Vừa tới công hội Lâm Phong một lần nữa gặp được Điền Quân khiến Lâm Phong khá vui vẻ, hắn nghĩ kiếm một tổ đội còn không bằng gia nhập với Điền Quân, dù sao cũng là người quen.
Có ý nghĩ này Lâm Phong ngay lập tức chạy lại chào hỏi:
-Điền đại ca.
Nghe được giọng nói hơi quen thuộc Điền Quân quay lại thì nhìn thấy Lâm Phong đi về phía mình cũng mở miệng chào hỏi:
-Lâm đệ, a, mới hơn 2 tháng không gặp mà đệ đã đạt tới tôi thể tầng 9 rồi, câu nói tuổi trẻ tài cao quả không sai a.
Nhận được khen ngợi Lâm Phong không kiêu ngạo mà nói:
– Đều nhờ vào công pháp mà Điền đại ca cho đệ, bây giờ đệ nhận ra 8 viên Đại Hoàn Đan lần trước không bằng đồ của đại ca. Ở đây đệ có 1 lọ dược dịch dùng để pha với nước, hiệu quả nước ngâm so với Đại Hoàn Đan phải cao hơn một điểm, đại ca không chê thì nhận lấy cho tiểu đệ bày tỏ lòng thành. Đệ nhớ hết Cửu Dương Quyết rồi nên trả lại cho đại ca.
Vừa nói Lâm Phong vừa trả lại cho Điền Quân bí kíp võ công, phía bên kia Điền Quân không khách khí nhận lấy lọ dược dịch từ Lâm Phong.
– Haha, được, vậy đại ca không khách khí, chẳng hay lần này Lâm đệ tới công hội có việc gì không, nói ra đại ca giúp cho một phần.
Lời này là thật lòng, Điền Quân rất bội phục tài chế thuốc của Lâm Phong, Lâm Phong nói Đại Hoàn Đan không quý bằng Cửu Dương Quyết nhưng Điền Quân không cho rằng như vậy, hắn là người phục dụng đan dược nên biết rất rõ hiệu quả của Đại Hoàn Đan đối với bản thân.
Nhờ vào 8 viên Đại Hoàn Đan mà thương thế của hắn không những khôi phục mà còn tẩy trừ đi những tác hại ngầm từ các vết thương cũ giúp hắn tiến thêm 1 bước vào võ giả cấp 2 đỉnh. Phải biết rằng chỉ 2 tháng từ võ giả cấp 1 lên cấp 2 là bực nào khó khăn, chỉ sợ chỉ có đệ tử một số gia tộc lớn mới làm được.
Hơn nữa do bài trừ đi được chất độc ngầm trong cơ thể nên con đường tu võ của Điền Quân sau này càng dễ dàng hơn, bởi vậy hắn mới kinh dị khi gặp lại Lâm Phong, không chỉ y thuật giỏi mà tiến bộ cũng quá mau đi, 2 tháng từ tôi thể tầng 4 nhảy lên tầng 9, phải gọi là thiên tài a. Ánh mắt của mình quả nhiên không sai.
Lâm Phong gãi đầu nói ra mục đích:
– Đệ muốn mau chóng nâng cao thực lực để tới Cực Hưng thành, lần này tới đây muốn tham gia tổ đội tìm vận may để tăng cấp, Điền đại ca có thể giúp ta kiếm một vị trí được không.
Điền Quân ngạc nhiên:
– Đệ muốn băng qua Ám Lâm để tới Cực Hưng thành??. Đệ không biết dù là đại võ sư muốn đơn độc băng qua cũng khó khăn, tỉ lệ bỏ mạng là rất cao, tốt hơn hết đệ nên gom góp tiền mà đi tàu tới đó a. Như vậy an toàn hơn nhiều, ta nghe nói ban đêm ở Ám Lâm vô cùng đáng sợ.
Nghe Điền Quân nói Lâm Phong rơi vào trầm tư, hắn không nghĩ Điền Quân nói chuyện giật gân hù dọa hắn.
Đích xác là Lâm Phong coi thường Ám Lâm quá rồi, ngẫm lại hắn từ địa cầu tới mới học được chút võ phòng thân cảm liền cho bản thân đã đủ khả năng mà quên rằng con người có thể tu võ thì thú dữ chắc cũng không ngoại lệ, nếu đúng thật như vậy thì Ám Lâm so với tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Tuy nhiên Lâm Phong vẫn không từ bỏ ý thám hiểm Ám Lâm nói ra:
– Đa tạ Điền đại ca nhắc nhở, vậy đệ sẽ kiếm cách khác xem, bất quá đệ vẫn muốn thám hiểm ngoại biên của Ám Lâm để xem có cơ duyên nào không, với lại muốn kiếm tiền nhanh chỉ có nước tìm kiếm linh dược mà thôi.
