: “Mục đích là kết bạn, cùng trốn khỏi hoàng cung!”

Hắn ngẩn người, tia sáng lạnh trong mắt cũng biến mất. Nàng lại đột ngột ghé sát vào tai hắn: “Mắt của huynh, thật sự không nhìn thấy sao?”

Nghe vậy, trên mặt hắn cũng không biểu cảm gì, chỉ dựa vào cây, thản

nhiên nhắc lại lời của nàng: “Trong lòng có trăng sẽ biết trăng đẹp thế

nào. Không nhìn thấy thì sao?” Giọng nói trầm thấp, nghe như khúc nhạc

tiên.

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình lại cười, vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi được rồi, không trêu huynh nữa!”

Đôi mày đẹp hơi nhíu lại, hắn chưa bao giờ thích người khác chạm vào

hắn. Nữ nhân này đã chạm vào hắn rất nhiều lần, nhưng hắn lại không hề

thấy phản cảm chút nào. Thế này là sao???

Gió thu thổi qua cũng khiến nàng hơi lạnh, nàng nhìn hắn hỏi: “Lạnh không?”

Hắn từ từ nhắm mắt không đáp lời, giống như đang ngủ.

“Được rồi được rồi, về thôi. Nhìn dáng vẻ yếu đuối của huynh, nếu bị

lạnh đến hỏng người thì ta lại đau lòng!” A? Nói xong nàng cũng ngẩn

người, vì sao hắn bị lạnh thì nàng lại đau lòng?

Lông mi hắn cũng run lên, yếu đuối? Đau lòng? Mà khiến hắn khó hiểu chính là từ ‘lại’ kia…

“Khụ khụ, ý ta nói là, nếu chúng ta đã là bằng hữu, huynh mà bị lạnh rồi ốm, thì ta chắc chắn sẽ đau lòng.” Tô Cẩm Bình lập tức tìm cách tự biện giải cho mình.

Nàng xoay người một cái nhảy xuống dưới, cười tươi như hoa nhìn hắn: “Còn không mau xuống đi?”

Vạt áo trắng tung bay, đôi giày nam không vương chút bụi nào đáp xuống

mặt đất, đạp lên mấy đoá hoa nhỏ rơi trên mặt đất, cả vườn thơm ngát. Đã là cuối mùa thu, hoa lê trong cung nở rất đẹp.

Nàng đứng trước mặt hắn, đôi lông mày thanh tú nhướng lên, vừa rồi nàng

ngồi bên trái hắn, nên không để ý tới vết máu ứ đọng trên má phải của

hắn: “Có đau không?” Mấy tên đó xuống tay thật ác độc! Dù sao nàng cũng

đã quan tâm tới chuyện của hắn, vậy thì cứ quan tâm cho trót đi.

Đôi môi mỏng nhếch lên, rõ ràng không định trả lời.

Trong

lòng Tô Cẩm Bình thầm tự ngửa mặt lên trời khinh bỉ mình. Ai có thể nói

cho nàng biết, vì sao nàng lại muốn chạy đến đây mà dán mặt nóng vào

mông lạnh của người ta không? Đây không phải là đặc biệt bị coi thường

trong truyền thuyết sao?

“Được rồi, được rồi, huynh về đi!” Cô nàng nào đó chép miệng, sống chết

cũng không thèm mở miệng ra à. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế lộ rõ vẻ bất

đắc dĩ. Nam nhân này thật quá kiêu ngạo!

Còn hắn, giống như con rối gỗ, nghe lời nàng, chậm rãi đi về phòng mình, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng cô độc. Bóng người mặc áo bào trắng,

tay áo tung bay giống như tiên nhân đạp lên ánh trăng mà đi, từ từ biến

mất trong bóng đêm tối mịt mù.

Cảm giác đau lòng khó hiểu bị kiềm hãm trong ngực như bừng lên, bước

nhanh lên trước vài bước, đứng bên phải hắn. Nàng nghiến răng, thầm

nguyền rủa. Xem ra, hôm nay nàng không chỉ bị coi thường, mà còn mất tự

trọng đến cùng cực!!!

Khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Hắn quay đầu nói: “Cô…” Con

ngươi màu ánh trăng vẫn không có chút tiêu cực, không nhìn thẳng vào mặt nàng.