Thật, thông thường giá cả 1 cây linh dược cấp 1 là 2000-3000 xu vậy chỉ cần gom 7-8 cây là Lâm Phong đủ tiền rồi, tuy nói linh dược rất hiếm nhưng ai biết vận khí của hắn có tốt hay không, chẳng may lụm được cây linh dược cấp 2 thì không những đủ tiền mà còn dư để ăn vặt luôn thì sao.
Linh dược rất khác với dược thảo thông thường, linh dược thậm chí có thể phục dụng mà không cần qua công đoạn chế thuốc, bởi vì linh dược hấp thu linh khí trong thiện địa mà thành, có cái gì còn hoàn mỹ hơn thiên địa sao. Đương nhiên là có, nhưng Lâm Phong không biết, thậm chí sợ rằng cả Tu Nghệ cầu cũng không có ai biết.
Điền Quân không khuyên Lâm Phong nữa, dù sao Lâm Phong nói rất có lí:
– Vậy đệ đi cùng ta đi, ta cũng đang muốn thành lập nhóm để kiếm linh dược thăng cấp võ giả cấp 3 đây. Hiện tại đang chờ 2 người nữa, a Lam Ngọc, Cổ Chân, ta ở đây.
Đang nói chuyện Điền Quân đột nhiên hướng về phía xa gọi ra hai cái tên, Lâm Phong xoay người lại thấy 1 nam 1 nữ tiến về phía Điền Quân.
Nữ thì thanh tú, nhìn vào cảm giác không giống võ giả mà giống tiểu muội nhà bên hơn, còn nam thì mặt chữ điền, tính ra khá đẹp trai kiên nghị, đồng thời có khí thế của võ giả trợ thân càng làm hắn phong độ hơn. Chắc hẳn là 2 người mà Điền Quân đang đợi. Người nam liếc qua Lâm Phong, thấy Lâm Phong mới tôi thể nói:
– Xin chào Điền huynh, chúng ta 3 người đã đủ rồi nên xuất phát thôi chứ. Còn tên tiểu tử này ở đây làm gì đây?
Điền Quân không nhanh không chậm giới thiệu 2 bên.
– Để ta giới thiệu, Lâm Phong, đây là Lam Ngọc và Cổ Chân, cả 2 đều là võ giả tầng 2 là bằng hữu của ta, còn đây là Lâm Phong, một tiểu đệ ta quen mới quen biết, vốn là thầy thuốc nhờ có đệ ấy mà vết thương lần trước ta mới nhanh bình phục, tuy nhiên bây giờ đã là tôi thể tầng 9 mạo hiểm giả rồi.
Được giới thiệu Lâm Phong ôm quyền chào:
– Tiểu đệ Lâm Phong ra mắt Lam Ngọc tỷ và Cổ Chân ca.
Lam Ngọc mỉm cười lên tiếng:
– Xin chào, ta làm Lam Ngọc, trong một đội mà có người tinh thông y thuật thì rất có lợi, cho đệ ấy đi theo cũng được. Mặc dù tu vi hơi yếu một chút nhưng không sao, chúng ta lần này thám hiểm ở ngoại vi chắc không gặp nguy hiểm lớn.
Cổ Chân chỉ gật đầu, không biết có phải do nghe nói Lâm Phong là thầy thuốc hay không mà cho đi theo, còn tu vi tôi thể tầng 9 của Lâm Phong thật không đáng nhắc tới.
Điền Quân phất tay:
– Quyết định vậy đi, mọi người chuẩn bị vũ khí, túi đựng đồ, lương thực rồi xuất phát, lần này hy vọng chúng ta có đại thu hoạch. Haha.
Nhắc tới vũ khí, Lâm Phong thấy Điền Quân có 1 tấm thuẫn cùng 1 con dao nhỏ, còn 2 người kia dùng kiếm. Chắc là cùng tu luyện Cửu Dương Quyết nên Điền Quân không dùng vũ khí tấn công mà chọn thuẫn để phòng ngự. Ngược lại Lâm Phong là nghèo nhất chỉ có tay không với vài túi nhỏ ở bên hông đựng đan dược và lương khô mà thôi.
Sau 1 canh giờ, đội ngũ của Lâm Phong đã tới ngoại vi của Ám Lâm.
Giờ đây tận mắt nhìn thấy Ám Lâm mới biết tại sao nó có cái tên đó. Lâm Phong nhìn thấy là cả 1 cánh rừng bạt ngàn, với hàng loạt cây đại thụ xanh tươi, mặc dù xanh tươi nhưng khi nhìn vào lại không có cảm giác của sự sống mà khiến người ta cảm thấy khó chịu bởi sự u ám của nó, cảm giác chỉ cần bước vào 1 bước sẽ bị cánh rừng thôn phệ lấy.
Ánh mặt trời không chiếu vào Ám Lâm được nhiều, tầm nhìn bị hạn chế, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió âm u thổi qua, giống như 1 vùng đất chết. Sự đối lập ấy khiến nơi này có chút quỷ dị. Điền Quân nghiêm mặt nói:
– Phía trước là Ám Lâm rồi, chúng ta chỉ tiến vào sâu nhất là 3 dặm kể từ đây. Đội hình của chúng ta nếu không gặp phải tinh thú cấp 2 thì vẫn có thể an toàn, theo ta được biết trong vòng 3 dặm không có bất kì tinh thú cấp 2 nào. Tuy nhiên phải luôn cảnh giác và lấy an toàn làm trọng, cơ duyên có thể quý nhưng phải có mạng để mà hưởng.
Những lời này chủ yếu nhằm vào Lâm Phong bởi trong đội hắn tu vi là yếu nhất, lịch luyện cũng là không có kinh nghiệm. Cả ba người đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bàn bạc chiến thuật xong xuôi tổ đội bốn người di chuyển theo đội hình Điền Quân và Cổ Chân đi trước, Lâm phong theo sau Điền Quân và Lam Ngọc đi bên cạnh Lâm Phong, đội hình như vậy gần giống như Lâm Phong được bao ở giữa, dù có bị vài tinh thú cấp thấp tập kích bất ngờ Lâm Phong cũng được bảo kê.
Ai bảo hắn tinh thông y thuật lại có tu vi kém nhất cơ chứ. Trong rừng quan trọng nhất là phải biết giải độc, băng bó vết thương và nhận biết dược thảo, do đó tầm quan trọng của Lâm Phong là rất đáng kể để gia tăng tỉ lệ sống sót.
Vừa bước vào Ám Lâm thì Lâm Phong có cảm giác bị một luồng khí lạnh đập vào mặt, như là vừa bước vào 1 thế giới khác, tuy nhiên có 1 điều kỳ lạ là ở đây mắt phải của hắn trở nên tốt hơn, còn nhìn thấy 1 vài dòng chảy mà không biết người khác có cảm nhận được không.
Khi đang thắc mắc không biết có nên nói ra hay không Lâm Phong đã có đáp án, ngoài hắn ra không ai thấy những dòng chảy đó bởi Điền Quân dắt đội đi qua những dòng chảy mà không hề hay biết.
–Không biết đó là cái gì a – Lâm Phong thầm nghĩ.
Đã nửa canh giờ trôi qua, tổ đội di chuyển rất cẩn thận nên không gặp nguy hiểm nhưng cũng không tìm được gốc linh dược nào, thỉnh thoảng lại nghe vài tiếng hú của tinh thú Điền Quân liền biết sắp đυ.ng phải bầy đàn tinh thú nên liền đổi phương hướng di chuyển.
Đột nhiên Điền Quân dừng lại một cách đột ngột ra dấu hiệu im lặng đừng cử động, rồi dùng tay chỉ chỉ về phía trước. Lâm Phong nhìn kỹ hóa ra phía trước có 3 con Thực Hùng, chúng đang nằm bên cạnh vài gốc linh dược cấp 1 Tốc Huyết Hoa.
Tốc Huyết Hoa là 1 loại linh dược cấp 1 đỉnh cấp, có tác dụng bồi bổ lại khí huyết nếu bị trọng thương, ngoài ra còn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu huyết di chuyển nhanh hơn để vận chuyển công pháp nhanh mấy lần tạo điều kiện trùng kích cảnh giới ở võ giả cảnh.
Quả thực may mắn a, mới chỉ nửa canh giờ mà đã gặp ngay loại linh dược cần tìm, bất quá 3 con Thực Hùng này khó giải quyết bởi đặc tính da dày thịt béo, sức tấn công lại mạnh nên chưa chắc 3 người Điền Quân đã giải quyết nhanh gọn được. Nếu chiến đấu kéo dài sẽ hấp dẫn các Tinh thú khác lúc đó thì hết chạy luôn.