“Vì ta thấy huynh không nhìn thấy, sợ huynh đi qua đi lại rồi đâm đầu

vào cây chết mất!” nàng liếc nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, cũng

vô cùng cáu giận với hành động của mình.

Khoé môi hắn hơi run rẩy, nhẹ giọng nói: “Không cần, đường này, ta quen rồi.”

“Nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì! Đừng có phụ lòng tốt của người ta!”

Nàng chép chép miệng. Cho tới giờ, nàng không hề biết mình lại là người

không biết xấu hổ như vậy. Người này đã không cảm động thì thôi, còn

nhiều lần bỏ qua thể diện của nàng nữa!

Sau đó, không gian hoàn toàn im lặng, hai người cứ như vậy đi tới, chỉ

nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gió lạnh đến thấu xương.

Đến cửa, Bách Lý Kinh Hồng dừng bước, đang định đẩy cửa lại dừng lại. Nàng vẫn chưa đi sao?

“Tay phải vươn ra phía trước thêm chút nữa! Huynh còn dám nói mình thuộc đường, biết đi thế nào. Vậy mà đến cửa phòng mình cũng không mở được!”

Tô Cẩm Bình rất khinh thường nói.

Mặt hắn cứng lại, đẩy cửa ra, nhanh chân đi vào, cũng nghe thấy tiếng nàng bước vào theo.

“Ở đây huynh có dược không?” Nàng nhìn quanh, ngay cả một ngăn tủ còn không có, tỷ lệ có dược hình như không lớn lắm.

Hắn đi tới băng ghế, ngồi xuống, khẽ nhếch môi nói: “Trong phòng ngủ, dưới giường.”

Tô Cẩm Bình nghe hắn nói xong liền đi vào phòng ngủ, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cô nương không biết nam nữ khác biệt

sao?” Đã động chạm vào hắn thì thôi, còn dám vào cả phòng ngủ của hắn

nữa.

“Người huynh ta cũng nhìn thấy hết rồi, phòng ngủ thì có gì mà không vào được?” Không biết vì sao, nhưng nàng rất thích trêu hắn.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng có vết

nứt, khuôn mặt như quan ngọc hơi đỏ lên, nhưng cũng rất nhạt, nếu không

nhìn kỹ thì căn bản không thể thấy được.

Nàng bước nhanh vào trong, cầm bình dược, mở ra, đưa lên mũi ngửi, cũng

thoáng nhận ra công dụng của nó. Dù sao, kiếp trước nàng là sát thủ, ít

nhất cũng có khả năng phân biệt được thuốc trị vết thương ngoài da.

Sau khi lấy được thuốc, nàng đi đến bên bàn, đổ thuốc ra đầu ngón tay,

đang định bôi lên mặt hắn, hắn lại hơi quay đầu đi: “Để ta tự làm.”

“A…” tiếng kêu đau vang lên, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.

“Ai bảo huynh không nghe lời này!” Nàng xuống tay rất mạnh. Khi ngón tay chạm vào mặt hắn, cảm giác lành lạnh như băng, rất thoải mái.

Hắn không tránh nữa, để mặc cho cảm giác xa lạ này xâm nhập vào toàn cơ

thể. Trong trái tim lạnh như băng cũng như bị thứ gì đó mở ra, vô cùng

ấm áp, lại giống như cõi mộng.

Nhìn hắn rốt cuộc cũng ngoan ngoãn hơn, động tác của nàng cũng nhẹ đi

nhiều, chỉ cằn nhằn, lải nhải dặn dò: “Vết thương trên mặt nhớ phải bôi

thuốc thường xuyên, biết chưa hả? Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng tốt

nhất đừng chạm vào nước, bị rách ra sẽ không tốt!” Càng nói nàng càng

cảm thấy mình giống một bà già lắm mồm. Nàng dài dòng nhiều chuyện như

thế từ bao giờ?!!!

Đương nhiên là, cũng chẳng nghe thấy hắn đáp lời.

Tô Cẩm Bình nghiến răng, hơi tức giận nói: “Huynh rốt cuộc có nghe ta

nói không hả?” Hỏi thì hỏi vậy, nhưng nàng cũng không trông chờ gì vào

việc hắn sẽ trả lời nàng.

Có điều, thật ngạc nhiên, hắn lại lên tiếng, lạnh lùng, nhưng cũng có một chút hơi thở nhân gian: “Có.”

Hết chương 020.

***