Điền Quân rất có kinh nghiệm đưa ra ý kiến:
– Ba người chúng ta quấn lấy ba con Thực Hùng, còn Lâm đệ tìm chỗ ẩn núp chờ cơ hội ra tay giật lấy linh dược rồi chúng ta cao chạy xa bay. Chiến đấu dài sẽ khiến tổ đội rơi vào tình cảnh bất lợi. Ta tu vi cao nhất lại có thuẫn phòng ngự nên sẽ đối đầu với Đại Thực hùng, 2 người chia nhau hấp dẫn 2 hùng còn lại. Thế nào?
Ba người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bất quá cách làm này phụ thuộc vào Lâm Phong nhiều nhất, có cướp được hay không hoàn toàn đều dựa và khả năng của Lâm Phong.
Nếu sau khi cướp mà không chạy nhanh thì rất có thể đưa tới 3 hùng quay lại hội đồng hắn, đến lúc đó hắn chết mà ba người còn lại cũng không thu được linh dược. Nhưng lại không có cách nào khác, cũng may Lâm Phong tập luyện karate trước chứ không phải teakwondo hay boxing, mà karate chủ yếu là luyện độ nhanh nhẹn nên được bảo đảm không ít.
Qua một phút nữa Điền Quân hét lớn:
– Lên.
Tiếng hét vừa dứt Điền Quân lao ra đầu tiên, Cổ Chân và Lam Ngọc theo ở phía sau, về phần tam hùng thấy có người tới lập tức vùng dậy kêu lớn, sau đó ba đầu đại hùng dùng 2 chân sau đạp mạnh vào mặt đất lao vào 3 người Điền Quân đánh giáp lá cà.
Đúng như kế hoạch ba người chiến đấu một phen đã tách được ba đầu hùng ra khỏi phạm vi Tốc Huyết Hoa một đoạn, trong đó Điền Quân quấn lấy đại Thực Hùng, mặc dù không cách nào đánh gϊếŧ nhưng ít ra phòng ngự rất khả quan, vuốt hùng đập vào thuẫn đinh đang đẩy lùi Điền Quân không ít.
Còn Cổ Chân và Lam Ngọc không tách ra mà cùng lúc đấu với song hùng nhỏ hơn, không biết 2 người có quan hệ gì mà ra chiêu phối hợp với nhau rất tốt, ánh kiếm lóe lên để lại vài vết thương trên người nhị hùng và tam hùng. So sánh với Điền Quân thì 2 người có vẻ nhẹ nhàng hơn bởi không dùng cứng đối cứng mà lợi dụng thân pháp linh hoạt để né tránh, đồng thời nhờ vào lợi thế vũ khí liền có thể đả thương được nhị hùng. Mặc dù vết thương không nặng lắm nhưng tích tiểu thành đại a.
Đột nhiên Điền Quân bỏ qua phòng thủ đấm tới một quyền.
– Lục dương quyền.
Phải nói rằng Điền Quân kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lợi dụng sơ hở của đại hùng, dùng thuẫn đập vào chân trái làm nó lảo đảo ra sau, sau đó lại dùng 1 quyền toàn lực oanh vào chân phải của nó, lập tức tốc độ của đại hùng giảm đi đáng kể, từ đó áp lực của Điền Quân càng nhỏ hơn. Nếu solo 1 vs 1 thời gian dài Điền Quân có khả năng gϊếŧ chết đầu hùng này.
– Song kiếm hợp bích -Vũ kiếm tán, Nhất kiếm hợp.
Cùng lúc đó 2 người Cổ Chân đồng xuất sát chiêu, hàng loạt tàn ảnh mũi kiếm được Lam Ngọc xuất ra, như một cơn mưa ập vào nhị hùng ở khắp tứ phía, nhị hùng cũng biết nguy hiểm nhắm hai mắt lại để tránh nơi yếu hại, tuy nhiên cả người chúng nó đầy những vết thương, có vài vết đã thấy cả xương cốt. Sau đó Cổ Chân hợp nhất vô số tàn ảnh kiếm thành một kiếm, uy lực kinh người đâm về một hùng nhỏ nhất.
Lâm Phong canh thời gian rất chuẩn, ngay lúc tam hùng bị chế ngự hoàn toàn hắn lao nhanh tới bụi Tốc Huyết Hoa, ra tay cướp lấy rồi ném vào túi, đồng thời hét lên: Thành, sau đó vòng nhanh ra sau lui nhanh về phía 3 người Điền Quân.
Tam hùng nhận ra bị cướp mất Huyết Tốc Hoa lập tức cuồng rống không để ý thương thế đánh tới tấp về phía ba người Điền Quân, đáng tiếc chúng nó trong trạng thái điên cuồng khó mà đả thương được ai, thậm chí vì điên cuồng mà độ chính xác của tam hùng giảm xuống không ít, thương thế cũng càng ngày càng nặng.
Điền Quân nhìn 3 đầu hùng cảm thấy tiếc, toàn thân Thực Hùng đều là bảo a, da lông có thể làm nội giáp, móng có thể làm vũ khí, tinh huyết càng là trân quý a. Tuy nhiên hắn nhanh chóng quyết định:
– Nhanh lùi lại, ta cảm thấy 1 đàn khoảng 10 con Huyết Lang đang tới đây rồi.
Nghe vậy 3 người đều dốc toàn lực vào 1 chiêu để đẩy lùi tam hùng rồi tranh thủ chạy mất. Trong khi lui lại, Lâm Phong đề nghị:
– Bỏ qua thì đáng tiếc, đệ đề nghị chúng ta núp ở 1 chỗ, đợi chúng nó lưỡng bại câu thương rồi làm ngư ông đắc lợi. Hắc hắc. Dù sao tinh huyết của Thực Hùng rất là hấp dẫn với Huyết Lang, chắc chắn chúng nó sẽ không phát hiện chúng ta đâu.
– Hay, vậy quyết định làm theo ý của Lâm đệ. Cầu phú quý trong nguy hiểm hơn nữa ở đây cũng không có nguy hiểm quá lớn, không ăn thì hối hận.
Có quyết định cả đội cẩn thận quay lại, ẩn nấp ở trên 1 cây đại thụ, mới năm phút từ lúc ba người rời đi mà ở dưới đã là một tràng cảnh quá huyết tinh.
Mười con Huyết Lang giờ chỉ còn 7 con, trong đó có 1 con lớn nhất chắc là Huyết Lang Vương, tam hùng thì có một con bị mất một cánh tay đang bị hai con Huyết Lang ép góc, con khác thê thảm hơn chột một mắt đang bị bao vây bởi 3 con Huyết Lang, Đại Hùng đỡ hơn một chút vì trước đó đánh vưới Điền Quân không thụ thương nặng nhưng đối mặt với Huyết Lang Vương và 1 Huyết Lang quấy nhiễu thì tình hình cũng không khả quan cho lắm.
Điền Quân phân tích tình huống:
– Tình hình này chắc không lâu nữa là tam hùng bị gϊếŧ sạch, tuy nhiên lúc đó chắc vẫn còn 4 Huyết Lang và 1 Huyết Lang Vương, tốc độ của chúng ta đuổi không kịp Huyết Lang đồng nghĩa chuyến này phí công mất. Ta đề nghị khi 2 hùng ngã xuống chúng ta sẽ tấn công Huyết Lang, khi đó Đại hùng vì Huyết Lang gϊếŧ 2 huynh đệ của nó sẽ điên cuồng tấn công bầy Huyết Lang sẽ không để ý tới chúng ta. Từ đó sẽ hốt được một mẻ to.
– Được. Ta đồng ý. Cổ Chân nói.
Thêm năm phút nữa 2 hùng và 2 sói đã ngã xuống, Đại Hùng đúng như dự đoán rống to điên cuồng tấn công vào Huyết Lang Vương mà không thèm để ý thương thế, đồng thời 3 người Điền Quân theo kế hoạch xông vào vòng chiến làm ngư ông đắc lợi, mỗi người đánh gϊếŧ 1 Huyết Lang, còn Lâm Phong chỉ dẫn dụ 1 sói còn lại và né tránh.
Huyết Lang không da dày thịt béo như Thực Hùng nên 3 người Điền Quân chỉ mất chưa tới hai phút rất đơn giản chém chết, chỉ có Lâm Phong đơn thuần dựa vào sự nhanh nhẹn né tránh cùng quấy nhiễu nên không gây được sát thương gì, ngược lại hắn cũng không bị thương chút nào, đến cuối cùng Đại Hùng và Huyết Lang Vương thực sự lưỡng bại câu thương.